Quản đốc Huân gật đầu, chú ta đưa túi hồ sơ gấp đôi đem sẵn đến đưa vào tay Diệp Anh. Cô không chậm trễ vội liên lạc với Phan Đức:
– Anh… chú Huân quản đốc nói với em một thông tin quan trọng… hôm ấy đám cháy khởi đầu từ vị trí một nam công nhân của xưởng để hàng, sau đó cậu ta đã xin nghỉ việc, giờ gọi điện không được… em có địa chỉ cùng quê quán của cậu ta ở đây… em nghĩ chúng ta phải tìm cậu ta sớm nhất có thể, biết đâu cậu ta hành động là do có kẻ đứng sau anh ạ.
Phan Đức chau mày nghi vấn:
– Sao lúc trước ông ta không nói chuyện này?
– Chú ấy bảo lúc ấy do hoảng quá với không nhớ chính xác nên không dám nói… chú ấy năm nay cũng năm mấy tuổi rồi, nhớ nhớ quên quên cũng là bình thường.
– Được rồi, em bình tĩnh đi. Anh sẽ cử người tìm kiếm cậu ta.
Diệp Anh ậm ừ nghe lời Phan Đức, chuyện vừa phát hiện khiến cô hết sức bất ngờ cùng nóng ruột. Có anh rồi… cô cảm thấy nhẹ lòng, tin tưởng anh sẽ giúp cô tìm ra sự thật.
– Cô dâu của anh hôm nay có về sớm được không, chúng ta đi đâu đó nhé!
Cô mỉm cười, nhỏ giọng:
– Vâng… em sẽ chuồn về sớm trước khi vệ sĩ của bố em đến đón, giờ bố em cũng không ép buộc em mấy nữa.
Bốn giờ chiều, Phan Đức thu xếp xong việc sớm để được ở bên Diệp Anh lâu hơn. Hai người sắp là vợ chồng mà thời gian dành cho nhau thật hiếm hoi, cả hai đều trân quý lúc được ở bên nhau. Tựa vai nhau trước hồ nước gợn sóng trong cơn gió chớm thu, Diệp Anh khẽ cười:
– Nhanh thật anh ạ… mới thế mà đã gần một năm từ lúc em gặp anh.
– Cho đến lúc này anh vẫn áy náy vì để hai thằng khốn đó đánh em… cứ nghĩ đến anh lại đau lòng… Lúc ấy em có đau lắm không?
– Em tức nhiều hơn là đau, lúc ấy em tức anh đến muốn khùng lên, còn thề gặp anh ở đâu sẽ đập lại anh ở đấy, mà tốt hơn hết là đừng bao giờ gặp lại!
Phan Đức bẹo cái má hồng hồng ửng lên trong cơn bực bội, anh phì cười gật đầu đáp:
– Hay bây giờ em đập anh đi, chỉ có thế anh mới bớt áy náy vì có mắt như mù bắt nhầm em rồi làm em đau.
Diệp Anh tủm tỉm, cô bảo anh:
– Được, anh nhắm mắt lại. Đừng có kêu em ác nhé!
Phan Đức nghiêm túc nhắm mắt chờ đợi, Diệp Anh chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn dịu dàng như chuồn chuồn đạp nước làm tim anh như ngừng đập. Từ thế bị động anh nhanh chóng chuyển sang thế chủ động khiến ai kia đỏ mặt tía tai chịu trận.
Nụ hôn còn chưa thỏa mãn, bất ngờ điện thoại của Phan Đức reo vang. Phan Đức định mặc kệ nhưng chuông cứ đổ rất lâu. Diệp Anh lắc lắc đầu nhỏ thoát khỏi anh, giục:
– Anh nghe đi… kẻo người ta chờ!
Phan Đức tiếc nuối cầm điện thoại, nhìn màn hình là vệ sĩ của anh gọi tới, anh gạt nghe:
– Alo, có chuyện gì thế Vinh?
– Anh… em đã tìm được thằng Huy mà anh nói rồi. Nó bị bọn em tẩn cho một trận mới chịu khai, kẻ thuê nó phóng hỏa Thành Vinh là ông Hùng ba anh.
Khuôn mặt Phan Đức lập tức tái đi. Ba anh… ba anh vẫn là kẻ đứng sau hãm hại Thành Vinh sao? Chuyện cũng đúng như anh nghi ngờ ngay từ đầu, thế mà ba anh cứ chối bay chối biến, lại còn tìm mọi cách chứng minh ông không liên quan đến đám cháy khiến anh chấp nhận tin, ai ngờ… cháy nhà mới ra mặt chuột.
Diệp Anh không nghe được những gì Phan Đức trao đổi cùng người vệ sĩ, cô hướng mắt nhìn những chú thiên nga trắng muốt được ban quản lý công viên thả vào hồ. Cảm nhận thái độ anh có thay đổi cô quan tâm hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh?
– Không… chuyện công ty thôi… Sơn Hải muốn đặt hàng từ Thành Vinh, có được không đây?
Phan Đức nhanh chóng trấn tĩnh, anh cười đáp. Diệp Anh lè lưỡi trêu chọc:
– Được, nhưng giá tăng gấp hai đi!
– Vợ chồng rồi phải giảm giá chứ?
– Còn phải xem anh nghiêm túc đặt hàng đến đâu!
Diệp Anh kêu oai oái khi anh ôm cô dọa thả xuống hồ, ngay sau đó anh xoay người cô lại, siết chặt cô trong vòng tay anh. Chuyện ba anh gây trọng tội với Thành Vinh, dù có lỗi với cô vô cùng nhưng anh sẽ tìm mọi cách để cô không bao giờ biết được.
Phan Đức không thế ngờ, ngay trong buổi tối muộn hôm đó, chẳng biết thế nào mà quản đốc Huân tìm được Huy và bắt được cậu ta khai ra tất cả, còn ghi âm lại làm bằng chứng để gửi cho ông Thành. Mọi chuyện đã rõ, kẻ đứng sau vụ hỏa hoạn mười chết một sống của Thành Vinh chính là lão Hùng, kẻ thù không đội trời chung của họ.