Bát Phú Lâm Môn

Ta nói xong, Tiểu
Thiên hơi nghi ngờ nhìn ta, lập tức nhíu mày trầm tư, sau đó, hắn lắc
đầu: “Không biết.” Bỗng nhiên, hắn giống như nghĩ ra điều gì, lại lần
nữa giương mặt lên cao, hưng phấn nói: “Chẳng lẽ thật sự là không biết?”

“Ha hả… Không phải. Phải..” Ta lại lần nữa cúi xuống thì thầm bên tai hắn,
hắn sau khi nghe xong mở ra cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc, ta nói xong vỗ vỗ vai hắn: “Như thế nào, các ngươi không phải hay nói dân thường thì
chỉ là dân thường thôi sao.”

Tiểu Thiên hạ mi mắt, lông mi thật dài có chút rung động: “Thì ra… Ta thật sự là sai lầm rồi… Dân chúng mới là…”

“Tiểu công tử, như vậy không được tốt lắm đâu!” Đoàn cố vấn của Hoàn Vũ đứng lên hô to, “Chẳng lẽ lại là sợ? Ha ha ha.”

“Quỷ mới sợ các ngươi nhé.” Ta nhỏ giọng mắng một câu, thuận tiện tráng lệ
quăng cho bọn họ ánh mắt khinh thường, nhưng mà suy nghĩ của họ lúc đó
chỉ hướng về Tiểu Thiên, nên bọn họ không có tiếp nhận được.

Tiểu Thiên xoay người: “Ta tới đây!” Hắn dứt lời bước dài hướng lên phía trước.

Ta ngưỡng mặt lên vừa lúc nhìn thấy Hoàn Vũ, hắn đang nhìn ta, ta nhìn hắn cười cười, lông mày nhướng lên dương dương tự đắc, dùng khí thế để áp
đảo hắn, trên mặt của hắn xẹt qua một tia lo lắng, ánh mắt dời về phía
Tiểu Thiên.

Ta đứng lên vừa đúng lúc bị ánh mặt trời
chiếu chói mắt, với ngồi xổm hơi lâu, lại thiếu hụt rèn luyện, nhất thời não bộ cung cấp máu không đủ, thân thể loạng choạng, được một người
vững vàng đỡ lấy, một mùi trầm hương quen thuộc len lỏi vào hơi thở:
“Phu nhân, cẩn thận!”

Thanh âm quen thuộc tùy thời mà
đến, ta lập tức rời khỏi sự nâng đỡ của hắn, nhìn trước mặt là Nam Cung
Thu Nguyệt, hắn tới lúc nào thế ? Hay là hắn vẫn luôn luôn ở đây? Vậy
những lời ta nói với Tiểu Thiên chẳng phải là …!

“Nam
Cung Thu Nguyệt!” Ta giận tái mặt, Nam Cung Thu Nguyệt tựa hồ ý thức
được ta nói chuyện quan trọng, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Ta hỏi ngươi, mới vừa rồi ta cùng Tiểu Thiên nói chuyện ngươi có nghe thấy gì không? Thành thật trả lời ta!”

Nam Cung Thu Nguyệt mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó chăm chú lắc đầu: “Thu Nguyệt luôn tuân thủ bổn phận, không nghe thấy gì cả.”

“Lỗ tai của ngươi là cái kiểu gì thế? Muốn nghe thì nghe, không muốn nghe
thì không nghe” Lửa nóng của ta lập tức xông ra, “Nói thật! Bằng không
khi ta trở về sẽ viết hưu thư cho ngươi!”

Nam Cung Thu
Nguyệt cúi mặt xuống: “Phu nhân, Thu Nguyệt thật sự không có nghe thấy,
Thu Nguyệt lúc ấy vẫn còn ở chân tường.” Hắn đưa một ngón tay, chỉ hướng bức tường cao hơn mười thước sau đài, đứng dưới chân tường là một loạt
thị vệ.”Thu Nguyệt thấy thân thể của phu nhân không khỏe, lúc đó mới
xuất hiện.”

Mười thước… Tốc độ thật nhanh. Nói cách khác hắn nếu như không cố ý nghe lén, chắc chắn là nghe không được ta cùng
Tiểu Thiên nói chuyện.Ta nghi ngờ nhìn hắn, Nam Cung Thu Nguyệt vẻ mặt
chuyển sang thâm trầm: “Phu nhân gần đây tại sao không hề tin tưởng Thu
Nguyệt nữa?” Hắn nhìn ta thật sâu, trong ánh mắt mang theo một tia cấp
bách, giống như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không có cách nào truyền được vào đáy lòng của ta.

“Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.” Ta xoay người, đưa lưng về phía hắn, “Ta muốn đi xem trận đấu, về nhà hãy nói.”

Nam Cung Thu Nguyệt, không phải là ta không tín nhiệm ngươi, thật sự là ta
không thể tín nhiệm ngươi, bởi vì, ta không phải Phong Thanh Nhã.

Ta đã từng vì sự dịu dàng cùng trầm ổn của ngươi mà động tâm, ngươi lại
nói cho ta biết một thực tế tàn khốc, như vậy với ngươi chỉ là bổn phận, ngươi làm tất cả đều bởi vì là phải bảo vệ cùng chiếu cố chủ nhân Phong Thanh Nhã của ngươi. Ta buồn bực vì ta tự mình đa tình, phần buồn bực
này chỉ có thể phát tiết trên người của ngươi, Nam Cung Thu Nguyệt, có
trách là trách ngươi không may.

Tiểu Thiên đã trở lại
chỗ ngồi trên đài, nâng khóe môi lên, cất cao giọng nói: “Xin hỏi Vương
Tử điện hạ, trên đời này câu nói nào được nói nhiều nhất mà có ba chữ!”

Hoàn Vũ dừng một chút, đề mục gì mà vừa đơn giản lại vừa kỳ quái.

Đúng là, cái…này đề mục này đơn giản như vậy, ba chữ, đáp án chỉ có ba chữ.

Nhưng, ánh mắt của hắn từ khó hiểu dần dần chuyển sang do dự, trên đời này câu có ba chữ nhiều lắm, rốt cuộc là cái gì? Ha ha, thông minh còn có thông minh hơn, hắn không cách nào lựa chọn được.

Hắn nhìn về phía ta, ta tiếp tục cười đắc ý. Hắn nhíu mi, đột nhiên, hắn cười, hắn vẫn nhìn ta, bởi vì hắn nhìn thấy ta cùng Tiểu Thiên thảo luận, nhất
định là đoán được đề mục này là ta nghĩ ra.

“Đề này chắc hẳn là hộ quốc phu nhân nghĩ ra đi.” Hắn đứng chắp tay dưới ánh mặt
trời, tuấn mỹ phi phàm, ánh mắt sâu của hắn phóng điện tứ phía.

Tựa như trên lôi đài đang có ngôi sao lấp lánh.

Ta cười gật đầu, điều chỉnh lại tư thế ngồi, một tay chống đầu, cùng hắn “Mặt mày đưa tình.”

“Ba chữ kia chắc là..” Hắn cố ý dừng lại, trong mắt hiện lên ánh sáng tốt lành, “Ta, yêu, ngươi.”

“A ” các dân nữ kinh hô đứng lên, ta từ mỉm cười chuyển thành cười to,
ngồi trên ghế cười đến nghiêng ngả, Hoàn Vũ nghi hoặc đứng lên.

“Ha ha ha… Ba chữ này chỉ sợ là Hoàn Vũ vương tử ngài là nói nhiều nhất
nhỉ.” Nhìn Hoàn Vũ bắt đầu nheo ánh mắt lại, ta như trước đĩnh đạc ngồi
xuống, “Không nghĩ được là Vương Tử như vậy lại phong lưu đa tình khắp
nơi a.”

“Phốc!” Văn võ bá quan nhao nhao dùng ống tay áo che mặt cười trộm.

Tiểu Thiên nhảy xuống ghế: “Đáp án là “thật xin lỗi“!” May là miệng hắn vẫn
để lại đức, bằng không dựa theo tính cách ngày thường của hắn, chắc chắn là còn thêm hai chữ “ Ngu ngốc“.

Hoàn Vũ bởi vì ba chữ
kia mà trợn to hai mắt, hắn trầm mặt xuống: “Phu nhân… đáp án này thật
quá đáng, quá gượng gạo, Hoàn Vũ như thế nào lại không biết được đây là
ba chữ được nói nhiều nhất trên đời, bổn điện hạ cũng chưa bao giờ nói
qua.”

“Ha ha.” Ta ngừng cười, “Không sai, “thật xin lỗi“ ba chữ này điện hạ ngài thật sự là chưa từng nói qua, mà nói nhiều nhất lại là dân chúng trong thiên hạ, bọn họ là nông dân, là thợ nghề, là
binh lính, là người hầu, vân vân. Nhưng điện hạ, ngài không nên quên,
trên vương thổ, người ở nhiều nhất là ai? Là dân chúng! Bọn họ có ở trên khắp thiên hạ, bọn họ không chỗ nào không có mặt! Xã hội này, là xã hội của dân chúng cho nên tự nhiên ba chữ “Thật xin lỗi“ này trở thành từ
được nói nhiều nhất, điện hạ ngài có bằng lòng với ta không?”

Bốn phía, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, giống như có người ngăn chặn
tất cả hô hấp.”Tháp.” Hoàn Vũ lui một bước, rõ ràng tiếng bước chân kia
đã làm mất đi sự yên tĩnh lúc này.

Ta có chút buồn cười, gió mát
thổi bay sợi tóc của ta, ta trầm giọng nói: “Xem ra thắng bại đã phân,
Tát Khắc quốc bắt đầu từ hôm nay hướng quốc gia của ta cung phụng ba
năm!”

“Bang ” một tiếng chiêng đồng tại hoàng thành lại vang lên.

Cùng Tiểu Thiên trên đường hồi cung, bên người nhất thời không còn người nào khác, ta không nhịn được buông lời trêu chọc: “Hoàn Vũ kia thật là hoa
tâm.”

Tiểu Thiên nghi hoặc nhìn ta: “Làm sao mà ngươi biết?”

“Ha ha, phần lớn Vương tộc không ai có thể bì được, quyền thế ở trong tay,
đừng mong nói ra ba chữ này. Ta yêu ngươi lại có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng? Tên Hoàn Vũ này có thể nói dễ dàng như thế chắc chắn là ngày
thường gặp được nữ tử hắn thích thì đều nói ba chữ này, như vậy lại còn
không phải là người có tâm địa gian xảo?“

Tiểu Thiên
nghiêng mặt đi, suy nghĩ một chút, cũng không khỏi bật cười : “Nói cũng đúng, theo như ta biết được là Hoàn Vũ này thê thiếp không dưới trăm
người.”

“Trời ạ!” Nghĩ muốn tiếp tục cùng Tiểu Thiên đàm luận về Hoàn Vũ, thì Hiên Viên Dật Phi, Hoàn Vũ cùng một đại đội nhân
mã đang hướng bên này đi tới.

*Hoa tâm: Đa tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui