Bất Phụ Tương Tư

" Nói vậy nhà bếp đã dùng nước từ con suối để nấu nướng sao?"

Đan Quất tái nhợt gật đầu.

Quân Dao phát hiện điều kỳ lạ, trong lòng bán tín bán nghi. Nếu thật sự như thế thiết nghĩ nguyên nhân dịch bệnh rất có khả năng liên quan đến dòng suối này, biết được căn nguyên không chừng có thể là mấu chốt giải quyết triệt để nguồn bệnh. Nàng cho người dìu Đan Quất vào lều nghỉ ngơi, đồng thời gọi Tống Từ giúp nàng làm một số chuyện. Ngay sau đó Quân Dao một mình rời khỏi Lục Mộc Đình, tiến thẳng đến khu rừng cách đó không xa.

Giữa khu rừng, ánh đèn đơn độc lầm lũi tiến sâu vào bên trong, âm thanh ve vãn của côn trùng vang dội khắp nơi, lối mòn phủ một màu cỏ xanh tốt sáng rực theo ngọn đèn trên tay nàng, Quân Dao đi mãi đến một dòng suối.

Tiếng nước róc rách không ngừng nghỉ, tựa nhịp thở ôn hoà của cả cánh rừng hoạt động ngày đêm. Xung quanh tĩnh mịch chỉ còn màn sương lạnh mù mù theo cơn gió thổi qua.

Nàng cẩn thận quan sát dòng nước chảy, quả nhiên màu sắc con suối có chút bất thường, làn nước vốn dĩ thanh khiết và trong trẻo, nhưng thứ trên tay nàng lại nhàn nhạt sắc xanh, động lại ở cánh mũi một mùi hương thoảng kỳ lạ, nếu không để ý thì chẳng thể nhìn ra.

Men theo bờ suối Quân Dao tìm thấy một con sông lớn, mênh mông chảy đổ ra hai ngã, nhánh nhỏ nhất chạy thẳng vào cánh rừng, rồi tĩnh lặng rơi xuống khe đá cao tạo thành con suối mà nàng vừa đi qua.

Nàng đi theo lý trí mách bảo, âm thầm đến thượng nguồn con sông. Dọc bờ vô số những bao vải được cố định bằng thân cây ghim sâu dưới mực nước, vài ba bao vải đã bị thủy triều đôi lần lên xuống đẩy trôi nổi trên mặt nước.

Quân Dao vớt lấy một bao, phát hiện bên trong chứa nhựa độc của nhiều loại cây, bao gồm cả nhựa cây ngô đồng, trúc đào, đỗ quyên,…và một số nhựa cây thân gỗ kỳ lạ, những thứ này nếu uống phải sẽ khiến tim gan suy yếu, đau bụng, nôn ói, nếu không phát hiện lâu dần sẽ ngấm vào xương tủy khiến toàn thân viêm lở mà chết. Mặt sông lềnh bềnh những sợi váng đục từ nhựa cây tiết ra, theo dòng chảy hoà lẫn với bọt nước chia đi khắp nơi.

Sau lưng bóng người nhẹ như gió thoảng đang tiến đến gần, nhìn thấy nàng hắn ta ôm quyền hữu lễ:

" Phu nhân, thuộc hạ đã làm theo căn dặn của người xem xét mạch nước chính trong Tỳ Trấn."


Nữ nhân bình thản đứng dậy, dùng đôi mắt sắc sảo dò xét dòng chảy mạnh mẽ phía xa:

" Thế nào rồi?"

" Hồi phu nhân, trước mặt người là Trưởng Lũng Giang, con sông lớn này phân thành hai nhánh, nhánh chính rộng lớn bao quanh Tỳ Trấn, bá tánh quanh năm chỉ dựa vào nguồn nước mỗi con sông này để trồng trọt, sinh sống, còn lại hầu hết là vùng đất trống, khô cằn."

Nói như vậy một khi thượng nguồn Trưởng Lũng Giang vấy bẩn, đồng nghĩa rằng toàn bộ nguồn nước trong Tỳ Trấn đều sẽ nhiễm bẩn theo.

Nàng nghiêm giọng ra lệnh:

" Tống Từ, gom nhặt tất cả những bao vải dưới nước mang về, nhớ phải kín kẽ đừng để ai phát hiện."

" Vâng, phu nhân."

Trên đường quay lại Lục Mộc Đình, nàng vẫn luôn bận rộn với rất nhiều suy nghĩ:

" Thôi Dĩ Minh liệu có liên quan đến việc hạ độc vào thượng nguồn con sông hay không? Nếu liên quan, ông ta tạo ra một trận dịch lớn đến kinh động cả Hoàng Thượng như vậy chỉ để vơ vét lợi lộc vào túi thôi sao? Có nguy hiểm quá không? Dù gặp chưa lâu, nhưng nàng đủ thấu Thôi Dĩ Minh không phải kẻ ngu ngốc đến mức này. Nhưng nếu chẳng phải ông ta, vậy thì ai đã ra tay độc ác như vậy với bá tánh vô tội?"

Quân Dao đột nhiên dừng bước, trong ánh đèn lồng lập lòe nàng phát hiện ngoài dấu hài in đậm nét liên hoa của mình bên cạnh xuất hiện dấu chân kẻ lạ, Tống Từ nói về võ công hắn cũng được xem là một cao thủ, thân pháp tuyệt đối không tầm thường, vì thế việc để lại dấu tích rõ rệt những nơi từng đi qua là điều không thể. Đây vẫn là con đường cũ khi nàng đến, vì sao ban đầu không phát hiện ra vết tích này.

