Bát Phú Lâm Môn

“Phu nhân ——”

Sau lưng truyền đến tiếng Nam Cung Thu Nguyệt la lên, bởi vì phố xá náo
nhiệt, nếu như phân tâm sẽ dễ dàng đụng vào người đi đường, vì vậy ta
nâng tay lên tùy ý vẫy vẫy, coi như là trả lời Nam Cung Thu Nguyệt.

Đã từng có một năm, lúc ta bay một chuyến sang Anh quốc, khi đó, ta có
tình nhân là một người Anh quốc, nam nhân kia còn là một quý tộc, không
có việc gì lại thích cỡi ngựa, vì vậy, mỗi lần đến Anh quốc, cũng sẽ đi
theo hắn khiêm tốn thỉnh giáo.

Bây giờ suy nghĩ một chút, tình
nhân kia của ta cũng là nam nhân đa tình, vì sao ta cũng không chán ghét hắn? Ha ha, có lẽ là bởi vì nguyên nhân liên quan đến nữ nhân. (Ko hiểu câu này cho lắm.)

Đi theo xe ngựa kia ra cửa thành, lúc ấy chẳng qua là chỉ để ý đến vị cô nương kia, không nghĩ qua mình chưa bao giờ
bước ra khỏi hộ quốc phủ, cứ như vậy ra khỏi thành, dễ dàng lạc đường.

Xe ngựa dừng lại ở một mảnh rừng, ta nhảy xuống ngựa chạy tới, đại hán
phát hiện ta tới trước ngăn cản, phía sau rõ ràng nhìn thấy ta nên cũng
cung kính tránh ra: “Hộ quốc phu nhân!”

Hả? Thì ra là bọn họ biết ta.Không phải là đụng vào người quen đi.Lần này quýnh quáng.Quên đi đời người một lần quýnh quáng là đụng vào BOSS rồi cùng hắn thân thiết mướn phòng, lần đó là quýnh quáng chạy về nhà.

Từ lần đó đến nay, không có bất kỳ một chuyện nào làm ta quýnh quáng nữa . . .

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Trong xe ngựa truyền đến từng tiếng giãy giụa
ngắn ngủi, ta bước nhanh tới trước xe ngựa, người đánh xe kinh ngạc lập
tức xuống xe quỳ xuống đất.

Đưa tay, vén màn lên, máu nóng toàn thân lập tức xông lên mặt.

“Ngươi, ngươi, các ngươi đang làm gì!”


Trong buồng xe, một nam tử xa hoa đang đè trên người cô nương kia, cô nương
kia áo quần đã loã lồ, chỉ còn lại một cái yếm miễn cưỡng che kín cảnh
xuân được miêu tả sinh động kia.

“Cứu mạng!” Cô nương kia hô to, lại bị nam tử trên người bịt miệng lôi trở về.

“Con mẹ nó! Người nào phá hư chuyện của lão gia!” Nam tử kia quay đầu mắng
chửi, đột nhiên, hắn ngây ngẩn cả người, mà ta cũng thấy rõ tướng mạo
của hắn.Một đôi mắt hoa đào hẹp dài.

Có câu nói, một đôi mắt hoa đào, tuyệt đối là mắt sắc lang.

Hắn nở nụ cười, vẫn ngồi như cũ trên người cô nương đó, để cho cô nương kia không cách nào thoát ra.

“Nguyên lai là biểu tỷ.”

“Biểu tỷ?” Ta kêu lên, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, tình cảm không phải là
người quen, là thân thích nha, chẳng lẽ là chó cậy hộ quốc phu nhân ta
đây nên khi dễ nữ nhân yếu đuối đi.

Chậm đã, lão tử là là tới cứu người, không phải là nhìn cảnh xuân, lập tức mắng, “Khốn kiếp! Ngươi mau thả cô nương kia cho ta!”

“Yêu! Biểu tỷ, biểu đệ ta cướp người cũng không phải là lần một lần hai, như
thế nào lần này ngươi ngược lại xía vào?” Hắn miễn cưỡng dời khỏi người
cô nương kia, cô nương lập tức che kín y phục của mình rúc vào một bên,
hoảng sợ nhìn chúng ta.

Nghe trong lời nói của tên khốn này trước đây ta còn mở một mắt nhắm một mắt? Phong Thanh Nhã nha, lần sau không
bao giờ … đồng tình nàng nữa!

“Ngươi nha ! Ai là biểu tỷ của ngươi!” Ta phẫn nộ, dựa vào người đó, Phong Thanh Nhã nuôi biểu đệ gì đây?

“Thế nào, giả bộ mất trí nhớ?” Nam tử kia chợt giữ lấy cổ tay đang vén màn

của, ta theo bản năng trở tay cầm ngược lại cổ tay hắn, thắt lưng lực
chuyển một cái, liền đem nam nhân kia ném ra buồng xe.

Ta cũng
không phải là biết võ công, không biết những thứ như khinh công chạy
trốn, nhưng phương pháp đề phòng sắc lang thì cũng biết vài chiêu.

“Binh!” Nam nhân bị ta ném trên đất, ta chế trụ bàn tay hắn, giữ thân thể hắn,
đạp đầu gối hắn, thở ra, phối hợp khá tốt, không nghĩ tới lại trở thành
bản năng.

“Ngươi thiếu X ! Lão nương mất trí nhớ, không quản ngươi là con cháu của ai, ngươi giành nữ nhân chính là không đúng!”

“A! Ta nói biểu tỷ, ngươi không phải là ghen đi.” Không ngờ vị biểu đệ này lại ăn nói khinh bạc như vậy.

“Ghen?” Ta nghi ngờ, chẳng lẽ Phong Thanh Nhã cùng tên vô liêm sỉ này có một chân? oh! Bán cao điểm.

“Biểu tỷ, nếu không ngươi làm sao lần này lại muốn nhúng tay vào?”

“Ta không nhớ rõ! Ta. . . . . .”

“A —— cứu mạng a —— ta!”

Chuyện gì xảy ra? Ta quay đầu lại, thì ra là tiểu nha đầu kia chẳng biết lúc
nào chạy ra khỏi xe ngựa, kết quả lại bị hai đại hán vạm vỡ kia tóm
lấy.Đang lúc phân tâm, người phía dưới đột nhiên lộn tay lại, trở tay
cầm cánh tay ta rồi đem ta kéo đi xuống, sắc lang này rất có kỹ thuật,
đoán chừng mới vừa rồi để cho ta có thể chiếm ưu thế là bởi vì đối với
ta không có đề phòng.

Thảm rồi, ta là tới cứu người, nếu như không cứu được, mà lại còn bị bắt, đây chẳng phải là rất mất mặt?


Trong lòng không yên mà đánh về phía người trước mặt, trên tay hắn mang lực,
ta liền xoay người theo hắn rồi sau đó liền nâng chân lên, một cước đang đá vào bụng hắn, hắn lập tức buông ta lui ra, ta cũng không phải là dễ
bắt nạt.

“Phong Thanh Nhã! Ngươi có ý gì!” Hắn ngược lại trợn
mắt, dường như trái lại là ta không đúng, ta vén ống tay áo lên: “Ngoài
đường cướp người, vũ nhục dân nữ, ngươi vội như thế sao? Có muốn hay
không tỷ tỷ ta làm cho ngươi hai chén quy linh cao để ăn!”

“Hừ!
Gia vui lòng, ai bảo đồ ngu không biết nhìn tướng mạo!” Hắn mặt khinh
bỉ, để cho ta tương đối khó chịu, ta vọt tới trước mặt của hắn, hắn đắc ý dương dương tự đắc mà cười: “Người khác sợ ngươi ta cũng không sợ, phụ
thân ta nhưng là cữu cữu của ngươi. . . . . .”

“Ba!” Hắn lời còn
chưa nói hết, ta liền hung hăng quăng hắn một bạt tai, đem lời đang nói
của hắn đánh trở về trong bụng: “Ta còn là đại gia của ngươi đây!” Trở
tay ta còn muốn cho hắn một quyền, lại bị hắn giữ lại, con ngươi hắn đỏ
tươi quan sát, rống to: “Ngươi dám đánh ta! Đừng cho là ta sẽ không đánh lại ngươi!” Vừa nói, hắn giương lên quả đấm, xong rồi xong rồi, ta đánh không lại hắn , làm sao bây giờ? Nội lực Phong Thanh Nhã dùng như thế
nào? Là đi lên? Hay là đi xuống? Ách. . . Quyền này mà đi xuống mặt ta
liền biến thành đầu heo. (Chậx. chị này sung quá.)

Chỉ cảm thấy quyền phong tiến tới gần, ta lập tức lấy tay che mặt, không thể hủy dung.

Nhưng là, quả đấm không theo dự liệu mà rơi xuống, ngược lại tay giữ ta cũng
buông lỏng ra. Sau đó, liền nghe thấy hắn vừa đau vừa kêu: “Ai yêu yêu
yêu.”

Ta mở mắt, vui vẻ, là Nam Cung Thu Nguyệt.

“Nam
Cung! Ngươi dám quản ta!” Biểu đệ Phong Thanh Nhã này tương đối kiêu
căng phách lối, Nam Cung Thu Nguyệt mỉm cười: “Cổ Thiếu, người ngài muốn đánh chính là phu nhân của Nam Cung, Nam Cung vì sao lại không để ý
đến?”

“A!” Tựa hồ là Nam Cung Thu Nguyệt lực trên tay tăng thêm,
Cổ Thiếu này mặt nhăn lại.Có Nam Cung Thu Nguyệt làm chỗ dựa vững chắc,

cái đuôi như ta liền ngẩng đầu lên trời, giơ tay hoa lệ lệ thưởng biểu
đệ này một cái kéo tai: “Tiểu tử thúi lại dám dã chiến, lão Đại ta hôm
nay liền thay cữu cữu giáo huấn ngươi!”

“Phong Thanh Nhã! Ngươi có dũng khí đó sao!”

“Hừ, vì ta là nữ nhân, ta không có gan hay sao.”

“Ngươi!”

“Ta cảnh cáo ngươi!” Ta chỉ vào Cổ Thiếu sắc mặt đang trắng bệch, “Ngươi
nếu như còn dám đoạt người như vậy nữa, ta thấy một lần là đánh một
lần!”

“Ngươi dám!”

Cổ Thiếu trợn tròn cặp mắt, tiểu tử
thúi lại còn dám lớn lối như vậy, ta cũng nổi giận, theo mắt thấy kiếm
bên hông Nam Cung, liền rút ra, thời điểm Nam Cung muốn ngăn cản, ta đã
đem thanh kiếm chói lọi bên hông hắn rút ra.Kiếm thật đúng là kiếm tốt,
chém một nhát, lập tức, áo khoác và quần liền rơi trên mặt đất, hai chân Cổ Thiếu trần truồng ở trong gió run lên.

“Có tin ta phế ngươi hay không!” Ta chỉ hướng giữa tiết khố màu trắng của hắn.

“Oa —— oa ——”Tiếng quạ kêu vang dội khắp bầu trời, cả rừng cây lập tức khôi phục sự yên lặng lúc không có người nào, chỉ còn lại âm thanh gió thổi
lá cây “Xào xạc”.

Hung hăng đem kiếm cắm vào trong đất, ánh sáng
của kiếm xẹt qua bắp đùi tuyết trắng của Cổ đồng chí, biểu cảm của hắn
dừng lại, vẻ mặt biến thành tro tàn.

“Có gan ngươi tìm đến ta! Hừ!” Chớ kích thích ta, ta tính tình dễ xúc động, liền ăn nói khích tướng!

*Biểu tỷ : Chị con cô, cậu hoặc dì.

*Quy linh cao: http://vi.wikipedia.org/wiki/Cao_quy_linh

*Cữu cữu: Cậu, anh em với mẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận