Quân Thành Thu thắp một nén hương cho Viêm Chung Ly, lại thắp cho mình thêm một nén mới rời đi.
Quân Thành Thu gọi một cơn gió, vô định bay lên.
Trong lòng rối như tơ vò, lại cảm thấy uể oải cực điểm.
Không biết qua bao lâu, đã bay bao nhiêu dặm lại ghé vào Địa phủ.
Quân Thành Thu thu tiên khí, lẳng lặng đứng bên chân cầu Nại Hà nhìn vong linh như nước lướt qua.
Từng bóng dáng mờ nhạt tịch mịch chẫm rãi uống canh, qua cầu.
Cũng có không ít vong linh cố chấp, không chịu uống canh cũng không lên cầu.
Một mực đứng bên bờ Vong Xuyên.
Quân Thành Thu cười cười, bỗng chốc nảy sinh ý nghĩ đùa giỡn, mạnh dạn bước lên cầu.
Hắn muốn đợi xem, Viêm Chung Ly có qua đây hay không.
Quân Thành Thu đợi một ngày lại một ngày.
Kiên trì cắm cọc ở Nại Hà.
Đến mức Mạnh Bà vốn không muốn dây dưa đến vị tiên quân này cũng không thể nhịn được mở miệng: "Này vị tiên quân bên kia, ngài nếu không có việc gì thì mau tránh ra đi.
Vong linh đều bị tiên khí của ngài dọa át rồi!"
Quân Thành Thu giật mình, nhổ ngọn cỏ trong miệng đi, liếc mắt nhìn sang.
Cầu Nại Hà vốn là đủ cho năm người cùng lúc đi song song nay lại có vẻ chật hẹp đến lạ.
Một đám vong linh ép chặt vào nhau, lẩy bẩy áp sát bên kia cầu chậm rì rì tiến lên.
Qua đoạn Quân Thành Thu đang ngồi chiếm cứ chân lại như bôi mỡ, chạy bán sống bán chết.
Quân Thành Thu đứng dậy, ha ha cười khan mấy tiếng, giang tay còng lưng chan hòa nói: "Xin mời xin mời, cứ tự nhiên cứ tự nhiên. ."
Mạnh Bà bên kia càng xem càng không lọt mắt, vừa múc canh vừa ngao lên mấy tiếng: "Tổ tông a! Ngài chỉ cần bước ra khỏi cầu là tốt rồi!"
Quân Thành Thu càng ngượng càng cười, vừa cười vừa bước xuống cầu.
Còn tiện tay mời mấy vị đang đứng bên bờ Vong Xuyên lên cầu luôn thể.
***
Lúc Quân Thành Thu ghé vào, Ti Mệnh đang thong thả chải chuốt một phen.
Thấy hắn đến, Ti Mệnh mừng rỡ gọi: "Quân thúc thúc, người lại đến đấy à?"
Quân Thành Thu đạo mạo phong lưu ý vị cười cười: "Tiểu tử nhà ngươi đang làm gì?"
Ti Mệnh vuốt vuốt hai lọn tóc bên mai, hì hì cười nói: "Thiên Đình sắp có đại yến, ta đang muốn sửa soạn một chút."
Quân Thành Thu trợn mắt, nghĩ thầm: Con mẹ nó, tiểu tử ngươi cũng không phải nữ nhân, đem hoa cài lên búi tóc làm gì chứ?!
Quân Thành Thu hắng hắng giọng, cực lực nhẫn nhịn không nhìn nhúm hoa hải đường hồng rực trên đầu Ti Mệnh hỏi: "Thiên Đình có yến? Bao giờ?"
Ti Mệnh lục lọi trong tay áo, lấy ra một tấm thiệp mỏng, đưa cho Quân Thành Thu xem.
"Kì quái, thúc không được mời sao?"
Quân Thành Thu mở cũng lười mở ra, trả thiếp cho Ti Mệnh nhàm chán hỏi: "Bao giờ khai yến? Yến là ai mở?" Trong lòng tính toán lặng lẽ đến ăn trực một phen.
Ti Mệnh mở thiếp ra, rành mạch đọc to: "Quân thái thượng tiên mở yến chiêu xuân.
Khai ba vạn vò Xuân Tửu Túy đãi khách.
Yến tiệc kéo dài ba ngày, khai tiệc lúc tối nay."
Quân Thành Thu nghe đến bốn chữ Quân thái thượng tiên, cằm lộp độp rơi xuống đất.
Mợ nó! Quân thái thượng tiên, Quân Triết Minh, chẳng phải là phụ thân hắn hay sao?! Lão cha già lại đang tính kế gì vậy?!
Ti Mệnh không nhìn ra biểu cảm vặn vẹo trên mặt Quân Thành Thu, tiếp tục hứng trí nói: "Quân thúc thúc, lần này Quân thái thượng tiên định khai tận ba vạn vò Xuân Tửu Túy đó!"
Ba vạn vò Xuân Tửu Túy.
Chỉ cần một vò đã là chân phẩm trong các loại rượu.
Mở tận ba vạn vò, Quân Triết Minh lần này nổ quá lớn.
Quân Thành Thu bất giác nghĩ đến vò Xuân Tửu Túy cuối cùng đã uống hết ở chỗ Viêm Chung Ly, ý nghĩ muốn tránh thật xa bỗng chốc bị dập tắt.
Quân Thành Thu khảng khái nghĩ, mỹ nữ rượu ngon, tội gì mà không tới chứ! Hắn không nói hai lời, ha hả chào Ti Mệnh liền bay về Bát Vân.
***
Quân Thành Thu nhìn quanh quất, thấy phần lớn tiên quân đã tề tựu đủ trong yến mới trộm lẻn vào.
Cũng không trực tiếp đi vào hồng thảm, tặng quà chủ yến mà từ một lỗ mây thủng to bằng cái thúng, luồn lách chui vào.
Yến mở rộng khắp Tứ Vân, người đông như nước.
Từ chỗ Quân Thành Thu chui vào, muốn nhìn thấy chủ yến phía xa chỉ sợ bay lên cũng khó.
Quân Thành Thu vô cùng yên tâm, thẳng lưng ưỡn ngực ghé vào một bàn trống trong góc, tanh tách cắn hạt dưa chờ bày yến.
Chưa đến nửa nén hương, cả Tứ Vân đang ồn ào sôi nổi nhất thời đều chững lại, cùng nhau hướng mắt ra vân môn.
Quân Triết Minh mặc ngoại bào hoàng sắc kim quang, tỏa sáng chói lọi mà bay vào.
Quân Thành Thu mở Kim nhãn, miễn cưỡng nhìn qua một biển người nhấp nhô chắn phía trước.
Quân Triết Minh vừa bay vào đến trên đài cao Tứ vân lại một mảnh bát nháo.
Khách tham dự thi nhau mang quà đến tặng.
Cười nói ha hả vang một góc trời.
Quân Thành Thu nhìn lão cha già cười đến hai mắt híp chặt, thầm bĩu môi một cái.
Hắn ngồi hồi lâu, xem xét tình thế thấy mấy vị đạo mạo bên kia vẫn còn muốn giả lả biếu qua biếu lại hồi lâu liền nhấc mông đứng dây, chen qua mấy vị vô danh phía dưới đi ra phía sau.
Phía sau đài cao, mây trắng cuồn cuộn.
Ba vạn vò Xuân Tửu Túy như ẩn như hiện giữa làn mây mờ ảo.
Quân Thành Thu quỳ rạp xuống, ẩn mình vào trong mây mon men bò tới chỗ 'chân bảo' phía trước.
Cảm giác được hơi lạnh từ vò rượu phả lên mặt, Quân Thành Thu vui mừng trong lòng, ngồi dậy tựa người vào tầng tầng lớp lớp vò rượu chất cao như núi.
Hắn vươn tay với một vò, mở ra vải đỏ.
Hương rượu nồng đượm tản ra.
Quân Thành Thu ngửa đầu, dốc một ngụm.
Mây bay quẩn quanh.
Vị cay nồng tràn vào cổ họng, nóng rực tới tận tì vị.
Quân Thành Thu ngâm nga thư sướng, nhấm nhám tư vị còn lưu lại trong miệng thật lâu.
Một hớp lại một hớp, Quân Thành Thu hai mắt phúc hậu sáng ngời tự lúc nào không hay.
Bên chân ngổn ngang vò rượu.
Sơ sơ đếm cũng được hơn mười vò.
Quân Thành Thu bất giác nghĩ đến mười một vò Nữ Nhi Hồng Viêm Chung Ly uống ngày nào.
Khuôn mặt y rõ ràng trong tâm khảm.
Quân Thành Thu cẩn thận nhìn kĩ từng đường nét trên khuôn mặt y.
Kí ức vốn gần như đã biến mất khỏi tâm trí Quân Thành Thu bỗng chốc lại ẩn ẩn hiện ra.
Kí ức xa xôi lạ lẫm đến mức chính hắn còn không nhận ra chính mình.
Vị hoa điêu lại tràn vào cổ họng.
Quân Thành Thu hai mắt nặng trĩu.
Một lần này mộng mị, mộng mị tới một đoạn xa xôi nhất trong lòng.
Thiên kiếp năm nào như mộng thoáng qua.
Quân thượng tiên như thế mà lại uống say tới lạc trong mộng cảnh của chính mình.
***
Tháng tư Cô Trúc sơn hoa trà nở rộ.
Nở rộ nhiều nhất trên Côn Liêu đỉnh.
Từ Bách Phong đỉnh nhìn sang, xa xa thấp thoáng một bóng thiếu niên đeo gùi khom lưng trên lưng chừng núi.
Quân Thành Thu chấm chấm mồ hôi trên trán, lật đi lật lại lớp lá mục dưới chân, vẫn không có gì.
Hắn phát hỏa, phi một tiếng tự phát tiết trong lòng.
Con mẹ nó, còn có thể bần hàn hơn nữa không?! Lạc vào mộng nào không nói, lại lạc vào đúng đoạn này!
Cô Trúc Sơn có bảy đỉnh núi.
Từ Bách Phong đỉnh, Kiếm Uyên đỉnh, Cung Âm đỉnh, Mộc Thượng đỉnh,.
.
.
Đỉnh nào cũng là tiếng tăm lẫy lừng khắp giang hồ.
Bách gia huyền môn kính nể bộn phần.
Cô Trúc sơn phái uy danh địa vị lúc nào cũng đứng đầu bảng.
Duy chỉ có Côn Liêu đỉnh là mỗi lần nhắc đến là một lần ngao ngán thở dài.
Nếu không muốn nói bị người ta khinh thường vô cùng.
Bách Phong đỉnh là tổng hợp tinh hoa của Cô Trúc sơn.
Đỉnh chủ nơi này, Phổ Minh Lẫm, cũng là trưởng môn, thực lực cùng danh tiếng không cần bàn cãi.
Kiếm Uyên đỉnh đứng đầu là Huyền Trục Vũ, là truyền kì trong giới kiếm khách.
Đệ tử của Kiếm Uyên đỉnh cũng đều là nhân vật có danh tiếng trong giang hồ.
Độ ngầu cũng cao vô cùng.
Cung Âm đỉnh lấy đàn làm vũ khí.
Dây đàn sắc như nước.
Bí tịch lưu truyền ngàn đời, cũng là nơi danh tiếng không kém ai.
Nói chung, tất cả các đỉnh trên Cô Trúc Sơn đều vô cùng hoành tráng, lẫm liệt.
Điện đài tráng lệ khí thế hừng hực.
Đệ tử đông đúc tấp nập đến vạn người.
Mỗi năm số đệ tử muốn bái sư học đạo không dưới trăm.
Tóm lại, Cô Trúc sơn là chính đạo huyền thoại giáo phái.
Bất luận là xét về thâm niên, danh tiếng hay lực chiến.
Riêng Côn Liêu đỉnh, bị coi là nỗi hổ thẹn của Cô Trúc sơn.
Từ lúc khai phái đến giờ, số đệ tử trên đỉnh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhiều người nói, nếu đã hoang tàn mạt hạng như vậy rồi, không bằng xóa sổ luôn Côn Liêu đỉnh đi?
Nhưng chuyện này, cho dù có phải đồng quy vu tận toàn giáo trưởng môn đại nhân cũng quyết phải giữ cho đủ thất phong đỉnh!
Vốn là thuở xa xưa lúc mới lập giáo phái, Côn Liêu đỉnh cũng hưng thịnh bá đạo vô cùng.
Các đỉnh chủ khai môn lập phái uống huyết rượu cùng nhau lập lời thề, thất đỉnh tồn tại như thất trụ chống trời.
Thà cả thất đỉnh đồng quy vu tận chứ quyết không để đỉnh nào đơn độc diệt phái!
Sau này, Côn Liêu đỉnh khí kiệt như bây giờ âu cũng có nguyên do của nó.
Mà nguyên căn lớn nhất, chính là Côn Liêu đỉnh chuyên dạy về tướng số, bói toán.
Tức là đệ tử từ Côn Liêu đỉnh đi ra sẽ hành nghề thầy bói hoặc coi tướng số.
Tiền đồ như vậy, ai muốn chứ?! Mất công tu tập như vậy cốt là để thành danh trên giang hồ, ai lại muốn làm thầy tướng số ngồi bên đường, đến cái bang còn khinh thường?!
Cho nên, qua tám đời đỉnh chủ, mỗi lần kể về đồ đệ của mình.
Tám đỉnh chủ đều tám lời như một rằng: Năm xưa ta vi hành giang hồ, đúng lúc gặp hài tử này đây hấp hối bên đường.
Ta liền thương xót mang về, thu nạp làm đệ tử ..
Dừng dừng dừng!
Nhân sĩ giang hồ mỗi lần nghe đoạn này đều đồng thanh trăm lời như một thốt lên trong lòng: Không cần nói nữa! Tất cả chúng ta đều biết đây chẳng phải là bản hoa ngôn mỹ từ của việc: Đỉnh ta không ai bái sư, ta liền xuống đường thu nạp bừa một tên khất cái về để không hổ thẹn với huynh đệ trên sáu đỉnh còn lại sao?
Cho dù là khinh thường đã bày ra đến trên mặt nhưng qua tám đời chủ, Côn Liêu đỉnh vẫn như sợ người ta khinh thường mình chưa đủ.
Phàm là có dịp ngồi lê buôn chuyện là lại mang chuyện này ra kể.
Kể đến mức sáu đỉnh chủ còn lại, cho dù tình cảm các bên khăng khít nồng ấm cũng không thể kiên nhẫn nghe nữa.
Dần dần, Côn Liêu đỉnh gần như không ai quan tâm tới.
Các đỉnh chủ cũng không ai giao du với bên này.
Thậm chí để tránh đồ đệ cùng sư phụ Côn Liêu đỉnh rảnh rỗi sinh nông nổi lại sáng chế ra mấy thứ mê tín hoang đường, trưởng môn còn khuyến khích bọn họ không cần gắng sức tu tập, cứ thong thả.
Điện đài sơ sài tạm bợ.
Cơm bữa hàng ngày cũng không có đệ tử dâng đến.
Đều là đỉnh chủ tự thân vận động ở trên Côn Liêu đỉnh này đào bới rau dại ăn qua ngày.
Đôi khi đói ăn đến không ngủ nổi, phải tự lăn xuống núi hành nghề xem bói kiếm tiền một phen.
Nếu như may mắn đắt hàng, đôi khi cũng có thịt ăn.
Nhưng hầu như khung cảnh hàng ngày trên Côn Liêu đỉnh đều là thê lương như vậy.
Hình ảnh Côn Liêu đỉnh trong mắt giang hồ có thể dùng vài từ hình dung: Mạt hạng! Bất tài! Không ra làm sao!
Quân Thành Thu nhớ mình năm ấy cũng là được nhặt về theo truyền thống nạp đồ đệ của Côn Liêu đỉnh.
Nhưng nhìn chung, so với tám đời trước, đời thứ chín này của Côn Liêu đỉnh cũng khởi sắc hơn đôi chút.
Vì Côn Liêu đỉnh chủ đời thứ chín, Hạ Huyền Chương này có tới hai đồ đệ.
Hoặc nói trắng ra là, nhặt được tới tận hai tên khất cái.
Quân Thành Thu là nhị đệ, còn một vị đồng môn sư huynh hắn không nhớ rõ lắm.
Quân Thành Thu đi một vòng quanh núi, cuối cùng cũng vác về một đống bùi nhùi tạp nham coi như ăn được.
'Chính điện' là một gian nhà trúc ba gian hơi nghiêng về phía Tây, chỉ cần hơi gió một chút sẽ lại kịch liệt kẽo kẹt lung lay.
Hạ Huyền Chương ở gian chính.
Hai đồ đệ chia nhau ở hai gian còn lại.
Quân Thành Thu vác gùi về đến sân, phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất thở.
Mồ hôi tuôn như suối.
Từ trong nhà trúc có bóng người vắt vẻo đi qua.
Quân Thành Thu thở không ra hơi, cũng lười đứng dậy, híp mắt vờ như không biết.
Hạ Huyền Chương một thân áo bào vải thô lam sắc vá vai, uể oải chống lưng loẹt quẹt đi tới vừa ngáp vừa gọi: "Tiểu Thu, về rồi đấy à? Hôm nay thế nào?"
Hạ Huyền Chương thân cao thước tám lại nặng chưa tới nửa tạ.
Thân mình dài ngoẵng vắt vẻo, lại cộng thêm chế độ ăn uống kham khổ cùng tiền đồ mạt hạng nên bộ dáng lúc nào cũng như ma ốm.
Nhưng thực ra Hạ Huyền Chương ngũ quan cùng khí chất rất được.
Chỉ là dưới mắt lúc nào cũng thâm tím một mảng, giảm đi ít nhiều phong độ khí thế.
Hạ Huyền Chương vốn là con trai của trưởng môn đời trước.
Y vốn dĩ sẽ kế thừa Bách Phong đỉnh.
Nhưng do y trời sinh tính cách không trang nghiêm.
Lúc nào cũng là một bộ dạng cà lơ phất phơ lờ đờ mất hồn.
Lại chẳng chịu tu tập đến nơi đến chốn nên sau khi cựu trưởng môn viên tịch, y được phong cho làm đỉnh chủ Côn Liêu đỉnh.
Nếu là người khác, đến làm đỉnh chủ Côn Liêu đỉnh không bằng giết quách ta đi cho xong! Còn sỉ nhục như thế làm gì!
Nhưng Hạ Huyền Chương thì không, y rất sảng khoái nhậm chức.
Còn thu nạp tới hai đồ đệ.
Lúc nhỏ mới biết chuyện này, Quân Thành Thu vẫn không nhịn được oán y: "Nếu năm đó sư phụ chăm chỉ tu tập thì chẳng phải bây giờ chúng ta đã ngồi trong Bách Phong điện ăn Mãn Hán Tân tiệc rồi sao?"
Hạ Huyền Chương gắp một cọng rau, tao nhã nói: "Nếu ta là trưởng môn, tiểu tử nhà ngươi còn lâu mới có cơ hội gọi ta là sư phụ."
Đại đồ đệ quy củ ngồi một bên thủy chung lạnh mặt không nói lời nào.
Quân Thành Thu tức đỏ mắt.
Thực ra con người Hạ Huyền Chương này tuy rằng nhìn qua cà lơ phất phơ không có tiền đồ nhưng trong tướng số bói toán lại là một tên thâm tàng bất lộ, rất có tài ở điểm này.
Quân Thành Thu bất đắc dĩ bị trở thành đồ đệ của y, cũng được hưởng không ít tài hoa ít người biết này của Hạ Huyền Chương.
Quân Thành Thu tháo gùi trên lưng xuống, vừa lựa rau vừa hỏi Hạ Huyền Chương: "Sư phụ, đại sư huynh đi đâu rồi?"
Hạ Huyền Chương ngáp ngắn ngáp dài hàm hồ đáp: "Xuống núi kiếm thịt ăn...!Ấy, nhắc tới liền về rồi kia kìa."
Quân Thành Thu nghe thấy có thịt ăn còn chưa kịp kinh hỉ hết, tầm mắt dõi tới một bóng người xa xa đang đi vào trong sân liền cứng lại.
Viêm Chung Ly!
Con mẹ nó huống chi mặt y quen như vậy, ra là giống tên sư huynh này y như đúc!
Ly Quang a Ly Quang, khuôn mặt ngươi cũng không còn truyền kì nữa rồi.
Ta hai lần thiên kiếp đều đụng trúng bản mặt giống ngươi tới tám chín phần thế này.
Chứng tỏ dung nhan của ngươi cũng quá đại trà rồi!