Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Văn Lược bị đặt trên tường hôn một cái, người cũng bắt đầu từ thanh tỉnh trở nên hỗn loạn, An Trình Điển luôn có biện pháp làm cho hắn lạc mất chính mình. Hơi hơi nheo mắt nhìn thấy tạp dề ô vuông của đối phương, ngực không hiểu sao liền bị lấp đầy, so với chính trang An Trình Điển, dạng này càng làm hắn dễ dàng buông lỏng đề phòng hơn.

An Trình Điển khẽ hôn không giống như một màn kịch liệt, thật ra là rất ôn nhu. Văn Lược không phải nữ nhân, bị đối xử ôn nhu như vậy, không khỏi có điểm căm tức, trong lòng rất không thích đáp lại, tựa như một hồi chiến đấu kịch liệt, ý đồ dùng nam tính của chính mình kích thích ý chí chiến đấu của đối phương.

Thực hiển nhiên hắn tính sai, hơi thở An Trình Điển đã bắt đầu muốn hỗn loạn, nhưng động tác của hắn vẫn không thô lỗ, cũng tựa hồ không mang nửa điểm dục vọng, mà là kiên nhẫn vuốt cánh tay Văn Lược, một tấc rồi một tấc, mỉm cười biểu tình thoạt nhìn một chút cũng không làm người ta chán ghét.

Đại khái ở chung nên hình thức cũng chậm rãi xảy ra biến hóa, hôn môi cũng trở nên tự nhiên, bất quá không biết lúc nào hai người lại đều mở mắt, nhìn thấy mắt nhau không nhịn được bật cười.

An Trình Điển búng trán Văn Lược, cố ý nói: “Tại sao lại nhìn tôi?”

“Cậu nếu không nhìn tôi, làm sao biết tôi nhìn cậu?” Văn Lược quay đầu không cố ý nhìn An Trình Điển, vì chính mình vừa bị thất thố đi sự che dấu.

Hai tay vô tình cố ý nhéo thắt lưng An Trình Điển, vì cái gì bàn tay lại nhéo thắt lưng đối phương? Còn không phải thân thân liền không tự chủ được ôm lấy hắn.

Không biết mấy ngày nay có phải ông trời rộng rãi hơn hay không, làm cho An Trình Điển dị thường tràn ngập cảm giác thỏa mãn, phản ứng của Văn Lược quá mức đáng yêu, rõ ràng thẹn thùng muốn chết, lại luôn chống đối lộ ra bộ mặt hung hăng, căn bản lực sát thương không có đến nửa điểm. Dựa theo An Trình Điển mà nói biểu tình của hắn là thập phần hưởng thụ, nhịn không được đem đối phương kéo qua đặt lên tường hôn tiếp một lần, ôn nhu liếm từng ngóc ngách bên trong như thưởng thức rượu vang, cuốn lưỡi đối phương kéo lại đây.

“Ngô!” Văn Lược không tự chủ được phát ra tiếng thét kinh hãi.

An Trình Điển giở trò xấu nắm lấy thắt lưng hắn, hướng trên tường đẩy, Văn Lược không dám động, thắt lưng là vị trí mẫn cảm của hắn, đối phương chạm vào sẽ chịu không được mà run rẩy, nhược điểm này lúc trước đã bị An Trình Điển phát hiện ra, hiện giờ không nhân cơ hội lợi dụng thì không phải An Trình Điển. Văn Lược bất đắc dĩ, chỉ có thể phối hợp ôm lấy lưng An Trình Điển, tích cực hưởng ứng hắn hôn môi.

Không biết vì cái gì, biết rõ bên ngoài còn có người, hắn cư nhiên cảm thấy hưng phấn. Nơi này chính là phòng bếp. Tuy rằng chỗ này không xài qua, không có những vấn đề dầu mỡ khói bếp, nhưng ở địa phương này hôn môi, động tác còn càng ngày càng quá, trong lòng Văn Lược cảm thấy thẹn tâm mình đang kêu gào.

An Trình Điển mặc kệ, buổi sáng hắn bị buộc đè nén dục vọng, lúc này rốt cuộc áp chế không được.

“Vù vù…” Tiếng thở dốc vang lên bên tai, An Trình Điển không an phận lấy tay sờ bụng Văn Lược, dọc theo quần áo đảo quanh, Văn Lược muốn ngăn tay hắn lại, nhưng bị An Trình Điển dùng thân thể áp sát, chỉ có thể giang hai cánh tay tựa vào trên tường, không chỗ bám víu cuối cùng vẫn lựa chọn ôm An Trình Điển.

Ngoạn tâm của An Trình Điển hôm nay đặc biệt nặng, tay ở trên lưng đối phương quanh co, nửa vời, còn thực đùa dai nhéo một phen. Văn Lược bị nhéo hút một hơi lãnh khí, há mồm định cắn đầu lưỡi đối phương, An Trình Điển vội vàng né tránh, trong ánh mắt mang theo tươi cười thú vị, Văn Lược sinh khí muốn động thủ. An Trình Điển bắt đầu dùng tay dò xét xuống dưới, một phen cầm lấy bộ vị yếu ớt của đối phương.

Văn Lược khẩu khí thiếu chút nữa thuận không nổi, tên hỗn đản này! Lợi dụng lúc người ta không đề phòng.

Bàn tay vừa thả lỏng đã phải nắm chặt lại, An Trình Điển không chút khách khí nắm bộ vị kia bắt đầu vuốt ve, chỉ chốc lát, Văn Lược liền từ bỏ chống cự, thở phì phò dựa vào tường, sắc mặt ửng đỏ, hai tay vô lực đặt trên vai An Trình Điển. An Trình Điển cảm thấy bộ dạng này của hắn rất đáng yêu, liền tiến qua hôn vài cái lên mặt hắn, cầm lấy tay hắn hướng dưới thân mình dò xét.

Văn Lược đụng đến chỗ nóng hổi kia, nhịn không được rụt lại một chút, An Trình Điển vội vàng đè lại, cái loại chờ đợi này không có biện pháp làm cho người ta cự tuyệt, Văn Lược liền thỏa hiệp, nếu bên ngoài không vướng bận hai người kia, hắn chỉ sợ An Trình Điển ra yêu cầu gì tiếp theo, hắn đều sẽ đáp ứng. Thời điểm ý thức được loại cảm giác này, Văn Lược kinh ngạc một chút, hắn khi nào trở nên thuận theo như vậy?

“Đang nghĩ cái gì?” Văn Lược không phải loạn tưởng, An Trình Điển dùng sức cầm vật kia của Văn Lược, cắn bên tai y nghĩ không muốn nhiều lắm, An Trình Điển cũng biết Văn Lược sẽ thuận theo, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến loại tình huống này, đối phương bỗng nhiên phân tâm.

Chuyện tiếp theo cũng thuận theo tự nhiên, động tác An Trình Điển ôn nhu tràn ngập lực hấp dẫn, ôn nhu làm cho Văn Lược căn bản không có lực chống đỡ, loại này giống như tình nhân đang âu yếm, bất quá hắn không rõ trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Loại sự tình này lại làm ban ngày ban mặt, đối với hai người bọn họ mà nói đều là lần đầu tiên, loại này bại lộ dưới ánh mặt trời còn nghe được tiếng trò chuyện bên ngoài làm cho bọn họ xúc động, quá trình liên tục không có bao lâu, nhưng lại làm lúc ban ngày khiến cho bọn họ cảm thấy mẫn cảm đồng dạng. Động tác tay càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn, thời điểm trước khi xuất ra, An Trình Điển áp sát vào môi đối phương, đem tiếng thở dốc của hai người nuốt vào trong bụng, trao đổi hô hấp cùng thở dốc, đem sự ám muội lên tới cực hạn.

