Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hôm nay sao?” Vẻ mặt Giản Tang Du mờ mịt.
Cô mới tỉnh lại chỉ làm một việc duy nhất, đó là gọi điện thoại cho Cố Trầm.
Cô muốn biết anh có trọng sinh trở về như cô không.
Nhưng mà gọi hai cuộc Cố Trầm đều không bắt máy, sau đó cô đều ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ.
“Chị, hôm nay là sinh nhật mẹ.
Chị quên rồi sao? Không phải là đến quà chị cũng chưa chuẩn bị đó chứ? Sao chị không nói sớm, nếu không em đã tiện đường ra tiệm mua dùm chị rồi.” Giản Gia Lãng hơi mất kiên nhẫn nhìn Giản Tang Du còn đang đứng ở cửa ngẩn ngơ, đi thẳng đến kéo cô đứng dậy.
“Chị chưa chuẩn bị thật hả? Vậy chị mau ở nhà thay quần áo đi.
Em để cái này cho chị, em quay lại chỗ cửa hàng mua thêm một món quà nữa.” Giản Gia Lãng nói: “Em đến muộn không sao nhưng chị thì không được, nếu không lại có người nói ra nói vào.”
Lúc này, Giản Tang Du mới phản ứng lại.
Cô biết hôm nay là ngày nào tháng nào nhưng mà vừa mới trọng sinh về nên rơi vào trạng thái ngơ ngẩn, đúng là đã quên mất sự kiện hôm nay.
Hôm nay là sinh nhật mẹ Giản.
“Gia Lãng.” Giản Tang Du vội vàng gọi người đang gấp gáp mang giày vào để ra ngoài ở cửa: “Chị chuẩn bị rồi.
Em không cần ra ngoài, ở đây chờ chị một chút.
Chị vào thay quần áo rồi trang điểm một chút.”
Giản Gia Lãng nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lại đi vào phòng khách, nhìn cô bằng ánh mắt thúc giục ý bảo cô nhanh nhanh lên, thuận miệng hỏi một câu: “Anh rể đâu rồi? Anh rể không về với chị sao?”
“Không.” Dựa theo dòng thời gian kiếp trước, Cố Trầm nhập ngũ chưa về.
Cô không nhắc đến sinh nhật mẹ mình với anh, bản thân anh cũng không nhớ được mấy ngày này.
Giản Tang Du vội vã đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra rồi theo thói quen lấy một bộ lễ phục màu trắng kín đáo muốn mặc vào.
Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào móc áo, động tác của cô chợt dừng lại, đưa tay sang lấy bộ lễ phục đỏ như lửa đầy kiều diễm bên cạnh xuống.
So với bộ màu trắng, phong cách của trang phục màu đỏ đầy nhiệt huyết và phóng khoáng.
Sau lưng chỉ có một tấm voan mỏng, phần váy xẻ tà từ đùi xuống, cả bộ lễ phục đều lộ ra loại gợi cảm như ẩn như hiện.
Bộ này là do bạn thân của Giản Tang Du – Mina đưa sang, cô ấy muốn cô mặc đồ lộng lẫy một lần chứ không phải mãi mặc mấy bộ lễ phục kín đáo như bà già trong tủ, nhất định phải khoe ra ngoại hình xinh đẹp hơn người của cô.
Thay quần áo xong, Giản Tang Du lấy trong tủ giày ra một đôi giày cao gót màu đen đơn giản mang vào.
Gót giày mười phân khiến cho Giản Tang Du vốn cao gần một mét bảy lập tức có khí thế bức người.
“Đẹp thật.” Giản Tang Du đứng trước gương xoay một vòng, tự khen mình một câu.
Cô đang chuẩn bị trang điểm thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cô bảo Giản Gia Lãng đang ngồi ngoài phòng khách ra mở cửa, nhưng một lúc lâu cũng không nghe tiếng cậu trả lời nên đi ra xem thử mới biết cậu đang ở trong nhà vệ sinh.
Nhìn đồng hồ, cô nhủ thầm chắc là giao thức ăn.
Cô ở nhà một mình nên cũng lười nấu cơm, một ngày hai bữa đều đặt tại một quán ăn bên ngoài chung cư.
Mỗi ngày đến giờ cơm, cậu trai sẽ đúng giờ giao đến cho cô không quản gió mưa.
Trừ khi Cố Trầm về nhà, cô mới báo trước với ông chủ để huỷ đơn.
Mở cửa ra, Giản Tang Du vươn nửa người ra đưa tay về phía người ngoài cửa, duỗi tay ra mới thấy người đó đã cao lên khá nhiều so với trước đây..