Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Ăn cơm trưa xong Vệ Sanh có việc muốn đi, Tiểu Càng hôm nay không lái xe tới, xe để ở đài truyền hình nên đi theo ra. An Trình Điển dọn dẹp tàn cục, Văn Lược ngồi trên salon xem văn kiện Vệ Sanh đưa tới.

Đau đầu, hiện tại chương trình tạp kỹ làm sao vậy, như thế nào cái gì cũng làm ra? Càng quá phận chính là, trừng phạt biến thái này là ai nghĩ ra? Văn Lược nghĩ đến bộ dạng mình trên đài, toàn bộ hình phạt này đều dùng trên người hắn, hắn sẽ hỏng mất!

Văn Lược tựa đầu trên ghế salon, đầu đau muốn chết, lại không dám không xem, Vệ Sanh lúc nãy hung hăng nói như vậy, nếu hắn không xem hết, ngày mai diễn tập xảy ra tình huống gì Vệ Sanh chắc chắn sẽ không biết làm sao cứu hắn. Nhưng dựa theo trạng thái của hắn hiện giờ, rất khó không cần Vệ Sanh giải cứu.

Chịu đựng đau đầu xem xong, mí mắt Văn Lược đều muốn đánh nhau. Nhìn An Trình Điển bận rộn trong bếp, nhìn nhìn máy tính để trên bàn, tâm tư liền chuyển, lặng lẽ lấy máy tính của hắn, mặc dù là hành vi không có đạo đức, nhưng mà…

Thật sự rất ngạc nhiên nha! Hắn rất tò mò muốn biết cái ID kia rốt cuộc có phải An Trình Điển hay không. Trong lòng Văn Lược nổi lên hiếu kỳ vươn tay sinh ra tội ác.

Thời gian dài không sử dụng, máy tính đã tự động khóa, Văn Lược trầm tư nhìn khung mật khẩu, dựa theo quy tắc thông thường, đầu tiên nghĩ đến chính là ngày sinh nhật của An Trình Điển, nhập vào cư nhiên không đúng, vậy thì là số điện thoại, nhập vào, vẫn không đúng, Văn Lược không cam tâm, đến nước này Văn Lược phải mò cho ra mới được.

Thời điểm hắn ngồi trước máy tính chiến đấu hăng say, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm: “Sao không thử ngày sinh nhật của cậu xem!”

Có đạo lý nga! Văn Lược liền đem ngày sinh của mình nhập vào, nhấn enter, thật sự đúng rồi! Bất quá… nhận ra có gì đó không đúng, có điểm xấu hổ quay đầu lại, An Trình Điển chính là ung dung nhìn hắn.

“Cái kia.. Tôi.. tôi chỉ xem một chút!” Nhìn lén ** của người khác dù sao cũng không đúng, Văn Lược một chút lập trường đều không có, chột dạ nên thanh âm cũng nhỏ đi một nửa.

“Cậu muốn xem cái gì?” An Trình Điển ngồi xuống, thực tùy ý khoác vai hắn.

Văn Lược không được tự nhiên né tránh cánh tay hắn. An Trình Điển kỳ thật đã chú ý tới Văn Lược lúc hắn ngồi vào máy tính, bất quá nghĩ hắn không đoán ra mật mã, vậy thì mặc kệ hắn đi, bất quá lúc nhìn thấy hắn nhập mật mã, trong lòng cảm thấy hắn đối với mình có một chút muốn giải mã mà thỏa mãn, An Trình Điển thật đúng là dễ dàng thỏa mãn. Này chứng minh hắn đối với mình không phải hoàn toàn không muốn biết gì cả.

Sau đó trộm đến gần nhìn, Văn Lược nhập ngày sinh nhật hắn, số điện thoại, địa chỉ nhà, ngày cùng nhau hợp tác,.. Hắn rốt cuộc nhịn không được nhắc Văn Lược.

“Cậu.. Cậu sao lại dùng ngày sinh của tôi làm mật khẩu máy tính?” Văn Lược mặt có điểm đỏ, cúi đầu không dám chạm vào máy tính.

“Bởi vì biết cậu sẽ nhìn trộm máy tính của tôi! Cho nên đem mật mã xây dựng trên đầu cậu.” An Trình Điển một phen lấy máy tính kéo qua bên người, “Xem xong rồi?”

“Xem xong rồi!” Văn Lược khó chịu rút văn kiện dưới mông ra, “Tôi cảm thấy tới lúc đó mình sẽ bị đùa chết!”

“Có tôi ở đây!” An Trình Điển trực tiếp đem văn kiện để lên bàn, “Quên đi! Thứ này không có gì hay để xem. Nếu dựa vào lời nói mà diễn, diễn xuất sẽ có hiệu quả bình thường, đến lúc đó cậu xem như chơi đùa là được rồi, dù sao cũng có tôi mà!”

