Gã Dung nheo mắt nhìn Diệp Anh, lắc nhẹ đầu ra lệnh:
– Bịt mắt bịt miệng nó lại, sáng sớm đưa nó đi! Nơi này không an toàn giữ nó, cũng không được giá!
Diệp Anh rùng mình, lắc lắc đầu không chịu nhưng cô chẳng thể chống lại những bàn tay quỷ dữ, chỉ có thể chấp nhận chìm trong bóng tối… Bóng tối trước mắt cô hay cả màn đêm chực chờ cô sẵn ở ngày mai… Cô tuyệt vọng đến ngã quỵ, trong đầu gào thét tên anh. Phan Đức… anh ở đâu… sao anh không đến cứu em? Em sợ… sợ lắm, sợ đến cùng cực… Nước mắt cô rơi ướt má, hàng mi dài làm ướt đẫm chiếc khăn đen bịt mắt, cô cứ vậy gào thét trong câm lặng, cơ thể run rẩy co tròn…
***
Những hình ảnh camera mờ nhạt cuối cùng được các chiến sĩ công an truy tìm về chiếc xe bảy chỗ biển số giả từ một hộ dân ven đường báo cáo. Sau bốn tiếng tìm kiếm dọc các con đường mà chiếc xe có thể đi qua, họ đã có thể vỗ tay khi thấy hình ảnh chiếc xe dừng trước khu chung cư Hướng Dương. Bảo vệ khu chung cư nhanh chóng truy xuất camera, thấy được vào lúc chín giờ năm phút tối, một người đàn ông bước xuống từ tòa nhà C của khu chung cư, tiếp cận chiếc xe, bế cô gái nằm lả trên tay trở lại tòa nhà. Sau đó gần hai tiếng, vào lúc mười một giờ bốn chín phút, hình ảnh Diệp Anh bước cùng Khải ra khỏi khu chung cư cũng được camera an ninh ghi lại toàn bộ.
Phan Đức hận không thể moi tim móc ruột Thành Nam khi thấy hắn trong video. Thì ra kẻ đứng sau Khải chính là hắn! Nhóm cảnh sát cùng người của Phan Đức lập tức có kế hoạch truy tìm chiếc taxi chở Khải cùng Diệp Anh. Hình ảnh camera mờ nhạt không đủ góc quay, biển số chiếc taxi đó không thể thấy được.
Rầm rầm gõ cửa căn hộ 7010, Thành Nam còn ngây ngất với chai rượu mạnh, hắn lảo đảo bước ra. Hắn nhanh chóng bị người của cảnh sát quặt tay lại sau lưng. Dù muốn thụi cho hắn một đấm nhưng Phan Đức chỉ có thể quát lên:
– Thằng chó! Diệp Anh đi đâu?
Phan Đức đỏ gay mặt mũi như ác quỷ tra khảo kẻ tội đồ. Thành Nam hừ nhạt một tiếng, hai mắt lờ đờ trong cơn say khiến hắn nói cũng không rõ, ngắt quãng mãi mới hết câu:
– Tao… giấu nó… trong túi quần tao à? Nó… có chân… ai biết?
Nói xong hắn nôn thốc nôn tháo, mùi chua lòm xen cùng mùi rượu làm những kẻ xung quanh cũng bụm miệng. Phan Đức kinh tởm lùi lại phía sau, nhận ra tra hỏi hắn không phải là cách. Anh đanh mặt, lạnh giọng:
– Diệp Anh đã đi cùng thằng Khải. Mày khôn hồn thì khai hết đi!
Thành Nam giật mình sững lại, chuyện này hắn cũng không ngờ đến. Khải là thằng liều lĩnh dám làm mọi thứ, từ lúc ấy mà Diệp Anh chưa về, sợ là lành ít dữ nhiều. Nam trấn tĩnh lại, cố gắng nghiêm giọng, nheo mắt nhìn Phan Đức:
– Tao không biết… Tao thừa nhận tao bắt Diệp Anh về đây, nhưng nó chạy mẹ rồi! Mày nghĩ đi, nửa đêm nửa hôm tao cho nó đi cùng thằng đầu trâu mặt ngựa ấy làm cái gì?
Dù có căm thằng khốn trước mặt thế nào nhưng Phan Đức cũng đủ lý trí để hiểu, lúc này việc cần phải làm là truy ra Khải cùng chiếc taxi kia! Đã một giờ sáng, không truy ra sớm thì không biết Diệp Anh còn khốn khổ đến mức nào! Thà cô bị ba mẹ anh bắt, hoặc thằng khốn này bắt, ít nhất cô cũng còn được bảo đảm tính mạng, nhưng thằng phản bội liều lĩnh kia lại khác! Năm xưa chính vì sự liều lĩnh của gã mà anh mới thuê gã, giờ Diệp Anh lọt vào tay gã, chỉ sợ vừa bị gã làm nhục vừa bị gã thủ tiêu. Mặt mũi một màu trắng bệch, anh run run quay người, hai hốc mắt đỏ lòe rơm rớm nước. Mọi chuyện… tại sao lại tồi tệ đến như vậy? Anh chỉ muốn được ở bên cô… vậy mà hết kẻ này đến kẻ khác ra tay ngăn cản, để rồi cuối cùng, anh đã gián tiếp đẩy cô vào tăm tối. Lòng chua xót đến tê tái, anh lững thững bước xuống sảnh nơi vẫn còn mấy người cảnh sát đứng đó. Nhìn bộ dạng sụp đổ của anh, họ nhẹ giọng trấn an:
– Các đơn vị của chúng tôi đang phối hợp để truy xuất camera ven đường, việc truy tìm chiếc taxi này cũng tương tự như tìm chiếc xe bảy chỗ biển giả kia, nhưng… khả năng sẽ khó hơn vì tình hình đêm tối.
Anh muốn gào thét, muốn đập phá trước cơn tức giận bất lực trong lòng. Yết hầu lên xuống trấn tĩnh cảm xúc, khuôn mặt tối đen, anh gật đầu hờ hững, bước từng bước nặng nhọc về chiếc xe hơi anh được vệ sĩ đưa đến đây. Anh không muốn chờ đợi… chỉ một giây một phút không tìm thấy cô, anh như chết thêm một lần. Khi nãy anh còn bình tĩnh với phán đoán kẻ đưa cô đi sẽ không thể hại chết cô, còn lúc này… nỗi sợ hãi đè hết mọi suy nghĩ trong anh, khiến cơ thể anh run rẩy. Chưa bao giờ anh sợ mất cô như lúc này, cũng chưa bao giờ anh có cảm giác ân hận như lúc này! Nếu như… anh không bắt cóc cô, anh để cô trong vòng tay cha mẹ cô, có phải cô sẽ được an toàn, sẽ… quên anh đi mà làm vợ kẻ khác bình an hơn đến với anh? Anh có lỗi với cô… anh là kẻ ích kỷ, anh không đủ khả năng bảo vệ cô mà lại cố chấp giữ lấy cô, chính anh hại cô đến nước này! Đau đớn như đá tảng ghè lên trái tim lạnh lẽo, anh đấm tay vào thành ghế trước mặt, nước mắt anh rơi từ lúc nào, từng giọt, từng giọt tuôn rơi trong nỗi đau giằng xé… Cuộc đời anh, cho đến lúc này… chưa từng phải rơi nước mắt, thì ra… nước mắt cũng chẳng giải quyết được nỗi đau như người ta thường nói…