Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Theo bản tin mới nhất của đài, vào lúc hai giờ hai mươi phút mười ba giây rạng sáng ngày hôm nay, ở Bình Nam Huyền đã xảy ra trận động đất cấp tám.
Trận động đất này đã lên đến tám độ richter..."
Cơn mưa dày đặc bao phủ cả thành phố, à không, bây giờ chỉ có thể dùng từ đống đổ nát đề miêu tả chỗ này.
Phóng mắt nhìn hết cả thành phố lúc này chỉ còn là đống đổ nát và sự đau khổ vô tận.
Giản Tang Du dần dần thích ứng được với bóng đêm xung quanh, cô vừa định thử cử động cánh tay thì bên trên truyền đến một giọng nói trầm khàn: "Đừng cử động."
"Hình như cánh tay bị đè lên rồi, đau." Mặc dù giọng nói của người bên trên không được tốt lắm nhưng Giản Tang Du vẫn không nhịn được khẽ cử động cánh tay một chút.
Sau khi thử vài lần, cuối cùng cô cũng có thể rút tay lại được.
Bởi vì còn có người nằm trên người cô nên việc Giản Tang Du có thể rút tay bị kẹp ở tảng đá ra đã là giới hạn rồi.
Cô không thể nào nâng tay lên để xem có bị chảy máu hay xước sát gì không.
Nhưng từng đợt đau đớn từ cánh tay truyền đến không thể nào là giả được.
Dù cô không xem thì cũng biết nhất định là bị thương rồi, nhưng may là còn có thể cử động được.
Giản Tang Du tích cực nghĩ rằng có lẽ không bị thương nặng lắm.
Nhìn thấy không gian tối đen xung quanh rồi nhìn về phía người đang đè trên người mình, Giản Tang Du khẽ thở dài.
Vì hai người đang dán chặt vào người nhau cho nên tiếng thở dài nhẹ nhàng của Giản Tang Du vẫn bị Cố Trầm nghe thấy.
Anh nhìn xuống người con gái đang nằm dưới thân, hỏi ngắn gọn: "Đau?"
"Ừm..." Giản Tang Du trả lời lại.
Cô hơi dừng lại, vừa chuẩn bị nói rằng thật ra cũng không sao nhưng Cố Trầm lại mở miệng trước.
Giọng nói cứng cáp hữu lực của anh vang lên.
"Chịu đựng."
Những lời này làm lộ rõ phong cách từ trước đến nay của Cố Trầm, tích chữ như vàng, từng câu từng từ anh nói ra đều mang giọng điệu ra lệnh như thường ngày.
Đương nhiên, điều này làm cho Giản Tang Du thật sự muốn xem thường anh nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống.
Hơn nữa, trên người Giản Tang Du ngoại trừ vết thương nhẹ trên cánh tay ra thì không còn vết thương nào khác.
Vào lúc phòng ở bắt đầu bị chấn động thì cô đã bị Cố Trầm đánh thức.
Giây phút phòng ở bắt đầu sụp xuống, cô được Cố Trầm bảo vệ vào trong ngực.
Thời khắc đó, Giản Tang Du có thể cảm nhận được bả vai dày rộng và mạnh mẽ của Cố Trầm đang bảo vệ đầu cô.
Khoảng thời gian ấy, cô dường như còn nghe thấy được tiếng tim đập của anh.
Giống như lúc này vậy, từng tiếng thình thịch thình thịch vang lên bên tai cô.
Trong không gian nhỏ hẹp yên lặng này càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Có nước?"
Giản Tang Du bỗng nhiên cảm thấy có nước rơi xuống trán mình, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Giây tiếp theo, cô lại cảm nhận được một giọt nữa rơi xuống môi, Giản Tang Du vươn đầu lưỡi khẽ liếm
Mặn mặn, còn có mùi máu tươi.
Là máu, không phải nước.
"Cố Trầm, anh bị thương sao?" Giản Tang Du cố gắng mở to mắt để nhìn rõ gương mặt của Cố Trầm.
Nhưng do ánh sáng quá yếu nên cô không thể nhìn rõ được, chỉ có thể dựa vào tư thế của hai người lúc này để đoán: "Đầu của anh bị thương sao?"
"Vết thương nhỏ." Cố Trầm trả lời cô.
Nhưng thực tế lại không giống như anh nói chỉ là vết thương nhỏ.
Sau gáy của anh bị một tấm xi măng đập trúng, thậm chí anh còn bị một nửa cây đinh đã gỉ sắt đâm vào trong đầu.
Có lẽ một từ đau thôi cũng không thể hình dung được.
Khu dân cư này đã cũ, chỉ cần một cơn chấn động thôi cũng có thể bị sụp đổ.
Giản Tang Du trầm mặc một lúc, cô không tin vết thương của Cố Trầm chỉ là loại vết thương nhỏ.
Bởi vì cô có thể cảm nhận được máu của anh rơi trên mặt cô ngày càng nhiều.
"Cố Trầm, lấy tốc độ phản ứng và kỹ năng của anh, lúc anh cảm nhận được động đất đến có thể nhảy từ cửa sổ ra ngoài để thoát thân.
Chỉ là tầng ba mà thôi, độ cao đó chắc chắn không là vấn đề gì với anh đúng không?" Giản Tang Du vô cùng khó hiểu hỏi anh: "Vì sao anh nhất định phải lôi kéo tôi chạy chứ?".