Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giản Tang Du biết Cố Trầm hỏi tới mấy cuộc điện thoại mà Khương Hưng gọi cho cô mấy ngày hôm trước và cuộc điện thoại Cố Trầm gọi cho cô giữa trưa hôm nay.
Cô liếc nhìn Cố Trầm tâm tình bất định, không thể xác định xem có phải vì mình không nghe máy nên anh ta lại quay lại đột ngột như vậy hay không, tóm lại Giản Tang Du quyết định, lát nữa nhất định phải cài đặt đặc biệt cho cuộc gọi của Cố Trầm để vừa nghe là có thể nghe ra là Cố Trầm gọi tới, cô còn cài bài nhạc chuông ồn ào nhất.
Nếu so với việc nghe một cuộc điện thoại và phải ứng phó với người thật thì Giản Tang Du đương nhiên lựa chọn vế trước.
“Nói đi.” Lâu không thấy Giản Tang Du mở miệng Cố Trầm hỏi với giọng điệu nghiêm túc hơn.
“Tôi đang bận công việc.
Lúc Khương Hưng gọi điện thoại cho tôi tôi không cầm máy, phải chờ đến khuya mới cầm vào điện thoại, nhìn thấy thời gian đã muộn nên không gọi lại, anh lại gọi cho tôi giữa trưa, di động của tôi ở trong ngăn tủ không nghe thấy gì.” Giản Tang Du nhanh chóng giải thích: “Anh yên tâm, về sau tôi nhất định sẽ luôn mang theo điện thoại bên người, lần sau nếu anh còn gọi điện thoại cho tôi thì nhất định tôi sẽ nghe máy!”
Nói xong Giản Tang Du liếc mắt nhìn Cố Trầm, không khỏi tò mò hỏi: “Lần này anh đột nhiên trở về có phải bởi vì anh gọi điện thoại cho tôi mà tôi không nghe máy không?”
Cố Trầm liếc nhìn Giản Tang Du một cái rồi ừ một tiếng coi như là trả lời.
Giản Tang Du ngây ngốc tại chỗ, đau lòng phản ứng chậm hơn ồ một tiếng, cô nhanh chóng lùi lại một bước khi nhìn thấy Cố Trầm đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Nhà quá bẩn.
Tôi đã gọi người đến đây dọn dẹp, cơm tối cứ đi ra ngoài ăn trước đã.” Cố Trầm liếc nhìn Giản Tang Du xem như mở miệng bảo cô cùng anh đi ra ngoài.
“Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, buổi tối anh có thể trở về quân doanh để ngủ, tôi cũng về ký túc xá của công ty, quét dọn sạch sẽ cũng không có ai ở.” Giản Tang Du khẽ lẩm bẩm, không phải cô đang nói chuyện với chính mình mà hoàn toàn đang muốn nói cho Cố Trầm nghe, vì muốn Cố Trầm đồng tình với mình, đương nhiên, nếu khen cô một câu thông minh vậy càng tốt.
Nhưng mà, Cố Trầm lại quét mắt liếc cô một cái, nói thẳng: “Nếu đã trở lại đây thì vì sao còn phải trở về nơi khác?”Nói xong Cố Trầm cầm chìa khóa xe đặt ở trên bàn trà ra cửa đứng ở đó chờ Giản Tang Du thuận tiện bấm thang máy.
Giản Tang Du không cần lái xe, vừa đặt đồ trên tay xuống ghế sô pha, liền xách theo một cái túi xách nhỏ đi theo Cố Trầm đi ra ngoài.
Tuy rằng gió tháng chín có chút khô ráo nhưng rất mát mẻ, Giản Tang Du ngồi ở ghế phụ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, mí mắt lơ mơ, không biết sau đó đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Mỗi khi ở trước mặt Cố Trầm Giản Tang Du vẫn luôn tỏ ra an tĩnh, cho nên sau khi lên xe Giản Tang Du nghiêng đầu ngồi ở kia không nói lời nào Cố Trầm cũng không cảm thấy kỳ quái, mãi cho đến khi chờ đèn xanh đèn đỏ Cố Trầm mới mở miệng hỏi Giản Tang Du một câu muốn ăn cái gì.
Không chờ người kia trả lời thì đã nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của Giản Tang Du, biểu cảm trên khuôn mặt Cố Trầm dần hiện ra một tia kinh ngạc.
Mới lái xe ra ngoài nhiều nhất được năm phút, vậy mà Giản Tang Du lại có thể ngủ được trong khoảng thời gian ngắn ngủn năm phút ấy sao?
Nhờ ánh đèn đường Cố Trầm quay đầu tỉ mỉ quan sát gương mặt Giản Tang Du, đôi mắt của cô có quầng thâm, chắc do gần đây vẫn luôn nghỉ ngơi không đủ, giờ phút này tuy rằng cô đã ngủ rồi, nhưng mà trên mặt cô vẫn mang theo sự mỏi mệt rất rõ ràng.
Nghĩ đến Giản Tang Du nói cô không có thời gian nghe điện thoại vì bận việc, lòng bàn tay trên vô lăng của Cố Trầm hơi nới lỏng, lại bỗng nhiên thu lực.
.