Viêm Chung Ly đi đã được mười ngày.
Ngày ấy trên Minh Khiêm đài, Phổ Minh Lẫm cùng Hồng Dạ đánh một trận long trời lở đất.
Đến lúc sắp thắng, Hồng Dạ đột nhiên giở trò quỷ khiến Phổ Minh Lẫm trọng thương.
Máu của Phổ Minh Lẫm trong khoảnh khắc tưới đỏ cả Minh Khiêm đài.
Vu Thừa Văn ở dưới khán đài dường như muốn phát nộ rồi, xòe quạt phi lên.
Một kích dùng toàn bộ công lực đánh Hồng Dạ một chưởng thập tử nhất sinh.
Một chưởng này của Vu Thừa Văn phóng ra, Hồng Dạ không chết cũng sẽ phế.
Quả nhiên là không hổ danh Tàng Thư đỉnh, báo thù rất tàn khốc.
Đại hội võ lâm cũng vì sự tình này mà trở nên hỗn loạn thành một đoàn.
Bách môn huyền gia còn lại cũng không biết phải làm thế nào.
Tất cả giống như rắn mất đầu, nháo nhác chém giết.
Giữa lúc cục diện đang rối ren như vậy không biết ở đâu ra một tên vai hùm lưng gấu, ăn mặc rách nát lên đài hiên ngang đòi tỉ thí.
Đòi tỉ thí với đại đệ tử của Côn Liêu đỉnh Cô Trúc sơn.
Đồ Giang lắc lắc Đả Cẩu Bổng trong tay, hét lớn: "Đại đệ tử Côn Liêu Đỉnh, tại hạ muốn thỉnh giáo vài chiêu!"
Hạ Huyền Chương cắn chặt môi, hai mắt đỏ sọc tơ máu.
Quân Thành Thu cũng nhíu mày, khoanh tay đứng đằng sau.
Viêm Chung Ly cũng là đồng một dạng, sắc mặt ngưng trọng cực điểm.
Hạ Huyền Chương xoay người, khó khăn mở miệng: "Để vi sư...!"
Câu này còn chưa kịp ra khỏi miệng đã thấy bên tai một trận gió thoảng, y phục loạn bay.
Viêm Chung Ly đã sớm tiếp đất nhẹ nhàng trên Minh Khiêm đài.
Quân Thành Thu chân mày càng lúc càng nhíu chặt, muốn xông lên theo lại bị Hạ Huyền Chương giữ lại.
Hai mắt y nhắm chặt, ép từng giọt từng giọt nước mắt bất lực rơi.
Y lắc đầu, bàn tay vẫn giữ chặt tay hắn.
Quân Thành Thu sững sờ.
Trên đài, Đồ Giang điên cuồng loạn tiếu, không nói hai lời lập tức tụ khí đan điền, muốn xuất chưởng.
Một chưởng này rất ngoan độc, không nói Viêm Chung Ly không biết nửa điểm võ công, Phổ Minh Lẫm cũng còn phải kiêng dè.
Mà chết ở chỗ, Viêm Chung Ly dường như không có ý né tránh.
Hạ Huyền Chương bước chân không theo chủ ý, chạy đi tìm Vu Thừa Văn.
Y nghe chính mình giọng vỡ vụn: "Thừa Văn, xin đệ, chấm dứt tàn cục này!"
Vu Thừa Văn ôm Phổ Minh Lẫm toàn thân đầy máu trong ngực, hai mắt vằn vện tơ máu.
Y không ngẩng đầu lên, vung tay phóng một chưởng.
Một chưởng này xuất ra đánh bật Hạ Huyền Chương ra xa năm thước.
"Cút! Ngươi còn dám tới đây!? Hạ Huyền Chương ngươi vẫn còn mặt mũi nhìn huynh ấy!"
Hạ Huyền Chương ho ra một búng máu, hai đầu gối quỳ gục trên mặt đất.
Quân Thành Thu hoảng hốt, loạng choạng chạy lại đỡ y.
Rốt cuộc là chuyện gì? Ân? Là chuyện gì? Ai nói cho ta nghe được không?
Bỗng xung quanh lại vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, càng lúc càng tiến về đây.
Quân Thành Thu thanh tỉnh, vội vàng kéo Hạ Huyền Chương lăn sang một bên.
Trong khoảng khắc vó ngựa lướt qua, y phục loạn bay, kị mã tinh nhuệ.
Quân Thành Thu thảng thốt bắt được một khuôn mặt.
Tố Hiên? Là Tố Hiên! Hắn sao lại dẫn đầu cấm vệ quân?
Tố Hiên lạnh lùng lướt qua, tựa như không quen biết.
Hắn gấp rút rút ra ám khí từ trong ngực, dứt khoát phóng đi, trong tích tắc cản phá một chưởng kia của Đồ Giang.
Đồ Giang gầm lên một tiếng dữ tợn đau đớn, ngã khỏi Minh Khiêm đài.
Để lại Viêm Chung Ly thần sắc lạnh lẽo đứng một mình giữa đài.
Trời đổ mưa, mưa lâm thâm táp vào da thịt y lạnh lẽo.
Máu tươi nhuốm mùi không khí tanh nồng tử khí.
Người đông hỗn loạn như bị dính tà thuật, điên cuồng chém giết.
Khắp nơi loạn thất bát tao, loáng thoáng nghe vài tiếng hô bất lực trong đau đớn.
Tố Hiên vội vàng nhảy xuống ngựa, rút ra từ trong ngực một cuộn vải màu vàng, gấp gáp dồn dập hô: "Thánh chỉ tới!"
Diên Thế Thanh nấp ở dưới chân đài lúc này mới run rẩy loạng choạng bò ra.
Không còn vẻ phong lưu bề thế lúc sáng, chỉ thấy một vẻ hèn nhát khiếp đảm vẫn chưa tan.
Hắn loạng choạng chạy vào vòng vây của cấm vệ quân, lập tức khởi giá hồi cung, mặc kệ cho thánh chỉ đang tuyên sau lưng.
Viêm Chung Ly ánh mắt buốt lạnh nhìn Tố Hiên, như là tức giận, như là thất vọng mà cũng như là bất lực chấp nhận.
Tố Hiên bất chấp có ai quỳ xuống hay không, dưới làn mưa lạnh lẽo chốn kinh bắc, dõng dạc đọc to thánh chỉ, kiên định nhìn Viêm Chung Ly.
Tiếng binh khí giao nhau vẫn vang lên không ngừng.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
Đại hoàng tử Diên Quân Thanh rời cung đã lâu.
Nay đã đến kì hạn, lập tức trở về.
Phái ba trăm cấm vệ quân hộ giá.
Khâm thử!"
Cái gì gọi là rời cung đã lâu? Chẳng phải là bị đuổi đi sao? Viêm Chung Ly cười lạnh.
Diên Quân Thanh từ nhỏ đã kiệt xuất hơn người, khí chất bá vương lấn át không thể che dấu.
Ba tuổi đã theo thái phó học chữ.
Năm tuổi đã học cầm cung.
Mười tuổi đã có thể đưa ra chính sách ứng phó, phê duyệt tấu chương thành thạo.
Chính là Diên Hựu Hoành, lo lắng y công cao lấn chủ.
Lấy lí do y phản nghịch, trục ngoại khỏi hoàng cung.
Đến nay là lúc sắp chết mới cảm thấy giang sơn giao vào tay y là thích hợp, phái người đón y về.
Viêm Chung Ly lông mày bỗng giãn ra, bước chân tiêu sái xuống dưới đài.
Y khuỵ một chân xuống, đưa hai tay tiếp thánh chỉ, giọng lạnh buốt: "Vi thần tiếp chỉ."
Quân Thành Thu ôm Hạ Huyền Chương hôn mê trong ngực, trân trân nhìn bóng dáng thon dài hữu lực của y.
Trong đầu trống rỗng một mảng.
Là chuyện gì? Ân? Cái gì đại hoàng tử? Cái gì hồi cung?
"Y là Viêm Chung Ly!"
Quân Thành Thu nghe chính mình giọng nói lạc đi, mù mịt trong tinh phong huyết vũ vô tận.
Một tiếng hét khản đặc vô vọng nhanh chóng chìm vào tiếng người, tiếng mưa ầm ĩ khắp nơi.
Viêm Chung Ly lên ngựa.
Xích mã nổi xung, hí dài một tiếng.
Vó ngựa lộc cộc như gõ thẳng vào lòng.
Quân Thành Thu tự nghe thấy mình mình gọi ba chữ "Viêm Chung Ly" tới cổ họng nóng rát, gọi cho tới khi không thể phát ra được âm thanh nào nữa.
Nhưng y vẫn lướt qua, không mảy may quay đầu nhìn lại.
Quân Thành Thu bật cười, nước mắt tí tách nóng hổi rơi xuống khuôn mặt của Hạ Huyền Chương.
Sư phụ, một quẻ này người đã sớm tính ra phải không? Vậy mà người lại giấu một mình, thật tàn nhẫn.
Thiếu niên năm ấy, ánh mắt như Thanh Khê.
Khí khái như Mặc Ngọc.
Cao quý như Lâm Tiêu.
Ta đã sớm cảm nhận được.
Tất cả tựa như một bức thủy mặc của Diên Tương Phi, đẹp đến nao lòng.
Minh Khiêm đài ngày ấy giống như địa ngục máu xối khắp nơi.
Thây chất đầy đồng.
Tử khí nồng nặc khắp nơi.
Qua một đêm đã gần như đem võ lâm xóa sổ.
Vu Thừa Văn đã đem Phổ Minh Lẫm về Cô Trúc sơn dưỡng thương, nghe nói hắn vô sự, tĩnh dưỡng thêm vài tháng sẽ khỏe.
Quân Thành Thu một thân lấm lem, cõng Hạ Huyền Chương chật vật bước qua xác người dải dọc đường.
Con ngươi không có tiêu cự, vô định bước đi.
Hạ Huyền Chương xem ra trúng một chưởng này cũng không xong rồi, liên tục ho ra máu, mê man không ngừng.
Không biết đã đi bao lâu, Quân Thành Thu cõng y đến bãi cỏ ven bờ sông Thanh Quyết.
Cỏ vẫn non xanh biếc, ráng chiều đỏ ối như lửa.
Mặt nước lấp lánh chuyển động.
Quân Thành Thu không nhịn được, bất giác lệ nóng doanh tròng.
Hắn xốc Hạ Huyền Chương lên, gắng gượng bước qua cầu treo.
Vừa đặt chân đến bờ cỏ bên kia thì hai đầu gối khụy xuống đem hắn cùng Hạ Huyền Chương cùng đổ xuống thảm cỏ mềm mại.
Cỏ bên này xanh hơn cỏ bên kia.
Hương cỏ cũng thơm hơn, đất cũng tốt hơn.
Trông sang bờ bên kia, xa xa thành trì được tà dương bao phủ rừng rực như đang cháy trong biển lửa.
Hạ Huyền Chương hơi động ngón tay, ánh mắt hơi hé.
Quân Thành Thu tự vỗ vỗ mặt mình lấy lại tinh thần, vội vàng nắm lấy tay y.
Giọng y thì thào mỏng manh phảng phất tựa làn khói: "Đồ Giang...!Y thế nào?"
Quân Thành Thu sửng sốt.
Không ngờ trong lúc thập tử nhất sinh thế này người y muốn biết tình hình lại là Đồ Giang.
Hắn mím môi, mãi mới trả lời: "Y trúng ám khí của cấm vệ quân, có lẽ không qua nổi."
Hạ Huyền Chương con ngươi như tan rã, ánh mắt thất thần nhìn lên cao.
Qua hồi lâu y mới mỉm cười, thì thào nói: "Vậy cũng tốt."
Đáy mắt lưu một giọt thủy quang.
Mưa rơi lất phất.
Phong bắc lồng lộng.
Quân Thành Thu nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của y, không nén nổi lạnh lẽo trong lòng cùng nước mắt nóng hổi trên mặt.
Tâm can thì đau, nước mắt thì đắng.
Hương cỏ thì thơm.
Hắn đem Hạ Huyền Chương chôn cất ở trên một mô đất cao đầy cỏ Thược Lược.
Xong xuôi lại tức tốc quay lại Minh Khiêm đài, lật hơn một trăm thi thể, vác về một tử thi chết thảm.
Tử thi kia đem mai táng bên cạnh đống đất của Hạ Huyền Chương.
Bên bờ sông Thanh Quyết có một ngôi mộ, trên ngôi mộ khắc hai bia gỗ đơn sơ.
Bách Phong đại đệ tử Hạ Huyền Chương.
Bách Phong bát đệ tử Đồ Trục Liên.
Quân Thành Thu quỳ trước ngôi mộ ba ngày ba đêm, quỳ tới mức hôn mê.
Lúc tỉnh lại thấy đình màn đơn sơ.
Hương nắng hòa lẫn hương bồ tề khô phảng phất.
Hắn chống tay ngồi dậy.
Toàn thân đau như muốn nứt ra.
Tay chân bủn rủn vô lực, hai mắt hoa lên.
Bỗng cửa chính bật mở, nắng tràn vào phòng.
Quân Thành Thu khó chịu giơ tay che mắt.
Tề Doanh Doanh bưng bát cháo vào, thấy hắn đã tỉnh kinh hỉ hô: "Quân huynh, huynh tỉnh rồi!"
Quân Thành Thu hai tai ù đặc, cái gì cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy phiền, nhắm mắt lại.
Tề Doanh Doanh vẫn ríu rít bên tai không ngừng.
Nàng tự tay đút cho hắn từng thìa cháo.
Tuy rằng bụng đói trống rỗng nhưng cháo ăn vào đều không rõ là mùi vị gì, máy móc nuốt xuống.
Xong xuôi, nàng lấy khăn lau mặt giúp hắn, để hắn nằm lại xuống giường còn mình thì tự ra ngoài thu dọn một phen.
Quân Thành Thu ở lại Tề gia bốn ngày.
Đến ngày thứ năm, thần khí đã khôi phục không ít, hắn khảng khái đi tới quỳ xuống hướng Tề lão gia dập đầu ba lần, xong dứt khoát rời đi.
Quân Thành Thu bước chân thẳng tiến nội thành, một giây cũng không dừng lại.
Dọc đường tiền giấy trắng tinh loạn bay.
Không khí tang tóc ảm đạm.
Diên Hựu Hoành vừa mới băng hà.
Quân Thành Thu ngủ bên vệ đường hai đêm.
Đến ngày tiếp theo mới tìm được kế sinh nhai.
Hắn theo một nhóm lái buôn nhỏ vào cung cống tiến lễ phẩm.
Nhân lúc không ai để ý lén trốn đi.
Hoàng cung canh phòng cẩn mật, một bộ dáng rách nát như Quân Thành Thu không cách nào lộ mặt, cũng không cách nào tiến đến gần hoàng thất.
Vạn bất đắc dĩ, Quân Thành Thu đánh ngất một tên thái giám, tráo đổi y phục, trà trộn vào đoàn thị tùng của ngự thiện phòng.
Ngự hoa viên bách hoa héo rũ, thê lương bao trùm.
Diên Quân Thanh ngồi trong đình, phía sau có vài vị mặc quan phục đang cùng nghị sự.
Quân Thành Thu tiến lên dâng trà.
Y đón lấy chén trà trong tay, ánh mắt lướt qua mặt hắn hư không, lập tức quay đi.
Quân Thành Thu hụt hẫng cực điểm, trong lòng chua xót không nói thành lời.
Đêm, hắn ngồi trên bậc tường cũ, miên man ngắm trăng.
Vò Xuân Tửu Túy mới trộm được đã hết nửa vò.
Bỗng từ xa truyền tới bước chân đều đặn nhẹ nhàng.
Quân Thành Thu không quan tâm, tiếp tục ngửa đầu uống rượu.
Diên Quân Thanh vươn tay, đoạt lấy vò rượu trong tay hắn.
Quân Thành Thu sững sờ, hai mắt lấp lánh như sao trời.
Bao nhiêu uất ức thống khổ ủy khuất bỗng chốc tràn ra.
Hắn che mắt, nghẹn ngào trách móc: "Viêm Chung Ly, có phải huynh làm hoàng tử rồi không nhận ta nữa? Huynh nói phát tài rồi sẽ mua thịt cho ta ăn.
Huynh..
Huynh thế mà lại thất hứa.."
Diên Quân Thanh nhẹ giọng, ánh mắt nhu hòa: "Không có."
Quân Thành Thu ủy khuất: "Hôm nay trong ngự hoa viên, rõ ràng ngươi lạnh lùng với ta."
Y mỉm cười, dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt hắn: "Quốc gia còn loạn, ta chưa thể trở về.
Thứ lỗi cho ta."
Quân Thành Thu thất thần nhìn lên cao: "Vậy, Viêm Chung Ly, khi nào y mới có thể trở về?"
Diên Quân Thanh giọng y phảng phất vang vọng: "Khi nào quả trà trên Côn Liêu chín, Viêm Chung Ly sẽ trở về cùng ăn."
Quân Thành Thu nén lại nức nở, khàn khàn nói: "Được, ta sẽ cố gắng đợi.
Nhắn hắn, sư phụ, người rất mong ngươi."
Mùa đông năm đó, Diên Quân Thanh lên ngôi.
Phía bắc quân giặc hoành hành, nội cung quan thất loạn tranh.
Thắng thua thua thắng bảy trận mới dẹp được giặc, mới chém được gian thần, mới bình được xã tắc.
Quân Thành Thu nằm gối đầu lên một mô đất cao, cảm nhận đau đớn xé nát ruột gan.
Bụng đói cồn cào trống rỗng.
Thần trí mơ hồ không rõ ràng, ánh mắt nhòe đi.
Trong đầu bỗng nhớ đến Hạ Huyền Chương.
Người ta nói, trước khi chết nghĩ đến ai, người ấy chính là người trong lòng.
Quân Thành Thu bật cười.
Ngày ấy Hạ Huyền Chương chỉ nhớ đến Đồ Giang, có lẽ cũng là vì thế này đi?
Côn Liêu đỉnh vắng bóng người quay về, quả trà cũng đã chín quá độ.
Quân Thành Thu bước chân loạng choạng, thả mình ngã vào lòng sông Thanh Quyết lạnh buốt.
Nước tràn vào phổi đau đớn vô hạn nhưng hắn trong lòng chỉ nghĩ, bình thường Viêm Chung Ly thích ăn nhất là quả trà.
Không biết năm nay đã được ăn hay chưa?
Một kiếp người ngắn ngủi, chỉ người mới là thiên trường.