Run rẩy giao địa phương yếu ớt kia cho đối phương, Văn Lược cơ hồ trống rỗng, tựa vào trên tường có điểm chân không chạm đất, An Trình Điển rút ra chiếc khăn giúp hắn lau sạch sẽ, hôn nhẹ cái miệng của hắn, nhịn không được ngậm lấy môi đối phương hôn sâu.

Văn Lược đỏ mặt không chịu nhìn dưới thân chính mình, không được tự nhiên nhìn nồi canh, bên trong tản mát ra hương thơm mê người, bỗng nhiên bụng rất không biết nể tình kêu ‘ọt ọt’ một chút.

Tay An Trình Điển vừa lúc lau tới đó, bụng Văn Lược kêu lên một chút, hắn nhịn không được cười.

Văn Lược thẹn quá thành giận một phen đẩy hắn ra, vừa lúc đụng tới chiếc đũa gần đó, chiếc đũa rớt xuống đất tạo ra thanh âm thanh thúy, không phải rất lớn nhưng Tiểu Càng cũng đã nghe thấy rồi.

“Làm sao vậy?” Thanh âm Tiểu Càng lập tức tới gần, hô hấp Văn Lược liền khẩn trương, không để ý người ta có nguyện ý hay không, kéo lấy quần An Trình Điển, đem vật kia nhét vào.

An Trình Điển nhịn không được muốn cười, nghe thanh âm ngoài cửa, một cái nghiêng người che trước mặt Văn Lược, nói ra lời đáp cho Tiểu Càng khi thấy cánh cửa mở ra: “Rớt đũa thôi mà!”

“Các cậu.. sẽ không ở trong này đánh nhau đi!” Tiểu Càng hồ nghi hướng bên trong thăm dò, An Trình Điển không để lại vết tích ngăn trở Văn Lược ở phía sau.

“Cậu khi nào thấy qua tôi đánh nhau?” An Trình Điển cười vân đạm phong kinh, “Phòng bếp nhỏ, Tiểu Lược giúp là được rồi.”

Tiểu Càng đem siêu sao nhà mình đánh giá một chút, không thấy được vấn đề gì, liền ngượng ngùng bước trở ra. An Trình Điển vừa khép cửa lại, Văn Lược liền đấm một quyền vào bụng hắn.

An Trình Điển không kịp đề phòng trúng một quyền, chỉ có thể trong lòng thở dài, người kia lúc ấy rõ ràng rất hưởng thụ, sau lại giả bộ đứng đắn. Văn Lược đánh xong cũng không nói gì, trực tiếp đi qua mở nắp nồi canh kia, An Trình Điển không kịp ngăn hắn, liền nhìn thấy Văn Lược nhanh như chớp buông nắp nồi, hay tay ở trên không vẩy không ngừng, hiển nhiên là bị phỏng rồi.

Nấu cũng hơn một giờ rồi, có thể không bị phỏng sao?

An Trình Điển bất đắc dĩ, đối mặt với cuộc sống đần độn của Văn Lược, hắn còn có thể thế nào, cầm tay hắn lên xem một chút đảm bảo không có vấn đề gì, sau đó đem bao tay trên tường tháo xuống đeo vào mở nắp nồi, lấy thìa múc một muỗng, đưa đến trước mặt Văn Lược, “Thử xem!”

Vừa mới bị phỏng, hiểu nhiên không dám tùy tiện nếm, có điểm không được tự nhiên thổi hai cái, sau đó uống một hơi, ánh mắt liền sáng. Biểu tình này làm cho An Trình Điển muốn nhào qua hôn.

“Thời gian không đủ, bằng không hương vị sẽ ngon hơn, buổi tối tôi làm cho cậu ăn!” An Trình Điển thật tự nhiên đem nước canh trên thìa còn sót lại đưa đến bên miệng liếm một chút, động tác tuy rằng không tính là ngả ngớn nhưng cũng mang theo vài phần màu tình ái, Văn Lược xấu hổ mặt lại đỏ.

Đến cuối cùng Văn Lược cũng không giúp được gì, trừ bỏ đem đồ ăn từ trong bếp bưng ra, Tiểu Càng cùng Vệ Sanh sớm đã đói đến mức đằng trước đã muốn dán sát vào lưng, thấy đồ ăn trên bàn liền cầm đũa khai ăn.

Văn Lược thẳng đến khi nhìn thấy An Trình Điển làm mới hiểu được, tùy tiện làm là có ý gì, mấy món này thật là hắn tùy tiện làm, bất quá thoạt nhìn đều không đơn giản, sắc vị cũng rất cầu toàn, so với nhà hàng ở phía dưới không kém chút nào, nhịn không được nuốt nước miếng. Hắn bỗng nhiên bắt đầu chờ mong buổi tối An Trình Điển sẽ làm món gì.

“Chậm hơn nha!” Tiểu Càng một bên oán giận một bên đã muốn bới chén cơm thứ hai, Vệ Sanh tuy rằng không nói chuyện, nhưng động tác tay cũng rất nhanh.

“Đói như vậy sao? Đồ ăn của tôi không phải đã bị hai người ăn hết rồi sao?” Văn Lược ngồi một bên uống canh An Trình Điển nấu cho hắn, sắc mặt không phải tốt lắm. Hài người kia là quỷ đói đầu thai sao? Văn Lược bĩu môi.

Kỳ thật hắn cảm thấy chính mình có điểm già mồm cãi láo, An Trình Điển làm đồ ăn ngon như vậy lại bị loại người này dùng phương thức ngưu tước mẫu đơn mà đối đãi, ít nhất cũng phải như hắn chậm rãi uống canh, chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

“Trình Điển, xuống tay nghề rồi sao? Lúc này có ba món cùng một nồi canh mà làm tới hai giờ, tôi đều muốn chết đói rồi!” Tiểu Càng bất mãn trách An Trình Điển, hắn vừa mới nói xong, Văn Lược đang uống canh thiếu chút nữa sặc chết.

Phải biết rằng nấu gần hai giờ, hơn phân nửa thời gian là bọn họ làm…

Lúc ấy xấu hổ còn không rõ ràng, hiện tại bỗng nhiên bị lôi ra, Văn Lược đều nhanh đem đầu nhét vào trong chén mình.

“Bên này tôi chưa quen.” An Trình Điển giải thích, lý do thực chính đáng, ngay cả Văn Lược cũng phải tin. Trên thực tế, phòng bếp nhà hắn đều đã bị An Trình Điển xài qua, làm sao có thể chưa quen?

“Ân! Tôi buổi chiều còn có việc.” Vệ Sanh bỗng nhiên nói, “Văn Lược cậu xem xong, có ý kiến gì thì gọi điện nói cho tôi biết! Cái kia.. An Trình Điển cậu có kinh nghiệm, đến lúc đó, hỗ trợ Văn Lược một chút.”

An Trình Điển gật gật đầu, loại sự tình này không cần Vệ Sanh dặn dò, hắn cũng sẽ làm.

“Văn Lược, tôi không ở đây cậu cũng đừng ỷ lại mà không xem kỹ, có chuyện gì sơ suất cũng đừng tránh tôi không nhắc cậu!” Vệ Sanh nói, đầu quay sang nhìn Văn Lược, cả người đều có khí phách, “Không còn nhiều thời gian. Ngày mai liền đến đài truyền hình diễn tập.”

“Còn muốn diễn tập?” Văn Lược nói thầm.

Vệ Sanh trừng mắt nhìn hắn, Văn Lược không nói, cúi đầu tiếp tục uống canh. An Trình Điển nhìn hai người, trong lòng ê ẩm, đến khi nào Văn Lược sẽ nghe lời hắn giống như thế?

Hết chương 55


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui