Quân Thành Thu ỏn ẻn ăn hết chén cháo.
Vừa ăn vừa miên man nghĩ ngợi chuyện của Nghiêm Phó Bằng.
Ba vết cào trên ngực gã không phải loại đơn giản.
Quân Thành Thu kinh nghiệm uống mưa máu gió tanh dày dạn, đối với ba vết cào này liếc mắt đã nhận ra.
Lại thêm chuyện Nghiêm Dung thất khiếu chảy máu, chết không toàn thây càng khiến Quân Thành Thu tin tưởng vào giả thuyết của mình.
Hừ, Nghiêm Phó Bằng vội cưới như thế cũng chỉ sợ chẳng phải chủ ý của Nghiêm Dung.
Quân Thành Thu ăn xong quẹt quẹt miệng.
Viêm Chung Ly đang xem sách ngay bên cạnh.
Quân Thành Thu đắn đo, mãi mới mở lời :"Viêm công tử?"
Viêm Chung Ly vẻ mặt không hài lòng cau mày.
Quân Thành Thu rối rắm, lại gọi :"Lão gia?"
Viêm Chung Ly mặt đen như đáy nồi, không đoái hoài tới hắn.
Quân Thành Thu trong lòng xoắn quẩy :"Viêm huynh?"
Viêm Chung Ly thái dương hơi gồng lên, chân mày giãn ra miễn cưỡng nói :"Gọi ta là Chung Ly."
Quân Thành Thu trong lòng cười sung sướng.
Ta còn đang là tiểu tư nhà ngươi đấy, Viêm phú nhị đại, hê hê.
Được rồi, người ta có lòng ta không nên thất lễ.
Quân Thành Thu hắng giọng :"Chung Ly huynh."
Viêm Chung Ly không quay sang, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Quân Thành Thu tiếp :"Ta ngửi thấy quỷ khí trên ngoại bào của ngươi."
Viêm Chung Ly chân mày hơi động, buông sách quay sang nhìn Quân Thành Thu hơi cười :"Mùi như thế nào?"
Quân Thành Thu :"Nồng nặc mãi không tan.
Chỉ sợ có quỷ theo ngươi rồi."
Viêm Chung Ly cười :"Ngươi là đạo sĩ sao?"
Quân Thành Thu gãi mũi :"Không không, ta không phải đạo sĩ.
Chỉ là từ nhỏ được một lão thầy bói nuôi nấng.
Học được một ít tiểu pháp."
Viêm Chung Ly chống cằm nhìn hắn :"Quỷ này là quỷ gì?"
Quân Thành Thu :"Nữ quỷ, dung mạo khó coi.
Lúc chết vô cùng thảm."
Kì thực Quân Thành Thu không doạ y.
Cho dù không thể nhìn rõ mồn một đám tiểu quỷ này như lúc xưa nhưng Quân Thành Thu vẫn nhận được quỷ khí của chúng.
Còn về phần hình dáng là Quân Thành Thu có hơi nói láo.
Hắn nhắm mắt, lẩm nhẩm mấy câu khẩu pháp khó hiểu.
Một dáng hình ngờ ngợ hiện ra.
Đúng là nữ nhân, mặc tang y.
Bất quá dung mạo thế nào đều là không nhìn được.
Viêm Chung Ly ra vẻ băn khoăn :"Vậy ta phải làm gì với nó đây?"
Quân Thành Thu huyền bí nói :"Con quỷ này, có lẽ theo ngươi về từ Nghiêm phủ."
Viêm Chung Ly vẻ mặt hứng thú :"Ồ? Vì sao ngươi biết?"
Quân Thành Thu :"Vì nó vẫn đang mặc tang y."
Viêm Chung Ly thu lại nụ cười, hỏi :"Giờ nó đang ở đâu?"
Quân Thành Thu nheo nheo mắt, nói :"Có lẽ nó vẫn bị chặn ngoài đại môn, không vào được." Quân Thành Thu cau mày :"Cho dù nó bám được theo ngươi về tận đây nhưng lại không thể theo ngươi bước vào đại môn."
Viêm Chung Ly gõ gõ ngón tay lên tay vịn, hỏi :"Ngươi có gì chứng minh?"
Quân Thành Thu nghiêm túc nhìn y, tươi cười chất vấn :"Viêm quý công tử, kì thực ngươi đã biết rồi phải không?" Viêm Chung Ly lại cười.
Y gật gật đầu :"Đúng vậy, ta có nhìn ra chút ít.
Chuyện của Nghiêm Phó Bằng chỉ sợ không đơn giản như thế." Quân Thành Thu thấy y thừa nhận liền thả lỏng tâm tình :"Chỉ sợ ít ngày tới chúng ta vẫn còn phải dính dáng tới Nghiêm gia."
Trăng lên cao, đêm đen hôn ám.
"Chỉ cần làm rõ chuyện ấy thì coi như minh bạch."
Quân Thành Thu nhu nhu thái dương, uể oải ngáp một cái.
Viêm Chung Ly gật gật đầu, kéo chăn cho hắn.
Quân Thành Thu cùng Viêm Chung Ly bàn luận miên man không ngừng, mãi tới khi trăng lặn mới tạm nghỉ.
Sáng sớm, Viêm Chung Ly lại đi Nghiêm gia một chuyến.
Tôn Huyền đợi y đi rồi mới hiện thân, xun xoe chạy đến bên cạnh Quân Thành Thu :"Sư tôn?"
Quần Thành Thu đang lơ mơ ngủ, ỡm ờ ừ một tiếng.
Tôn Huyền xoắn xuýt nửa ngày lại hỏi :"Người còn đau không?"
Quân Thành Thử bốc hoả.
Tiểu tử ngươi cho rằng ta vẫn còn là tiên thân sao?! Hắn hừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Tôn Huyền đắn đo, hỏi:"Sư tôn, hôm qua người lẩm nhẩm cái gì vậy? Nghe thật lạ?"
Quân Thành Thu mở mắt, không lạnh không nóng nói :"Tà pháp của nhân giới đạo sĩ."
Tôn Huyền nhảy dựng :"Sư tôn! Người hạ phàm chưa đầy ba tháng mà đã học cái xấu rồi!"
Vết thương trên bụng ẩn toan đau, Quân Thành Thu đau đầu mắng Tôn Huyền :"Chuyện lâu trước đây, ngươi lúc ấy còn chưa sinh ra, chớ có bàn luận linh tinh."
Đúng là chuyện xưa, xưa tới nỗi chính hắn còn mơ hồ.
Tôn Huyền vô cớ bị mắng liền im bặt.
Nghiêm gia mới qua hai ngày đã điêu tàn đến mức không nhận ra.
Khăn trắng treo tang từ hôm trước còn chưa gỡ xuống, khắp nơi lạnh lẽo âm u.
Gia nô cũng không còn mấy người, đi lại lờ đờ như mất hồn.
Viêm Chung Ly đi ngang qua từ đường.
Quan tài vẫn chưa mang đi chôn.
Thau đồng đốt tiền giấy vẫn nguyên vẹn, tựa như từ ngày ấy chưa có ai thu dọn.
Quan tài bằng gỗ xoan màu đen đặt trên một tấm phản gỗ, dưới tấm phản gỗ là sáu chân đỡ bằng đá to bằng bắp chân người trưởng thành.
Tử khí nồng nặc.
Viêm Chung Ly ánh mắt hơi động, đi vào chính đường.
Nghiêm Phó Bằng vẫn mặc bộ tang y ngày trước, thất thần ngồi trên ghế.
Nghe tiếng bước chân, gã giật mình ngồi thẳng dậy ráo rác nhìn xung quanh.
Viêm Chung Ly cao giọng gọi :"Nghiêm đệ?"
Nghiêm Phó Bằng giật mình, ngã phịch từ trên ghế xuống.
Gã run rẩy liên hồi mò mẫm dưới đất, chật vật không thể đứng dậy, thanh âm hoảng hốt :"Ai? Là ai?"
Viêm Chung Ly bước tới trước mặt gã, cẩn thận đánh giá.
Xem bộ dáng này, con ngươi không còn động đậy.
Có lẽ là mù rồi.
Y ngồi xuống, nắm cằm Nghiêm Phó Bằng, giọng nói phảng phất :"A Bằng, là ta."
Nghiêm Phó Bằng ban đầu kịch liệt giãy giụa nghe được âm thanh quen thuộc liền dừng lại.
Bỗng lại giàn giụa khóc, năm ngón tay bẩn tới không rõ là máu hay đất một mực túm lấy ngoại bào của Viêm Chung Ly gào khóc :"Xin ngươi! Cầu xin ngươi cứu ta! Cứu gia ta!"
Viêm Chung Ly giữ chặt hai vai hắn, nói :"Trước, những gì ta hỏi đệ hãy trả lời thành thật."
Nghiêm Phó Bằng điên cuồng gật đầu.
Viêm Chung Ly hỏi gã :"Nghiêm Phó Quang hiện ở đâu?"
Nghiêm Phó Bằng nghe đến Nghiêm Phó Quang, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ.
Gã cắn chặt răng hồi lâu mới bật ra một chữ :"Chết rồi."
Viêm Chung Ly cau mày :"Chết từ khi nào? Tại sao không mai táng?"
Nghiêm Phó Bằng tròng mắt đảo liên tục, gần như muôn phát điên nói :"Nửa tháng trước! Đã chết từ nửa tháng trước! Ta không biết người đã chết, mới năm ngày trước ta mới biết.
Đã không còn xác. ."
Viêm Chung Ly trầm mặc.
Năm ngày trước.
Nghiêm Dung chết bốn ngày trước.
Y hỏi gã :"Làm sao ngươi biết Nghiêm thúc chết từ nửa tháng trước?"
Nghiêm Phó Bằng vẻ mặt hốc hác, lắc đầu nguầy nguậy nức nở nói :"Cô mẫu..
Cô mẫu biết."
Viêm Chung Ly :"Cô mẫu ngươi làm sao biết?"
Nghiêm Phó Quang túm chặt tay áo Viêm Chung Ly, thống thiết rống :"Có quỷ! Quỷ ám! Xin ngươi, cứu ta!"
Viêm Chung Ly đứng dậy, ra khỏi chính đường, hướng tư phòng của Nghiêm Dung đi.
Hậu viện như được bao phủ một lớp sương mù.
Giữa giờ ngọ lại âm u tối tăm như dưới Địa phủ.
Viêm Chung Ly bất chợt dừng lại, dưới chân đá phải một vật nặng nề mềm mềm.
Y cúi đầu, một tử thi.
Tử thi mặc áo đạo sĩ, phỏng chừng chết cách đây một tuần.
Viêm Chung Ly vòng qua xác chết, vào trong phòng.
Vừa đẩy cửa phòng y liền bị một mùi lạ làm cho nhíu mày.
Giường chiếu ngay ngắn chỉnh tề.
Bàn trang điểm sạch sẽ, trang sức hoa lệ ngay ngắn.
Bất quá gương đồng lại vỡ nát méo mó.
Viêm Chung Ly rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Y rời hậu viện.
Trong chính đường, Nghiêm Phó Bằng vẫn ngồi co ro một chỗ run rẩy không ngừng.
Trong những ngày vừa rồi một mình ở lại Nghiêm gia hẳn là đã chịu bao dày vò sợ hãi rồi.
Viêm Chung Ly gọi gã :"Nghiêm Phó Bằng."
Nghiêm Phó Bằng giật nảy người, a một tiếng.
Viêm Chung Ly :"Đi, ta mang ngươi đi khỏi nơi này."
Nghiêm Phó Bằng như không tin vào lỗ tai mình ngơ ngác một hồi, rồi lại như sợ Viêm Chung Ly đổi ý, vội vã bật dậy bò theo y.
Quân Thành Thu vểnh râu đắc ý chiếm cứ phòng của Viêm Chung Ly, nói chuyện không nể nang tựa như bằng hữu lâu năm.
Đôi lúc ngẫm nghĩ Quân Thành Thu cũng tự phỉ nhổ mình mặt dày không biết thẹn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chính Viêm Chung Ly cũng còn phối hợp, hắn áy náy cái gì?
Viêm Chung Ly vào phòng đang lúc Quân Thành Thu thảnh thơi nằm trên giường rung đùi, y phục không chỉnh tề, ngực áo mở rộng tới bụng.
Quân Thành Thu thấy y không nhìn mình, đi thẳng tới bàn trà ngồi xuống không nhịn được hỏi :"Thế nào? Có thu thập được gì không?"
Viêm Chung Ly mặt đơ rót một chén trà mân mê trong tay, dứt khoát không nhìn hắn, xa cách nói :"Đúng như chúng ta dự đoán.
Nghiêm gia còn mời cả đạo sĩ, nhưng đều chết rồi."
Quân Thành Thu :"Thế còn Nghiêm gia chủ thì thế nào?"
Viêm Chung Ly :"Nghiêm Phó Bằng nói đã chết từ nửa tháng trước nhưng mới năm ngày trước hắn mới phát giác.
Dường như là Nghiêm Dung nói cho hắn biết."
Quân Thành Thu chăm chú nghe :"Một ngày sau đó Nghiêm Dung chết.
Ấy Chung Ly, quên không nói với ngươi.
Những ngày này nên trông chừng muội muội ngươi cẩn thận."
Viêm Chung Ly gật đầu :"Mấy hôm trước đã gửi nàng đến Kim Sơn tự.
Ở Kim Sơn tự loại tiểu quỷ này chắc chắn không thể làm gì."
Quân Thành Thu thầm tán thưởng.
Họ Viêm này ngoài có chút khó ở, tâm lí vặn vẹo biến thái ra thì làm việc rất có năng suất, đáng trọng dụng!
Hôm ấy trong từ đường, Quân Thành Thu nhìn thấy trên ngực Nghiêm Phó Bằng có ba vết cào.
Lúc này Nghiêm Phó Quang và Nghiêm Dung đã chết, nếu không nhanh chỉ sợ không thể vãn hồi.
Quân Thành Thu mở miệng trước :"Chung Ly, trên ngực Nghiêm Phó Bằng có ba vết cào."
Viêm Chung Ly gật đầu :"Ta thấy rồi.
Hơn nữa hôm nay ta ngang qua từ đường, quan tài đã kê thêm hai chân đỡ rồi."
Quân Thành Thu thở dài :"Vậy phải gấp lên thôi.
Con quỷ kia đã bắt đầu nhắm tới Viêm gia của ngươi rồi."
Viêm Chung Ly cười nhạt, ân một tiếng lại nói :"Ta biết."
Viêm Chung Ly đem thông tin hỏi được từ chỗ Nghiêm Phó Bằng trao đổi một phen.
Mắt thấy sắc trời tối, Viêm Chung Ly đốt đèn rồi đi ra ngoài.
Tôn Huyền lại không biết ở đâu nhảy ra, hỏi thăm Quân Thành Thu đến ung đầu.
Tôn Huyền xinh đẹp ngây thơ chớp mắt hỏi :"Sư tôn, chuyện này đâu liên quan gì đến người? Người đâu cần quan tâm?"
Quân Thành Thu thở dài.
Đúng vậy, nếu là tác phong thường ngày của hắn thì chắc chắn sẽ bỏ qua mặc kệ.
Nhưng ngươi phải tự xem lại hoàn cảnh của mình đi! Bây giờ ngươi không phải Quân thượng tiên ung dung bán quạt giấy, ngươi là Quân tiểu tư của Viêm Chung Ly! Ngươi đang độ kiếp, nhớ không?!
Độ kiếp mà lại sợ tai họa thì ngươi nên cuốn tay nải về Bắc Miên cho sớm đi.
Huống hồ Quân Thành Thu còn không chắc đây có phải hắn đang độ kiếp hay không.
Chẳng bằng cứ đâm đầu lao đại đi, sớm dày vò sớm thoát khỏi bể khổ.
Nhanh chóng trở về Thiên cung, không có hắn hẳn là không ai thèm mua quạt mà.
Quân Thành Thu nghĩ nghĩ lại nóng ruột, gọi :"Tôn Huyền."
Tôn Huyền ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Quân Thành Thu :". .Vào Tống Lăng trận hóng chút tin tức xem thế nào rồi."