Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Hôm sau tỉnh lại, Hà Tử Tường đã không còn chút choáng đầu nào nữa, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, Hà Tử Tường muốn tới công ty làm việc, bất quá lại bị Cố Hướng Bồi ngăn cản, bảo cậu cứ nghỉ ngơi một buổi, tới chiều rồi hãy đi làm.

Hà Tử Tường hiện giờ cũng không còn là một kẻ cuồng việc, nằm nướng cả buổi, sau đó ăn bữa sáng do Cố Hướng Bồi chuẩn bị sẵn, sau đó chui vào phòng sách của anh tiêu thời gian.

Mở máy tính, QQ của Cố Hướng Bồi tự động đăng nhập, Hà Tử Tường cũng không để ý, vào web tìm một bộ phim xem giải trí, một lát sau, QQ vang lên mấy tiếng ‘tích tích’.

Hà Tử Tường không để ý, này cũng không phải QQ của cậu, nếu xem chẳng khác nào tò mò chuyện riêng của người khác, chốc nữa Cố Hướng Bồi tới phòng làm việc hẳn sẽ login vào QQ, nó tự động sẽ bị đá ra.

Bất quá, đối phương chắc hẳn có chuyện quan trọng, tiếng ‘tích tích’ cứ vang lên không ngừng, tiếp đó có vài tin được gửi qua, Hà Tử Tường nhíu mày, bấm tạm ngừng, có chút do dự nghĩ nghĩ, có lẽ nên xem thử xem, lỡ đâu có việc gấp thì có thể gọi điện báo cho Cố Hướng Bồi.

Nhấn mở khung nhắc nhở không ngừng nhảy lên ở góc màn hình, cửa sổ trò chuyện giện ra, Hà Tử Tường nhìn thấy cái tên ‘Chương Nghi’, cậu biết người này, tuy không thân nhưng biết rõ đây là bạn tốt của Cố Hướng Bồi. Ánh mắt Hà Tử Tường chuyển dời về phía cửa sổ chat, xem có phải có chuyện gì quan trọng hay không, câu đầu tiên là: ‘Hey, hôm nay đi làm sớm thế?’

Câu thứ hai: ‘Thế nào, tối qua người kia ngủ trong nhà, hưng phấn tới ngủ không được đúng không!?’ Hà Tử Tường hơi nhíu mày.

Câu thứ ba: ‘Này, rốt cuộc thì cậu nhóc đó với vợ thế nào rồi, có ly dị không?’ Hà Tử Tường nhíu chặt mày, bình tĩnh nhìn màn hình.

Câu thứ tư: ‘Tôi nghĩ chắc cậu cũng không muốn biết, dù sao nếu bọn họ không ly hôn thì cậu cũng chẳng có chút cơ hội nào.’ Câu cuối cùng còn kèm theo một cái icon thở dài.

Hà Tử Tường nhìn đoạn chat, mày không khỏi nhíu chặt, rốt cuộc có ý tứ gì.

… …

Chương Nghi tới chỗ làm, vừa vào QQ thì thấy nick Cố Hướng Bồi sáng. Nghĩ tới hôm qua Cố Hướng Bồi từ chối đi uống một ly, phải về nhà chăm sóc em họ đang sinh bệnh này nọ. Đang rảnh rỗi, Chương Nghi liền nổi hứng trêu chọc vài câu như bình thường. Nào ngờ đối phương không hề đáp lại, Chương Nghi nghĩ tới bản tính chấp nhất của Cố Hướng Bồi, lập tức trêu ghẹo thêm vài câu nhưng nửa ngày cũng không thấy đáp lại.

Chương Nghi có chút nghi hoặc, bọn họ vừa mới đi làm, không cần họp, cũng không có nhiệm vụ quan trọng cần xử lý, hơn nữa, Cố Hướng Bồi làm bên tài chính, chỉ bận vào đầu tháng cùng cuối tháng, hiện giờ chỉ mới giữa tháng thôi, tên nhóc này rốt cuộc đang làm gì a.

Chương Nghi đứng dậy, tính toán tới phòng làm việc của Cố Hướng Bồi xem thử, nào ngờ vừa tới cửa lại thấy đối phương xách cặp táp đi tới: “Hướng Bồi, cậu… cậu mới tới làm à?”

Cố Hướng Bồi bước vào phòng: “Đúng vậy, sao thế?” Đặt cặp táp xuống, nghi hoặc hỏi.

“…” Chương Nghi đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp: “Kia, là ai ol QQ của cậu?”

“Gì mà QQ của tôi?… chờ đã!” Cố Hướng Bồi không kịp phản ứng, chỉ nghi hoặc hỏi ngược lại, đột nhiên có một ý tưởng lóe lên trong đầu: “Cậu nói thấy QQ của tôi ol?”

“Đúng vậy, tôi còn chat vài câu, nào ngờ chờ mãi không thấy rep nên mới qua đây tìm cậu.” Chương Nghi cũng phát giác không thích hợp: “Kết quả giờ này cậu mới tới làm.”

Nói tới đây, nếu Chương Nghi còn không biết người ol QQ là ai thì đúng là quá ngu xuẩn. Trừ bỏ cậu em họ Hà Tử Tường thì còn ai có được id cùng mật khẩu nick QQ của Cố Hướng Bồi.

“Cậu đã chat cái gì?” Âm thanh Cố Hướng Bồi có chút run rẩy.

Chương Nghi xin lỗi nhìn Cố Hướng Bồi, nói lại những câu mình đã chat: “Tôi không biết là em họ cậu ol nick.”

Cố Hướng Bồi suy sụp ngã ra lưng ghế, xong rồi, Tử Tường thông minh như vậy, chỉ cần suy đoán một chút là hiểu, xong rồi, xong hết rồi.

Chương Nghi nhìn bộ dáng ỉu xìu của Cố Hướng Bồi, chỉ có thể yếu ớt an ủi: “Có lẽ, em họ cậu căn bản không xem QQ của cậu.”

Cố Hướng Bồi đưa tay bụm mặt, không nói gì.

Nhìn bộ dáng Cố Hướng Bồi lúc này, Chương Nghi cảm thấy vô cùng áy náy, anh một đường nhìn thấy Cố Hướng Bồi đau khổ che giấu tình cảm, vất vả áp chế bản thân, chính vì không muốn tình cảm cấm kỵ của mình bị phát hiện, sẽ dọa Hà Tử Tường, nào ngờ chỉ vì một chút sơ ý của anh mà phá hỏng tất cả.

“Hướng Bồi, thực xin lỗi.” Chương Nghi thành khẩn nhận sai, tuy lời giải thích của anh lúc này chẳng có chút tác dụng nào, nhưng điều duy nhất anh có thể làm lúc này chỉ có vậy.

Cố Hướng Bồi ngẩng đầu, hốc mắt đã hơi ửng đỏ, mỉm cười: “Không sao đâu, cậu không cần cảm thấy áy náy. Sớm muộn gì tôi cũng phải nói với Tử Tường, bây giờ hay sau này cũng như nhau.”

Nhìn Cố Hướng Bồi cố cường ngạnh mỉm cười, Chương Nghi há miệng định nói gì đó nhưng lại bị đánh gãy: “Chương Nghi, tôi muốn im lặng một mình.” Chương Nghi chỉ đành ngậm miệng, quả thật, hiện giờ Cố Hướng Bồi cần nhất là một không gian tĩnh lặng.

Chương Nghi rời khỏi phòng làm việc của Cố Hướng Bồi, khép kín cửa, lúc đi ngang qua phòng thư kí còn thuận tiện thông báo tạm thời không cần quấy rầy giám đốc.

Cố Hướng Bồi bình tĩnh ngồi trên ghế, nửa ngày cũng không đứng dậy, anh phải về nhà, mặc kệ là kết cục gì, mặc kệ là bị tuyên án tử hình, anh vẫn muốn biết đáp án.

Cầm cặp táp, ngay cả áo khoác cũng quên lấy, Cố Hướng Bồi vội vàng chạy xuống bãi đậu xe.

Lộ trình vốn chỉ có mười phút nhưng Cố Hướng Bồi lại kéo dài tới tận hai mươi phút, lúc rời khỏi phòng làm việc, trong lòng tràn đầy xúc động cùng nhiệt huyết, nhưng tới khi leo lên xe lại bắt đầu do dự, nếu không về, có khi nào Tử Tường sẽ không truy cứu, bọn họ có thể giả vờ hồ đồ qua chuyện không!?

Còn nếu quay về, xé rách bí mật này thì thật sự không còn nơi nào để ẩn nấp, công khai vạch rõ quan hệ của bọn họ.

Cố Hướng Bồi vừa xúc động lại chần chờ, dùng gấp đôi thời gian để đi đoạn lộ trình hằng ngày. Lúc tới nơi, anh lại ngồi trong xe, do dự mãi không thôi.

Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên, là Hà Tử Tường.

Cố Hướng Bồi lập tức bật dậy, muốn nhìn xem có phải là Hà Tử Tường hay không, nhưng ngay lập tức lại rụt cổ, không muốn để Hà Tử Tường phát hiện mình. Bất quá, anh có thể núp trong xe, nhưng xe của anh căn bản không thể trở nên vô hình, vẫn chiễm chệ đậu ở đó, có co người cỡ nào cũng không có ý nghĩa.

Quả nhiên, Hà Tử Tường cũng nhìn thấy xe Cố Hướng Bồi, liền nghi hoặc đi tới.

Biết chính mình tránh không khỏi, Cố Hướng Bồi liền thẳng lưng, chờ đợi Hà Tử Tường chất vấn hoặc quở trách.

“Anh.” Hà Tử Tường hơi khom lưng gõ gõ mặt kính cửa sổ xe.

Cố Hướng Bồi hạ cửa xuống, bộ dáng thấy chết không sờn: “Tử Tường.”

“Anh, sao lại ở đây?” Cố Hướng Bồi không phải đã đi làm rồi à, sao lại ở đây?

“À, anh quên một phần văn kiện nên quay về lấy.” Cố Hướng Bồi bịa ra một cái cớ, tiếp đó hỏi Hà Tử Tường: “Sao em lại xuống đây, định về nhà à?” Hai tay bấu chặt vô lăng, đốt ngón tay có chút trắng bệch.

“A, không phải.” Hà Tử Tường lắc đầu, giơ cái gói to đang cầm trong tay lên: “Em đi bỏ rác.”

“À, bỏ rác.” Cố Hướng Bồi không thể nói rõ bản thân thất vọng hay thả lỏng, vừa thở phào một hơi lại vừa có chút mất mác, có chút mờ mịt lặp lại.

“Ừm, anh lên nhà lấy văn kiện đi.” Hà Tử Tường nói: “Em đi bỏ rác đã.”

Cố Hướng Bồi nhìn theo bóng dáng Hà Tử Tường đi xa, ánh mắt phức tạp vô cùng, trong lòng cũng rối rắm.

Những ngày kế tiếp, Hà Tử Tường giống như chưa từng nhìn thấy những câu nói trên QQ, đối xử với Cố Hướng Bồi không có gì bất thường, theo lẽ thường đi làm tan tầm, ngẫu nhiên cùng anh ra ngoài ăn cơm, hết thảy đều bình thường tới không thể bình thường hơn.

Chương Nghi không khỏi thở phào một hơi, may mắn Hà Tử Tường không thấy những lời đó, bất quá Cố Hướng Bồi vẫn không thực sự an tâm, anh không xác định Hà Tử Tường rốt cuộc có thấy hay không. Nếu không, sao có thể không chứ, lúc anh login QQ không hề thấy thông báo tin nhắn của Chương Nghi, còn nếu có, Hà Tử Tường tính toán giả vờ như không biết, không có gì phát sinh sao.

Hà Tử Tường không phải không hoài nghi, chẳng qua, chỉ vì những lời mơ hồ kia mà chạy đi hỏi Cố Hướng Bồi thì không thích hợp cho lắm. Mà không khỏi thì cứ như có cây gai kẹt trong cổ họng, cứ làm cậu suy nghĩ không thôi.

Hôm nay, Hà Tử Tường thu thập đồ đạc chuẩn bị tan tầm thì nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn, Lý Duệ hẹn cậu ăn cơm.

Khoảng thời gian này Lý Duệ không hề liên hệ, Hà Tử Tường đã sớm quên mất người này. Suy tư một chút, Hà Tử Tường đáp ứng, từ sau lần đó, Lý Duệ không còn quấy rầy nữa, huống chi cậu cũng từng đáp ứng sẽ cùng ăn cơm. Kỳ thật, nếu không phải Lý Duệ ôm ý tưởng kia, cậu với Lý Duệ cũng có thể trở thành bạn bè không tồi.

Hà tử Tường không biết, gần nhất Lý Duệ không quấy rầy mình chính vì đang gặp phải phiền toái. Kỳ thật chính là tin tức kia gây họa, trong nhà không phải không biết chuyện Lý Duệ, cậu ta có thể xem là đã công khai giới tính của mình, chẳng qua bị truyền thông phanh phui cũng chẳng đẹp đẽ gì, hơn nữa Lý Duệ vẫn chưa tìm được người yêu, cứ hai ba ngày lại đổi một người, chuyện này làm nhóm trưởng bối thực tức giận.

Vì thế ông Lý lên tiếng: trong nhà đã không cầu mong con kết hôn với phụ nữ nữa, muốn ở cùng đàn ông gia đình cũng không ngăn cấm, nhưng ít ra cũng tìm một người cố định, cứ một ngày đổi một người như vậy coi sao được, nếu con có người yêu thích thì nghiêm túc cùng người ta cả đời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui