Một mối tình phong cuồng, nhanh đến nhanh đi.
Có lẽ Tiếu Nam Khanh cũng cho rằng Phí Thanh Trì này hỏng đầu rồi, cư nhiên vì một người xa lạ cố chấp đến thế.
Nếu như không có giai thoại Phí Thanh Trì cứu Tiếu Nam Thương một mạng kia phỏng chừng y ở trong lòng hắn cũng chỉ như một cơn gió thoáng qua, tên còn không nhớ.
Nhưng cố tình vào lúc hắn tuyệt vọng nhất, Phí Thanh Trì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Từ lễ thành hôn đến khi cứu Tiếu Nam Thương một mạng vỏn vẹn năm tháng.
Năm tháng, biến Phí Thanh Trì từ một thiếu niên nóng nảy hiếu chiến thành một nam nhân trầm lắng hơn không ít.
Năm tháng, không những không dạy Phí Thanh Trì biết yêu mà còn dạy y hi sinh vì tình yêu cao thượng.
Đêm như mực, gió lạnh thổi vù vù.
Phí Thanh Trì mân mê vạt áo hỉ trong tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn nơi xa.
Bộ y phục này từ lễ thành hôn y vẫn luôn mặc trên người.
Bao phen chạy theo Tiếu Nam Khanh nơi trận địa tử hạt cũng khiến nó tả tơi không ít.
Mà đâu chỉ có y phục, ngay cả tóc tai, mặt mũi y cũng lem nhem hết cả rồi.
Thân là nam tử hán, Phí Thanh Trì đâu có so đo chuyện này.
Chỉ là mỗi lần ngẫu nhiên nhìn xuống mặt nước trong suốt, thấy được thần sắc người tiều tụy mệt mỏi làm Phí Thanh Trì sửng sốt một phen.
Y chưa từng thấy một Phí Thanh Trì nào như thế này cả.
Phí Thanh Trì trong trí nhớ của y, vĩnh viễn là một nam tử hán thần sắc tươi tỉnh, trong mắt toàn là nhiệt hỏa.
Người này, nhận không ra.
Phí Thanh Trì cũng không rõ vì cái gì mình lại hao tâm tốn sức chạy theo che chở cái mạng của Tiếu Nam Khanh cẩn thận đến vậy.
Có lẽ vì nợ hắn một ân tình, cũng có lẽ là ái tình không nguôi.
Phí Thanh Trì không hiểu, cũng không muốn rối ren.
Y chỉ làm theo bản năng.
Nhưng bản năng mạnh như vậy, sức lực y thì có hạn.
Phí Thanh Trì chạy theo Tiếu Nam Khanh thần không biết quỷ không hay, chính Tiếu Nam Khanh cũng còn không biết.
Chỉ mình y thấy được, thời gian qua chính y cũng như vừa đánh một trận lớn.
Rõ ràng có thể quay gót bỏ đi, nhưng lại không đành lòng.
Sau đó thì dù Phí Thanh Trì có không đành lòng đến bao nhiêu thì cũng không còn chỗ cho y nữa rồi.
Đêm Tiếu Nam Khanh công thành, mọi người đều biết hắn một thân máu tanh đạp cửa hoàng cung, dũng mãnh thiện chiến.
Không ai biết có một Phí Thanh Trì cũng vì hắn mà một thân máu tươi.
Có lẽ vì áo y màu đỏ nên nhìn không ra.
Phí Thanh Trì đã có lúc cười mà nghĩ thế.
Tiếu Nam Khanh dùng hành động mạnh nhất để chứng minh người hắn yêu là Tiếu Nam Thương, đời này chỉ là Tiếu Nam Thương.
Hắn thậm chí còn không nhớ, ở quê nhà hắn có một vị 'nương tử' đã cưới hỏi đàng hoàng.
Cũng không dám trách Tiếu Nam Khanh, hắn vốn không coi hôn sự đó là thật, vốn không coi Phí Thanh Trì là tự nguyện gả đến.
Cho nên chỉ đến khi cùng cực tuyệt vọng, nhắc đến hai chữ 'thần tiên' hắn mới bất tri bất giác nhớ đến y.
Phí Thanh Trì đều nhìn thấy hết.
Thời điểm y nghe nói Tiếu Nam Khanh phái người đi tìm y, y còn cười một tiếng.
Cuối cùng cũng nhớ đến ta.
Tác phong làm việc của Phí Thanh Trì trước giờ vẫn luôn dứt khoát như thế.
Tùy tùng của Tiếu Nam Khanh vừa bước chân ra đến cửa y đã tự tìm đến trước.
Tiếu Nam Khanh nhìn y, kinh ngạc bộn phần.
Một thân y hỉ phục đỏ thẫm, một tay y vác đại đạo.
Mặt y lấm tấm muội than, tóc y rối loạn một đoàn.
Vậy nhưng, mắt y vẫn đen như vậy, sáng như vậy.
Phí Thanh Trì không có ý định làm khó hắn.
Này là ân công của y, ân công của y còn nắm sợi tơ hồng của người khác.
Y mà còn cố chấp nữa thì chẳng là tiểu tam, chẳng phải là 'hồ ly tinh' đó sao? Phí đại hiệp tuyệt đối không như vậy!
Quân Thành Thu đã nói rồi, yêu, đôi khi chính là nhìn thấy người mình yêu được thanh thản khoái hoạt.
Phí Thanh Trì đòi một bàn cơm rượu thịt, như lang hổ vồ mồi ăn xong gác một chân lên ghế.
Rượu tu cả bình, hơi men phảng phất.
Y nói:
"Không cần cảm ơn thần linh trên cao có mắt, lão tử từ lúc ngươi rời đi ngày nào cũng theo sau ngươi.
Người có mắt là lão tử, người có trái tim cũng là lão tử.
Người vô tình chỉ có ngươi."
Hơi hơi ủy khuất.
Phí Thanh Trì rút cho Tiếu Nam Thương viên đan chứa bảy trăm năm tu vi của y, bị đánh trở về nguyên hình làm một con hồ ly vô tri vô giác.
Lúc đưa đan xong Phí Thanh Trì không dám đứng lại thêm một giây, chật vật vô cùng mà chạy đi.
Chạy được qua cổng thành thì toàn thân đã biến về thành một con hồng hồ.
Thoi thóp còn một nắm hơi tàn, Phí Thanh Trì chạy về núi Thiện Chi, co mình dưới một gốc bồ đề.
Y dùng chút linh trí cuối cùng của mình để cảm thấy mãn nguyện.
Cũng đáng giá.
Trước khi vì quá mệt mỏi mà khép mi lại, trong đầu Phí Thanh Trì bất giác hiện lên khuôn mặt vuông vắn của Đông ca.
Tiểu hồ ly giật ra một tiếng cười, nghĩ đến câu thơ duy nhất y biết.
Cũng không biết là vì Tiếu Nam Khanh hay Đông ca mà nhớ đến nữa.
Tam sinh hữu hạnh ngộ kiến nhĩ.
Tung nhiên bi lương dã thị tình.
Phí Thanh Trì ngủ chín trăm năm ở dưới chân núi Thiện Chi mới miễn cưỡng coi như lại hóa thành hình người được một lần nữa.
Một lần này ngủ mất chín trăm năm, những chuyện xưa đó Phí Thanh Trì ít nhiều cũng đã quên.
Lòng như tro tàn, thi thoảng hiện ra khuôn mặt của Mộc Đầu Ngư cũng không làm y phải xốn xang nữa.
Phí Thanh Trì mang theo trái tim chai sạn của mình, tiến nhập Ma giới, một đường tà tu.
Y cảm thấy những chuyện trong dĩ vãng đã quá lạnh lẽo rồi, lòng này từ nay về sau vĩnh viễn không thể ấm lại nữa.
Y điên cuồng tu luyện.
Máu tưới lên thanh đao của y ngày một nhiều, y ngày càng có chỗ đứng, cuối cùng còn được phong hai tiếng 'yêu tôn'.
Có lẽ Phí Thanh Trì cũng không ngờ rằng chính vào lúc y điên cuồng nhất, y gặp lại Mộc Đầu Ngư.
Đông chí lạnh thấu xương, nước hồ từng chỗ đóng băng thật dày nhưng dòng chảy ngầm bên dưới vẫn lưu thông rất tốt.
Phí Thanh Trì từ giữa mặt hồ nổi lên, mi mày đều đóng băng.
Sắc môi trắng bệch, da dẻ tái nhợt.
Chín trăm năm đã đủ để một mối tương tư ngủ yên, vậy nhưng với Đông Đản chín trăm năm có lẽ vẫn chưa phải hồi kết.
Nam nhân ngũ quan sắc bén, một thân hắc bào lửa cuộn bá khí.
Hắn đứng trong hồ mà y phục không mảy may dính ướt, cũng không có vẻ gì là bị tiết lạnh làm phiền.
Bàn tay hắn chắp sau lưng run rẩy từng hồi.
Biểu cảm lạnh như băng cũng muốn tan vỡ.
Chín trăm năm trước, hắn đã phải chấp nhận mình thua, đã phải chấp nhận hắn và Phí Thanh Trì không duyên không nợ.
Hắn bị lời nguyền cô độc giữ chân ở Bắc Miên, không thể chạy theo y khắp cùng trời cuối đất.
Y bỏ đi, Đông ca cũng vô pháp đi tìm.
Vậy mà không ngờ, chín trăm năm sau y lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc vớt người lên nước chảy róc rách.
Không giống chín trăm năm trước, lần này vớt lên người y lạnh toát, môi y tái nhợt.
Tim, cũng đập rất nhẹ.
Đông ca đau lòng muốn hỏng mất, vội ôm Phí Thanh Trì về hang ổ của mình như cũ chữa thương, rút hết gan phổi ra với y.
Bất quá Đông Đản không đợi được đôi mắt đen láy nhiệt thành mà hắn hằng mơ thấy.
Người ở trước mặt mang một đôi mắt xám xịt ảm đạm, vừa lạnh lẽo vừa run rẩy mà nhìn hắn.
Lần sau gặp ở vịnh Loan Nha là do Đông ca liều mạng rời Bắc Miên một phen đi tìm y.
Chiến sự gì đó hắn không quản, tam giới lục giới gì đó hắn cũng không quản, hắn không quản được nhiều đến thế.
Hắn chỉ đến để tìm ái nhân về nhà.
Ái nhân vẫn luôn không đổi mặc y phục màu đỏ.
Lúc nhìn thấy hắn còn làm bộ làm tịch coi như không nhìn thấy hại Đông ca phải xuống tận nơi trình bày.
Xoắn xuýt nửa buổi, ái nhân lại coi như hắn là người xa lạ làm Đông ca đau lòng chết mất.
Nhưng lần này Đông ca có kinh nghiệm rồi, Phí Thanh Trì đây không nói chuyện bằng lưỡi.
Đối với y, phải rút đao mới có thể đàm đạo được.
Vậy nên đánh một trận không đầu không cuối.
"Ngươi có bệnh à Mộc Đầu Ngư?! Chín trăm năm rồi còn không muốn quên?!"
Phí Thanh Trì vừa bổ đao vừa phẫn nộ hỏi.
Bên này Đông Đản mặt lạnh như tiền, không đổi sắc dùng hai ngón tay kẹp lưỡi đao của y, đáp:
"Chính là vì đã nhớ chín trăm năm nên càng không thể quên."
"Phí Thanh Trì, theo ta về nhà."
Hốc mắt cay xè nóng bỏng, Phí Thanh Trì một tay dụi mắt, một tay vẫn chém không ngừng.
Thanh âm run rẩy: "Ai, ai chung nhà với ngươi..."
Đông Đản không ngại y tỏ ra xa cách, lần đầu biết nói lời thâm tình trong đời: "Phí Thanh Trì, nước hồ mùa đông(*) mới là nước trong nhất."
Đông Trì: nước hồ mùa đông.
Năm đó Đông Đản không biết, người tiến nhập tà giáo nào có ai đơn giản.
Lúc Phí Thanh Trì bước chân vào Ma cung cũng phải kí với Ma Quân một bản khế ước.
Đơn phương rời đi đồng nghĩa với hồn phách tan nát, vĩnh viễn không có ngày trở mình.
Chuyện này là bí mật, không ai được phép nói ra.
Phí Thanh Trì nuốt nước mắt ngược vào trong, y buông đao, nghẹn ngào nói: "Ngươi về đi, chúng ta hết cách rồi."
Nhưng, người tính vẫn không bằng trời tính.
Chính tại lúc Phí Thanh Trì quyết tâm quay lưng đi thì Quân Thành Thu ở bên kia đã một kiếm chém đứt đầu Ma Quân.
Y được giải thoát rồi sao?
Phí Thanh Trì nhìn toàn thân da thịt phát huyết quang dữ dội mà bối rối.
Tự hỏi như vậy nhưng y cũng đoán được đại khái bảy tám phần, làm gì có bữa ăn nào ngon miệng như vậy.
Y nghiêng đầu nhìn lại, thấy được thần sắc hoảng hốt của Đông Đản mà lòng đau như cắt.
Vậy nhưng y vẫn mỉm cười, an tâm mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Tạm biệt, Mộc Đầu Ngư.
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Bụi hồng như có như không phảng phất bay.
***
Dạo gần đây Bắc Miên có thêm một thành viên mới.
Là một con hồ ly toàn thân lông đỏ chót, không phải tiên thai cũng không phải thần thú.
Đơn giản là một con hồ ly có chút linh khí hơn người, cho hấp thụ tinh hoa trời đất thêm vài trăm năm nữa phỏng chừng cũng có cơ hội hóa hình.
Con hồ ly đó là của Đông Đại Vương nuôi.
Có lần Quân Thành Thu về chơi, thấy Đông ca đang mặt lạnh đút hồ ly gà nướng thì không khỏi khiếp sợ ra mặt.
"Gì đây đại ca, còn có nhã hứng nuôi sủng vật cơ à? Lạ đó nha."
Đáp lại Quân Thành Thu là vẻ mặt ngàn năm không đổi của Đông Đông, nhưng là mặt đỏ tai hồng vẫn không dễ giấu.
Quân Thành Thu chăm chú quan sát con hồ ly thiên tư kém cỏi này rồi lại nhìn Đông Đản, dường như khai thông được điều gì đó.
Từ lúc ấy ánh mắt nhìn hồ ly của Quân Thành Thu cũng khác nhiều.
Hắn còn nhân lúc Đông ca quay đi, lén đút vào mõm hồ ly một viên đan đại bổ.
Đông ca đi lấy ghế quay lại thấy một người một thú cười ngu nhìn nhau, đầy đầu chấm hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Quân Thành Thu nhìn hắn cười rất gian trá, không nói không rằng phất áo bay về Thập Tam Vân.
Cho đến một tuần sau, Đông ca cuối cùng cũng biết hắn cười cái gì.
Bởi vì dự tính đến sáu trăm năm nữa hồ ly mới có thể hóa hình nên hàng đêm Đông Đản vẫn vô tư ôm nó đi ngủ.
Ấp ở trong vòng tay cực kì thân mật.
Hồ ly chưa có nhiều linh khí cũng rất phối hợp rúc vào ngực hắn, ngủ đến hòa hợp.
Vậy mà đêm nay ngủ đến một nửa Đông Đản chợt kinh hãi phát hiện.
Trong vòng tay hắn, là một thiếu niên.
"Nước trong hồ vào mùa đông mới là trong nhất, ngày mai có thể đưa ta đi xem được không?" Thiếu niên có lẽ không nhận ra mình đã hóa hình, khàn khàn mơ màng hỏi.
Đông Đản đè chặt trái tim nhảy loạn của mình, vòng tay siết người chặt cứng, nhàn nhạt cất tiếng.
"Được, đều đáp ứng ngươi."
Mùa đông năm nay quả là rất đẹp.