Dè dặt đề phòng, Quân Dao im lặng dùng thính giác cảm nhận mọi chuyển động xung quanh, nhưng trời tối đen như mực, ngoài tầm ánh đèn đến hình dạng cỏ cây cũng không thấy rõ.


Nàng dự sẵn châm độc trong tay, Tử Sắc Ngô Công lẩn quẩn dưới hài như đang truyền lại tín hiệu mà nó thăm dò được, chậm rãi bò về gốc cổ thụ bên trái, phát hiện hơi thở của kẻ lạ nữ nhân nhếch mép khinh thường:

" Được lắm, để ta xem ngươi định giở trò gì."

Nàng để rết nhỏ vui đùa với kẻ đáng nghi, bình thản ngồi xuống góc cây trơ trụi phía sau, chờ đợi tiếng hét thất thanh của kẻ địch.

Chẳng phí thời gian, nam nhân thô kệch cầm thanh chủy thủ la toáng lên, vung tay xua đuổi Tử Sắc Ngô Công hất văng nó ra một đoạn, bị nàng phát hiện hắn đứng dậy chỉa mũi chủy thủ về phía Quân Dao, hung hăng nói:

" Phu nhân, có trách thì trách cô đã lo chuyện bao đồng, biết quá nhiều chuyện không nên biết, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, có thành ma thành quỷ cũng đừng đến tìm ta."

Người kia dứt lời, dùng hết can đảm lao đến. Bạch Quân Dao thần tốc tung ra ám châm, ghim thẳng huyệt đạo khiến nam nhân bất động.

Nàng ung dung đứng dậy, bấy giờ khuôn miệng hoàn mỹ hiện ra nụ cười đầy vẻ tà mị, nam nhân trước mặt đôi phần hoảng loạn:

" Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chẳng phải cô không biết võ công sao? Lão già đáng chết dám lừa ta."

" Ổ, hóa ra nam tử hán như ngươi lại định bắt nạt một nữ tử yếu đuối."

Tứ chi bất lực, biết mình không thể chống cự hắn nhanh chóng để lộ sự hèn nhát:


" Phu nhân, ta có thể nói ra kẻ đằng sau muốn hãm hại cô, làm ơn giải huyệt cho ta đi."

" Nực cười, làm sao ta biết được ngươi không lừa ta?"

" Ta đã bị cô túm lấy trong lòng bàn tay, sao dám lừa cô chứ."

Nàng cười nhạt nhẽo:

" Không sai, nhưng giải huyệt cho kẻ thù không phải là tác phong hành sự của ta và bất kỳ kẻ nào cũng không có tư cách thỏa hiệp với ta."

“…”

Nàng khinh khỉnh đánh giá nam nhân trước mặt, những kẻ xấu xa trong mắt nàng đều có bộ dạng như nhau, khi cái chết chưa réo tên tuổi thì vẫn trưng ra vẻ kiêu ngạo, muốn trao đổi vài thứ giá trị ít ỏi còn lại của mình trong mắt đối phương, nhưng sau cùng chỉ vì một con vật nhỏ bé cũng đủ khiến bọn chúng hồn phách thất kinh, liêm sỉ và tự tôn còn không bằng cả loài heo chó, kịch liệt van xin dù có dập đầu đến đổ máu cũng muốn giữ lại mạng sống bẩn thỉu của bản thân mình.

" Ngươi gọi một tiếng phu nhân, chắc chắn biết rõ thân phận của ta, nhưng vẫn quyết định đến đây hạ thủ, thật sự rất can đảm."

" Phu nhân, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, chúng ta không thù không oán hà cớ gì ta lại có ý hại người."

Nàng đanh giọng:

" Ai là chúng ta với ngươi chứ?"

" Phu nhân, cô thả ta ra đi, tình hình thế này vốn ta không đánh lại cô."

Quân Dao điềm nhiên nhìn hắn, nam nhân ngu ngốc không biết từ đâu xuất hiện, người thế này cũng phái đến để giết nàng sao? Thật là làm trò cười mà.


" Được thôi, vậy ngươi nói xem đã nghe lệnh của ai đến đây muốn giết ta."

" Ta nói ra cô sẽ tha mạng cho ta chứ?"

Mất kiên nhẫn, nàng phóng ám châm xẹt ngang gò má thô gầy, đường đi tốc lực kinh khủng khiến vết thương sâu nhất thời không kịp rỉ máu, đồng tử nâu nhạt của nam nhân hãi hùng, nàng nhíu mày bực mình quát:

" Nói nhanh."

" Là Thôi đại nhân, ông ta sợ cô phát hiện chuyện xấu mà mình làm nên âm thầm sai ta trà trộn vào đám bệnh nhân để theo dõi hành tung của cô, sau đó đợi thời cơ thích hợp ra tay trừ khử."

Nghe xong nàng không lộ biểu cảm gì thêm, vẻ thâm sâu khó đoán khiến người ta mông muội, chỉ đi ngang qua hắn, nhẹ nhàng thu nhặt ám châm cắm chặt trên thân cây, ngắm nghía kỹ lưỡng vũ khí của mình rồi cất lại vào tay áo.

" Phu nhân, ta đã nói hết rồi, cô thả ta ra được chưa?"

Nam nhân lắp bắp hỏi nàng, Quân Dao lạnh lùng bức một đoạn dây leo dẻo dai, đáp:

" Ai nói ta sẽ thả ngươi?"

" Hả, chẳng phải cô nói nếu ta chịu khai ra kẻ đằng sau, cô sẽ thả ta ra sao?"

" Có sao? Sao ta lại không nhớ nhỉ."

" Cô…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận