Bát Phú Lâm Môn

Ta đang nghe ngóng tiếng ồn bên ngoài liền hoàn hồn quay lại trong phòng,
thì thấy Thuần Vu lững thững đứng lên, tiếng động vừa rồi là âm thanh
phát ra khi hắn để cây đũa xuống, sắc mặt của hắn xám nghét: “Mọi người
thong thả dùng cơm,ta thân thể không khỏe, xin được cáo lui trước.” Dứt
lời, hắn không đợi ta có đáp ứng hắn hay không liền phất tay áo bỏ chạy lấy người. Đúng là tính tình hồ ly , thật là không nên chạm vào điểm
yếu của hắn.

“Này Thuần Vu.” Lãnh Nguyệt Dao khẽ gọi, thân hình Thuần Vu đứng ở trước cửa tức thì dừng lại, giờ phút này
tiếng ồn ào bên ngoài lại bay vào trong phòng.

“Tiểu nhị ca, xin tiểu ca thương xót, chúng ta chỉ là nghĩ muốn…” Là âm thanh của một ông lão.

“Nghĩ cái gì mà nghĩ, ngươi biết nơi này nơi nào không?Mau nhanh đi chỗ khác
đi, không đừng trách ta gọi người đuổi đi?”

Thuần Vu lúc này đang đứng ở giữa cửa, bóng lưng của hắn thoáng ngẩn ra.

“Đại nhân.”ông lão ngoài cửa đột nhiên hô lên môt tiếng, sau đó nhìn thấy
Thuần Vu San San liền vội vã khom lưng: “Vị… lão bá này, xin mau đứng
lên.”

Sau đó, chúng ta nhìn thấy ở bên ngoài có hai
người đang quì, một già một trẻ, người trẻ đó chính là vị tiểu cô nương
kia.

Khi nhìn thấy rõ vị tiểu cô nương kia ,ta không
khỏi giật mình: “Là nàng!” Vội vã đứng lên, Nam Cung Thu Nguyệt cũng
theo sát sau đó. Đến trước cửa thì lão nhân kia cùng tiểu cô nương liền
hướng ta dập đầu: “Tiểu lão nhi khấu tạ Hộ Quốc phu nhân!”

“Ôi! Đừng …đừng, đừng như vậy! Mau đứng lên, mau đứng lên!” Ta vội vàng giúp lão nhân gia đứng lên, nhưng vị lão bá kia không ngừng hướng ta khom

lưng,làm ta trong lòng càng thêm xấu hổ.

“Nếu không phải là có phu nhân cứu giúp, sự trong sạch của Tiểu Vân chỉ sợ…”

“Lão bá, xin lão đừng nói thế, như vậy không phải chuyện tốt sao? Tóm lại,
sau này chỉ cần có bổn phu nhân ta ở Kinh thành một ngày, thì cái tên Cổ … Cổ … gì kia sẽ không dám làm chuyện bậy bạ nữa đâu!”

“Cổ Thiếu Hoa.”

“Ách… Cám ơn ngươi Thu Nguyệt.” Nam Cung Thu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Sẽ
không bao giờ cho phép Cổ Thiếu Hoa kia một lần nữa dám cường bạo dân
nữ!”

Giọng nói ta vang lên rất hữu lực, nghe qua giống như một vị hiệp khách chính nghĩa.

“Phu nhân! !” Lão đầu nhi vẻ mặt trở nên kích động, kéo Tiểu Vân đang đứng ở bên cạnh qua một bên, “Mau , ngươi còn không hướng phu nhân dập đầu tạ
ơn!”

“Tạ… Tạ phu nhân!” Tiểu Vân hai mắt đầy nước,
giọng nói nhẹ nhàng, không biết nếu như ta là nam nhân,nàng có hay không sẽ lấy thân báo đáp ta? Hắc hắc, ta như thế nào lại YY nghĩ đến bách
hợp a.

“Nào! Tiểu Vân, ngươi hãy hát cho Phu Nhân
cùng các vị đại nhân đây một khúc đi!” Lão đầu còn mang theo đàn nhị,
Tiểu Vân mắc cở đỏ mặt không dám ngẩng đầu, chỉ là gật đầu, tiếng nói
yêu kiều mềm mại ôn nhu: “Vâng ạ “

“Phu nhân, xin mời ngồi.”

“Vậy hai người các ngươi….”


“Tiểu lão nhân cùng nha đầu đứng ở cửa là được rồi.”

“Như thế này … thật sự là không được…”

“Không không không, tiểu lão nhân như vậy là được rồi …”

“Nhưng…”

Vì vậy, ta cùng lão đầu này ngay tại cửa “Cò kè mặc cả.” Cuối cùng
vẫn là Nam Cung Thu Nguyệt ra quyết định, đem ta mang vào, thuận tiện
cũng túm luôn Thuần Vu đang ngơ ngác đứng xem ở bên cạnh quay về, bảo
Hoa chưởng quầy mang thêm hai cái ghế đặt ở ngoài hành lang, lão đầu nhi cùng Tiểu Vân liền bắt đầu đàn hát.

Trong lòng cảm
thấy rất ấm áp, những chuyện sau đó ta không thèm nghĩ nữa, dù sao thì
hiện tại cảm giác của ta rất tốt! Tại cái thế giới cũ cũng không cơ hội
thấy được cảnh như vậy!

Bất quá, trái lại ta thật sự
đói bụng. Dù sao thì lão nhân gia cùng Tiểu Vân là cảm kích ta, ta muốn tôn trọng màn biểu diễn của bọn họ, không thể vừa ăn vừa nghe, vì vậy,
liền một mực chịu đựng cho đến khi bọn họ rời đi.

Vượt qua cửa ải trên, ta lập tức động đũa, nhưng lại bị Lãnh Nguyệt Dao bên
cạnh chế trụ cố tay: “Có chuyện gì đã xảy ra?”

Lãnh
Nguyệt Dao chất vấn, không trả lời nàng ta sợ hôm nay cơm cũng không thể ăn, mà ở đối diện, Thuần Vu San San cũng hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc
chăm chú như thế, vì vậy ta để chiếc đũa xuống đem chuyện cứu người kể
lại cho bọn hắn một lần.


“Ngươi được lắm! Cư nhiên làm một chuyện tốt như thế!” Lãnh Nguyệt Dao hai mắt sáng lên, cứ như toàn bộ chuyện vừa
nảy đều là nàng làm vậy.

” Phu nhân đánh Cổ thiểu?!” Thuần Vu
mang vẻ kinh nghi nhìn ta, khiến cho đôi mắt hồ ly của hắn híp lại trông càng không rõ ràng.

” Thật không nghĩ tới, ngươi cư nhiên đã
đánh con của Phong gia Cổ Minh Khải!” Lãnh Nguyệt Dao kinh ngạc nhìn ta
như là vừa nghe xong một chuyện đại sự lạ không thể xảy ra ,” ngươi cũng sẽ tự mình ra mặt giải quyết việc này? Ngươi không phải là cùng Cổ
Thượng Thư xung đột đấy chứ? Mặc dù hắn rất ghê tởm, lợi dụng chức quyền phạm không ít chuyện, chính là…… Hắn tựa hồ là người Phong gia các
ngươi-……” Lãnh Nguyệt Dao vừa nghiền ngẫm vừa nói, giọng nói tựu mang
theo thâm ý.

“Thì như thế nào!” Ta vỗ bàn đứng lên, mặc dù đáy
lòng hỏng rồi, cũng lo lắng Cổ Minh Khải kia đi tới Phong gia báo cáo
này nọ, nhưng ta không có làm sai,” Ta mặc kệ! Dù sao ta đánh cũng đã
đánh, giải quyết cái gì mà giải quyết, có thì như thế nào? Nếu cho ta cơ hội một lần nữa, ta sẽ đánh ác hơn! Ta đời này xem thường nhất là kẻ
lấy quyền ức hiếp người! Nếu là tiểu tử kia làm thực, cho dù ta bị Phong gia đuổi đi thì cũng phải giáo huấn cái tên hỗn đản đó!”

Thanh
âm của ta vang lên khiến sương phòng yên tĩnh một hồi, Lãnh Nguyệt Dao,
Thuần Vu giật mình ngưỡng mộ nhìn ta, Nam Cung Thu Nguyệt ở một bên lắc
đầu cười khẻ, ta có chút sinh khí, hung hăng đánh một chưởng vào sau
lưng hắn:” ngươi vừa rồi cười trộm cái gì?”

” Khụ khụ.” Nam Cung
một bên ho khan một bên dỗ ta ngồi xuống, ánh mắt trở nên chăm chú,” Phu nhân lần này không có làm sai, bất quá vẫn cần lo lắng hậu quả.”

” Cái gì hậu quả?”

“Cứ chờ Cổ Thượng Thư có động tĩnh gì thì mới biết được.” Dứt lời, hắn liếc nhìn Lãnh Nguyệt Dao cùng Thuần Vu một chút, sau đó lại nhìn ta,”
Chuyện này vẫn nên về nhà rồi tính.”

Trở về rồi tính…… Giờ phút
này Lãnh Nguyệt Dao cùng Thuần Vu ở đây, quả thật không ổn, phỏng chừng

ta đánh hoa thiếu gia khiến cho Phong gia xấu mặt, mới vừa rồi nghe Lãnh Nguyệt Dao bảo Cổ Thượng Sách lợi dụng chức quyền phạm không ít chuyện, hình như, lần trước Nam Cung hồi báo có nhắc tới một kẻ tham quan,
chẳng lẻ…… Phong gia là đang làm tham quan? Nguy rồi, chọc không đúng
người a.

“Phong Thanh Nhã đúng là ngươi chứ, ngươi so với trước
kia có ý tứ hơn nhiều!” Đột ngột, Lãnh Nguyệt Dao vỗ ta một chưởng,” Ta
chấm ngươi, hắc hắc hắc hắc.”

Ta có chút kinh ngạc, nụ cười của
Lãnh Nguyệt Dao vừa chân thành vừa trong suốt, hai tròng mắt như nước
trong veo lấp lánh sáng lên, khiến cho ta tưởng như đang phủ lên một
tầng thủy tinh trong vắt.

” Lần sau nhất định phải kêu ta nữa biết không!Nào, ta kính ngươi!”

” Hảo!” Cầm lấy ly rượu, ta chí khí uống một ngụm.

” Chúng ta tuổi còn trẻ cũng nên làm chút chuyện ân ái!”

” Phốc–” Ta một ngụm rượu từ trong miệng phun ra, phun lên các món ăn
trên bàn, ngồi đối diện với ta Thuần Vu San San lập tức ánh mắt dại ra.

Một chốc lát yên lặng trôi qua, Lãnh Nguyệt Dao hung hăng trừng ta một chút la lên:” ngươi có ý gì a! Không cho chúng ta ăn cũng không cần làm như
vậy chứ, thật ác độc!”

” Khụ khụ, phu nhân, nếu thức ăn ở tửu lâu này so với ở Hộ quốc phủ vừa miệng người hơn, Thu Nguyệt có thể gọi một phần nữa.” Ta cứng ngắc người xoay mặt lại, Nam Cung Thu Nguyệt híp hai mắt cười, cái người nghiêm túc này cũng có lúc hài hước như vậy?

” Thật sự quá độc ác!” Lãnh Nguyệt Dao ở một bên kháng nghị, ta đứng dậy, xấu hổ:” Cái kia…… Các ngươi gọi một phần nữa đi, ta…… đi nhà xí.”

Vội vã chạy khỏi sương phòng, đây là ta sai? Có đúng không? Không phải?
Lãnh Nguyệt Dao đang nói về tình yêu, không phải np ? Được rồi, nơi này
là cổ đại, nơi này con người chính là rất thuần khiết…… Đúng… Là ta quá
không thuần khiết rồi…..

Cái tên độc ác nào phát minh ra cái câu này, hại ta bị khinh thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận