Thượng thần mở mắt ra, hai chữ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là: đau lòng.
Đau, đau như dao cứa, đau đến quặn thắt cả ruột.
Kì thực từ trước khi Quân Thành Thu đến y đã tỉnh chẳng là còn có chút việc giằng co trong mộng cảnh chưa xong nên không tiện mở mắt.
Lúc Quân Thành Thu đến vừa hay cũng là lúc trong thần thức y đang đấu tranh đến cao trào, sai một li đi một dặm, y là vì không muốn làm hỏng đại sự nên đành chọn im lặng.
Y im lặng nhắm mắt, một bên nghe ngóng động tĩnh của Quân Thành Thu một bên gồng mình giao chiến với thứ đang loạn đấu trong đầu, ý đồ tốc chiến tốc thắng để mở mắt ra nhìn người y vẫn luôn nhung nhớ, để hỏi hắn xem, đã dặn phải chạy đi rồi tại sao còn tới?
Một lòng lửa nóng vừa giận vừa thương làm y không cách nào tập trung, suýt nữa còn vì tức giận mà sơ suất rơi vào thế hạ phong.
Y nghiến răng nghiến lợi, một kích bạo phát, vừa đánh vừa nghĩ, lúc mở mắt ra việc đầu tiên nhất định phải làm là lôi con thỏ nhỏ chết bầm kia ra đánh mông một trận!
Vậy mà Quân Thành Thu vẫn luôn biết cách làm y kinh hỉ.
Một cái hôn bên má làm thượng thần suýt chút nữa kìm không được mà thất thố.
Lại hôn thêm một cái, y nhịn đến độ cả người căng chặt.
Máu toàn thân chảy ngược lên trên.
Cả lục giới này ai cũng biết phong lưu họ Quân kia ngày thường tuy trông vẻ mặt ấm áp dễ gần nhưng kì thực lòng dạ lạnh lùng sắt đá khó gần khó làm thân.
Mỹ nữ có thể tùy ý các nàng ôm ấp uống rượu vài chén nhưng tự mình đến thân cận với người khác thì chưa bao giờ có.
Một cái hôn này hắn chủ động hôn y, Ly Quang không biết mình đã phải đợi bao nhiêu lâu.
Chắc chắn không dưới vạn năm.
Thượng thần thụ sủng nhược kinh, lơ là đánh chém, trong chớp mắt trúng một chiêu hiểm độc ở trong mộng cảnh phụt ra máu tươi.
Lòng Ly Quang khẽ rúng động nhưng y lập tức hồi thần rất nhanh.
Cái gì chiêu thức cái gì thần pháp y đều ném ra sau đầu, cơ bắp toàn thân nổi lên căng cứng cuồn cuộn.
Gió lốc cuồng bạo.
Y một tay đeo thủ giáp buông thõng, một tay bạo phát sức mạnh, chuẩn bị biểu diễn một màn tay không chém sắt.
Chẳng là vạn vạn không ngờ tới ngay tại khoảng khắc y chạm được vào cổ ma vật kia thì đột nhiên, một luồng tiên khí không phải của y mạnh mẽ bắn ra từ lòng bàn tay y.
Đoàng một tiếng bắn văng ma vật kia xa ra, đập vào kết giới, nhão nhoét thành một đống bùn rồi trượt xuống.
Ly Quang khó tin mà cau mày nhìn bàn tay mình, chợt cảm nhận được biến hóa.
Nói thế nào đây? Hai bàn tay nóng rực kia, chạm tới da thịt y là truyền nguyên khí cho y sao?
Ly Quang rốt cuộc không nhịn được, thình lình mở mắt.
"Dừng lại."
Rốt cuộc thượng thần cũng không nỡ lòng nào mà đánh mông.
Nhưng một tiếng này dọa cho Quân Thành Thu đang mặt-đỏ-tim-đập-làm-chuyện-đứng-đắn giật nảy mình, cắn vào lưỡi.
Máu tươi đầm đìa, hiện trường thảm thiết.
"..."
"Ngài ngài ngài ngài tỉnh rồi!" Kinh hãi! Kinh hãi hô lên.
Thảm thiết! Tiểu nhân thừa cơ trục lợi, đục nước béo cò, nhân lúc người ta bất tỉnh làm chuyện xằng bậy bị bắt gian tại trận!
Ngũ lôi đâu, tới đánh vào đầu hắn đi!
Máu toàn thân Quân Thành Thu đột nhiên ngừng lưu thông, lưỡi xoắn thành dây thừng.
Hắn vừa nói lắp vừa tự sợ hãi vừa cho mình mấy cái bạt tai.
Hồ đồ gì vậy! Cũng đâu phải bị bắt gian tại trận, sao phải chột dạ! TND, cảm giác này là sao?!
Nghĩ thì nghĩ là vậy nhưng thời gian thượng thần mở mắt ra quá nhanh, chỉ trong tích tắc mà đã có hơn ngàn dòng suy nghĩ lướt qua sau đầu Quân Thành Thu.
Chuyện không như ngài nghĩ đâu!
Không đúng, hắn căn bản không biết thượng thần đang nghĩ cái gì.
Cuối cùng vẫn là chưa đánh đã khai, miệng nhanh hơn não, thống thiết khai phủ đầu:
"Tiểu bối, tiểu bối tuyệt đối không hề nhân lúc ngài bất tỉnh mà dê...!không đúng!..
Mà sờ, không, mà chạm ngài!"
Hai mắt trợn to tròn xoe, môi run lẩy bẩy: "Tuyệt đối không! Em là người trong sạch, ngài phải tin em!" Tim điên cuồng đập, bơm máu tới đỏ chót hai má cùng vành tai.
Nhìn đi nhìn lại nhìn thế nào cũng thấy là giấu đầu hở đuôi, tiểu nhân chột dạ.
Đầu mày thượng thần giần giật, trước là nín cười khổ một phen, sau là mềm lòng thành một vũng nước, đau lòng thống khổ gì đó chợt bay biến hết.
Trong đầu chỉ còn lưu lại ý nghĩ gian trá trêu trọc.
Nhìn xem, một bộ dáng xinh đẹp phong lưu như thế đang đỏ mắt hốt hoảng phân trần với y, không trêu một câu y mới không mang danh "sâu không lường được."
Y làm bộ làm tịch cúi đầu, thần tình ngạc nhiên mà nhìn hai bàn tay đang luồn trong vạt áo của mình.
Da thịt nơi đó chạm đến nóng hừng hực.
Khí huyết toàn thân thượng thần chợt tụ ngược xuống dưới.
Y giả vờ giả vịt tái nhợt môi, run rẩy hỏi: "Em, em đây là đang làm gì?"
Quân Thành Thu bình thường não nhảy số rất nhanh nhưng cư nhiên hôm nay lại mù mịt không nhận ra thượng thần có chỗ bất thường, lòng thầm gục ngã.
Tay chân cứng đờ tê rần.
Cả người thẳng tưng như cột thu lôi.
Thôi xong.
Đoàng đoàng đoàng, ngũ lôi đúng là đã bổ xuống đầu.
Ấn tượng tốt đẹp, đây, cẩu cẩu, ấn tượng tốt đẹp của tao đây mày ăn đi.
Hai tay hắn vẫn đặt trên eo Ly Quang, còn loáng thoáng cảm nhận được cơ bắp chỗ đó hơi gồng lên.
Nếu là ngày thường dùng đầu ngón chân Quân Thành Thu cũng sẽ nhận ra có điểm bất thường.
Rằng cái người vừa mới hôm trước ở Hỏa Đà cốc đè hắn xuống hôn đến bất tỉnh nhân sự chắc chắn sẽ không vì bị sờ một cái mà tái nhợt cả người như vậy đâu!
Diễn xuất phái thực lực, xin giới thiệu, Ly Quang.
Quân Thành Thu quẫn bách nhìn y sầu mi khổ kiếm cắn môi, không biết nghĩ gì trong đầu mà lại nói ra được lời này:
"Cô nương...!không, ngài đừng lo, em sẽ chịu trách nhiệm!"
Câu này vừa rót vào tai đã hại Ly Quang nín cười đến độ khóe mắt cũng đỏ.
Thế nhưng ngoài mặt y vẫn giả vờ suy yếu cùng khe khẽ kích động nghiêng đầu đi, ra vẻ bất đắc dĩ ưu thương nói: "Đành vậy..."
Mà y cũng chỉ đợi có thế, cực kì biết chớp lấy cơ hội, húng hắng ho một tiếng rồi lại làm như lơ đãng tựa có tựa không nói bâng quơ: "Đã thiết lập quan hệ đến thế rồi, cũng có một lời khẳng định thế của em rồi thì, sờ thêm một chút cũng không sao."
Ai đó có biểu hiện được một tấc lại tiến một thước: "Lần trước ở chỗ Mạnh Phượng Nham vội quá, chưa kịp nghe em nói cho rõ ràng.
Nhân lúc này, em lại khẳng định một câu đi?"
Bên này Quân Thành Thu chính tại lúc nói ra câu kia cũng đã bị chính mình dọa cho sợ ngây người.
Cái gì thế! Chịu trách nhiệm?! Chịu trách nhiệm cái gì? Quân Thành Thu ngươi dở chưa đủ à?! Tại sao mỗi lần đối diện với Ly Quang lại đều triệt để ngu ngốc thế này? Báo ứng đúng không?
Người cần giữ mặt mũi thì lại triệt để mất hết mặt mũi trước mặt y!
Mà lời cuối của thượng thần trôi vào tai làm cho Quân Thành Thu phải trầm tư một trận.
Nghĩ lại lần trước ở Hỏa Đà cốc dây dưa qua lại mập mờ hắn cũng chưa cho thượng thần một lời khẳng định rõ ràng.
Lại lần trước ở chỗ Mạnh Phượng Nham cũng chỉ gặp được thần thức của y, mà khi ấy tình huống gấp gáp, căn bản cũng chưa tính là chính thức đồng ý với y.
Cho nên hai bên vẫn là tình trong như đã ngoài mặt còn e, rối loạn xoắn xuýt.
Bây giờ nếu hắn khẳng định một câu thì mọi chuyện đều xuôi tai.
Quân Thành Thu đang nghĩ, chợt hãi hùng nhận ra suốt toàn bộ quá trình nói hươu nói vượn vừa rồi tay hắn căn bản vẫn để nguyên chỗ cũ.
Lập tức giống như bị bỏng, Quân Thành Thu dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút tay về.
Rút tay về xong cả người cũng thông minh ra không ít, hắn bất ngờ nhận ra mình vừa rồi có bao nhiêu ngu ngốc.
Mà cái vị trước mắt này cũng có bao nhiêu gian xảo.
Đỉnh đầu Quân Thành Thu bốc khói nghi ngút, thẹn quá hóa giận, đột nhiên mất khả năng tổ chức ngôn từ, miệng lưỡi xoắn xuýt không phát ra nổi âm thanh.
"Ngài ngài ngài ngài...! Đây là lúc để đùa giỡn sao?!" Em là đang hao tổn nguyên khí cho ngài đấy, có lương tâm chút được không, cảm ơn!
Ly Quang đương nhiên đọc được ý nghĩ của hắn, cũng không nhịn nữa mà cong cong khóe miệng.
Y cúi đầu, trán chạm trán với Quân Thành Thu, thanh tuyến tràn ngập nhu tình dào dạt: "Ta rất nhớ em."
Một lời này nháy mắt vuốt mềm bộ lông mới dứng đứng của Quân Thành Thu.
Hắn nghe thế thì vui sướng trong bụng, rắc rối gì đó trong đầu cũng vứt quách đi, chuẩn bị diễn một màn trùng phùng đẫm nước mắt.
Bất quá chưa bán manh được câu nào, mới chuẩn bị đưa tay ôm cổ y thì đã chợt nghe giọng thượng thần khủng bố quát lên:
"Thế nhưng đã dặn em phải chạy đi, tại sao còn quay lại?! Còn chạy đến tận đây, em có biết chỗ này có bao nhiêu nguy hiểm không?!"
Giây trước còn tình thâm nặng trĩu nhìn hắn giây sáu ánh mắt đã bùng lên lửa giận rõ ràng, khóe môi lạnh nhạt mím lại.
Quân Thành Thu bị y mắng rụt cả cổ, chột dạ không rõ, hụt hơi phân trần: "Em, lúc đó ở Hỏa Đà cốc căn bản không có chỗ thoát ra.
Hơn nữa, em cũng chẳng là vì ngài cho nên mới bất chấp nguy hiểm chạy đến sao?"
"Em còn gặp Ma Quân rồi đó, đánh một trận bùm bùm vang dội, tiếc là ngài không có ở đó thưởng thức dáng vẻ uy vũ của em."
Quân Thành Thu vừa nói vừa chìa ra cổ tay đầy dấu vết đỏ hằn xước xát, là dấu vết lúc nãy bị lưới Tử Điện làm ra.
Thấy được nét mặt y thoáng chuyển từ nghiêm nghị sang sững sờ, Quân Thành Thu biết phải nhân lúc này dỗ dành y ngay.
Nói liền làm, hai tay quấn quýt ôm cổ, ngọt như đường ở bên tai y thổi gió: "Ngài giận cái gì chứ, em dụng tâm vì ngài như thế ngài còn không vui sao? Em truyền nguyên khí cho ngài đấy.
Hơn nữa lúc trước chẳng đã nói dù ngài có đồng quy vu tận em cũng sẽ đi cùng ngài mà, hử, ngài quên?"
"..."
"Thôi thôi ngài đừng nhìn em như thế, mới vừa rồi ngài đùa giỡn em em còn chưa tính đâu, sao lại lật mặt nhanh thế hả.
Còn nói cái gì lời khẳng định, mặt lạnh như tiền cũng đòi em cho lời khẳng định?"
Ly Quang nhìn khuôn mặt của hắn gần trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phun bên tai lòng không tự chủ mềm thành vũng nước.
Hơn nữa cũng khó lắm mới có thể khiến Quân Thành Thu chủ động nhắc đến chuyện thề nguyện, y thầm toan tính, tự nhủ không thể bỏ lỡ được.
Vậy nên trong tích tắc mắt thường không thấy được, thượng thần thay đổi sắc mặt từ cao lãnh nghiêm nghị sang thả lỏng toàn phần, làm như đương nhiên mà nói: "Thế em duyệt xem vẻ mặt này đã lấy được lời khẳng định của em chưa?"
Quân Thành Thu thấy y khẩu thị tâm phi thì cười rộ, chụt một cái hôn lên má y, làm bộ ngẫm nghĩ: "Ha ha, để em xem nào..."
"Thôi, tạm sắc phong cho ngài làm chính phòng của em.
Đợi lúc nào về Quân cung sẽ cho người may áo phượng mũ kim loan đến rước ngài, được chưa?"
Lang quân họ Ly nghe được đáp án này, khuôn mặt đã nhiều năm không biểu lộ cảm xúc tươi cười cũng không nhịn được mà nâng khóe miệng thật cao.
Y nghiêng đầu sang bên, ở khóe môi Quân Thành Thu đáp xuống một nụ hôn nhẹ.
Nhiều năm như thế, cuối cùng cũng thu được người về tay.
Đáng.
Giọng y trầm ấm vang lên ở bên tai: "Phu quân?"
Quân Thành Thu sống hơn ba mươi vạn năm chưa từng nghe ai gọi mình như thế, mặt thoắt đỏ lựng, rùng mình xấu hổ nghiêng đầu đi, hừm hừm trong cổ nói lại: "Ngài đừng có gọi thế vội, coi chừng em hủy hôn thì mất mặt lắm."
Ly Quang ngược lại không sợ bị mất mặt, trầm trầm ở bên tai hắn niệm, gọi đến nghiện: "Phu quân, phu quân, phu quân..."
"Đến, em cũng gọi một tiếng phu quân ta nghe xem?"
Biểu hiện được voi đòi tiên.
Thượng thần ngài học xấu!
Quân Thành Thu mặt có dày đến mấy cũng không làm sao thốt được ra hai chữ này, giằng co nửa này mới lí nhí ghé vào tai y nói thầm hai chữ:
"Tướng công."
Có một cơn gió xuân ẩm ướt nồng nàn hương hoa thổi qua tai, thượng thần cả người sung sướng đến tê dại, lỗ tai cũng muốn mài ra cái kén, mặt đơ không biết xấu hổ mà lại đòi hỏi: "Lại gọi một tiếng đi."
Quân Thành Thu nào còn dũng khí mà gọi ra hai chữ kia, hắn vờ vịt tức giận, nói lảng sang chuyện khác: "Ngài xem lại đức hạnh của ngài đi.
Vừa rồi cư nhiên không có việc gì mà còn làm mình làm mẩy dọa em sợ muốn chết.
Thiếu chút nữa em còn gọi Phí Thanh Trì quay lại làm chứng rồi đó."
"Em đây chính nhân quân tử, sao có thể ban ngày ban mặt làm chuyện như thế được!"
Ly Quang khẽ điểm chóp mũi hắn, cười khẽ: "Tiểu ngốc nghếch."
Trong lòng có nhau tự nhiên sẽ hiểu rõ nhau, không cần nhiều lời cũng biết đối phương nghĩ gì.
Mật ngọt tràn ra, tất cả đều thuận lí thành chương.
Thượng thần khổ nhiều năm cuối cùng cũng thu được người vào ngực còn không khỏi thấy bất ngờ, thật lâu cũng chưa dám tin là thật.
Còn Quân Thành Thu độc thân nhiều năm, nói một lần này mở lòng của hắn phải nói là kinh thiên động địa.
Bởi tim này lạnh hơn băng tuyết cũng tuyệt tình vô cùng.
Chuyện hắn thật lòng rung động, thật hiếm có.
Ly Quang thâm tình nhìn hắn, một đôi mâu quang sóng sánh phong tình: "Nói đi, em yêu nhất chính là ta."
Quân Thành Thu lần đầu yêu đương, tim đập liên hồi, ngốc nửa ngày mới nhắm mắt nói: "Chính là yêu ngài nhất."