Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Trầm lấy chiếc chăn mỏng bị Giản Tang Du đè ở dưới người đắp lên người cho cô.
Sau đó anh lại điều chỉnh gió điều hòa thổi về phía vách tường, cô vẫn luôn thích để gió lạnh thổi thẳng lên người mình như thế.
Dường như cô không hề biết rằng như vậy sẽ không tốt với cơ thể của cô, cũng giống như việc cô lén lút ăn những đồ linh tinh kia, cũng giống như việc cô quên mất cơ thể của mình từ bé đến lớn đã không được tốt lắm rồi.
Giản Tang Du sau khi ngủ rất yên tĩnh, cô cuộn mình lại thành một đống nhỏ nằm trên giường, bên phải của cô còn một chỗ trông rất rộng, đó là chỗ của Cố Trầm.
Có thể giải thích tư thế ngủ của Giản Tang Du chính là cô là một người không có cảm giác an toàn.
Đêm nào cô cũng tự ôm lấy chính mình, bày ra tư thế tự bảo vệ chính mình.
Trong lòng Giản Tang Du một chiếc giường bị chia thành hai nửa, một nửa thuộc về chồng của cô là Cố Trầm, còn một nửa khác thuộc về một mình cô.
Giống như phân chia rất rạch ròi, kể cả khi cô nằm ngủ, cô cũng sẽ không bao giờ vượt qua vạch ranh giới trong lòng cô kia.
Giản Tang Du không cho phép Cố Trầm sáp lại quá gần mình, càng không cho phép Cố Trầm ôm cô hoặc là gối đầu tay cho cô ngủ.
Kể cả là khi vừa mới làm xong chuyện thân mật nhất giữa vợ chồng với nhau.
Sau khi tắm xong bước từ phòng tắm ra ngoài, cô nhất định sẽ quay về thế giới của riêng mình.
Cố Trầm vẫn luôn biết Giản Tang Du là một người thiếu đi cảm giác an toàn lại tự phong bế chính mình.
Thế nên trước đây tính cách cô thể hiện ra ngoài, là dịu dàng không nói, là yên tĩnh đến nỗi không có cảm giác tồn tại thì anh cũng không cảm thấy có chút mâu thuẫn nào cả.
Mà lúc này khi nhìn Giản Tang Du, Cố Trầm không khỏi giật giật khóe miệng, cô giống như người phụ nữ gian xảo vậy.
Đây là một buổi tối mà Giản Tang Du ngủ rất ngon giấc, người có chuyện vui tinh thần thoải mái thế nên sau khi ngủ một giấc tinh thần của cô rất tốt, không có một chút muộn phiền khi bị tịch thu đồ ăn tối hôm qua cả.
Mở mắt ra, cô quay sang nhìn sang bên cạnh mình, không có ai cả, Giản Tang Du yeah một tiếng, đây là cách thức rời giường của cô.
Giản Tang Du vui vẻ nhảy trên giường mất cái, lúc này cô mới đi chân trần xuống đất lấy điện thoại trong túi của mình ra gửi cho Mễ Na một tin nhắn, nói với cô ấy rằng lát nữa cô sẽ tới công ty tìm cô ấy.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Giản Tang Du lấy ra một chiếc váy dài liền thân từ trong tủ quần áo mặc lên người.
Những bộ quần áo lúc trước cô vẫn chê, đến bây giờ vẫn còn chê, nhưng mà không cần vội vàng, hôm nay cô có thể xử đẹp những bộ quần áo cô không thích được rồi.
Có thể tương lai Giản Tang Du cô sắp thành một người có sức mạnh rồi sao cô có thể mặc mấy cái đồ trông y như bà già như thế này được chứ.
Sau khi thay xong quần áo, trang điểm xong thì Giản Tang Du vui vẻ vừa hát vừa đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng tâm trạng vui vẻ này chỉ kéo dài đến khi cô bước đến phòng khách mà thôi.
Khi cô nhìn thấy Cố Trầm người hẳn là nên quay về bộ đội từ lâu mới phải đang ung dung ăn bữa sáng thì cô có cảm giác như trời đang sụp xuống vậy, cô nói: “Cố Trầm… chẳng phải là… chẳng phải là anh quay về bộ đội rồi sao?” Giản Tang Du phát điên lên, là cách cô thức dậy sai nên mới nhìn thấy cảnh tượng này hay sao? Cô có thể quay về ngủ một giấc rồi lại thức dậy không? Nếu như được thêm một lần nữa, cô nhất định sẽ thức dậy bằng tư thế tiêu chuẩn nhất.
“Ai bảo em là tôi phải quay lại bộ đội chứ?” Cố Trầm ngồi ở đó ăn bánh bao, cửa phòng ngủ chưa khóa, tiếng Giản Tang Du vừa yeah vừa hát chắc chắn là đã bị anh không nghe sót một từ nào rồi.
Đừng nói là mới sáng sớm nghe thấy mấy âm thanh đó mà anh còn tâm trạng ăn cơm nhé.
Ai nói cho cô biết ư? Tất nhiên là lịch sử nói cho cô biết rồi.
Nếu như không nằm ngoài dự tính thì mỗi lần Cố Trầm về nhà thì anh chỉ ở lại một đêm thôi, sáng ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng của anh đâu rồi? Nhưng tại sao hôm nay lại không giống trước chứ?