Văn Lược không dám gật đầu, có hắn nên mới phải lo đó! Lần trước nói chuyện điện thoại đã bị hắn làm cho mất mặt như vậy. Lần này khẳng định sẽ còn khủng bố hơn, đến lúc đó trên đài còn có Liên Mục Thanh, bản thân nhất định sẽ bị đùa chết.

“Đừng nghĩ nhiều, ngày mai sau khi diễn tập xong cùng Liên Mục Thanh bọn họ đi ăn một bữa cơm đi!” An Trình Điển vỗ vỗ vai hắn, tiến qua hôn một hơi, “Có tôi ở đây, cậu sợ cái gì!”

An Trình Điển nhìn hắn cảm thấy buồn cười, ra mắt nhiều năm như vậy nhưng sợ tham gia chương trình tạp kỹ chắc hắn là người đầu tiên đi!

Người ta đã nói như vậy, Văn Lược còn có thể nói gì, đối phương ở đây chiếm tiện nghi thật sự hắn muốn nói cái gì cũng không được. Bất quá Văn Lược đối với hôn môi thật sự không có biện pháp chống cự, An Trình Điển hôn xong hắn vẫn ngây ngốc ngồi ở đó, nửa ngày đều không nói chuyện, An Trình Điển còn tưởng hắn làm sao, nhìn kỹ thì ra đang ngủ gà ngủ gật.

Trạng thái bụng no liền buồn ngủ của Văn Lược cũng giống như trạng thái của heo, bình thường đều là Vệ Sanh giám sát hắn, vì thể trọng, hắn đều nhịn. Từ khi An Trình Điển trông nom hắn, hắn càng ngày càng phát phì.

An Trình Điển không quấy nhiễu hắn, mà nhẹ nhàng đem đầu hắn đặt lên đùi mình (Hoa Đông: vì sao câu này thoạt nhìn như khủng bố văn?), cầm lấy một bên thảm da lông ngắn đắp lên người hắn.

Đến chiều, ngoài trời dương quang ảm đạm, bên trong một mảng kiều diễm, An Trình Điển một bên làm việc một bên cố ý đem thanh âm đánh máy xuống nhỏ nhất, hiệu suất giảm tới cực hạn, cuối cùng thật sự không có biện pháp, chỉ có thể lấy kịch bản ra xem. Nhìn bộ dáng Văn Lược ngủ say, hắn thật sự không muốn quấy nhiễu không khí yên tĩnh này.

Theo hắn nhận thức Văn Lược, chỉ biết người này tính cách nóng nảy và có thói quen xem giấc ngủ như mạng sống. Chỉ cần có người đánh vỡ quy tắc hắn tuân thủ nghiêm ngặt, hắn sẽ nổi trận lôi đình, thăm dò ra quy luật này, An Trình Điển đã muốn bắt đầu trêu đùa.

Ít nhất thời gian An Trình Điển hao tổn tinh thần rốt cuộc cũng nghiệm thu được thành quả.

Văn Lược vừa cảm thấy ngủ đến hơn bốn giờ chiều, mở mắt ra nhìn thấy ngực An Trình Điển, hắn lập tức bừng tỉnh. Trên mặt An Trình Điển lộ ra tươi cười, chờ đến khi Văn Lược hắc nghiêm mặt bước vào phòng ngủ, hắn mới bắt đầu xoa chân chính mình, Vệ Sanh nói đúng, thể trọng của Văn Lược phải khống chế nghiêm ngặt.

Thời điểm Văn Lược chạy vào phòng ngủ, cảm giác buồn ngủ đều tiêu tan, nhưng hắn vẫn thực bế tắc, một mảng hài hòa vừa nãy thật sự làm cho hắn không thể nào tiêu hóa, An Trình Điển đối với hắn thật tốt làm cho hắn càng ngày càng khắc sâu, hắn muốn quên đi cũng không có biện pháp. Không có cách nào ngủ tiếp, hắn đành phải ngồi trên giường nhàm chán mở máy tính ra, vừa thấy bài đăng của chính mình có rất nhiều bình luận, nhìn kỹ tất cả đều hướng về ID An Trình Điển kia.

Tử Trung Lược Lược: XX không phải là người thật đi?

Tâm tư của ta ở An Trình Điển: Mặc kệ có phải thật hay không, thỉnh không cần phá hư mộng của ta, khiến cho ta tưởng hắn là thật!

Nghịch CP béo mười cân: uy, tác giả nhìn ID của ta!

Phía dưới còn có vài cái nữa, tất cả đều hướng về ID An Trình Điển kia, đối với văn của Văn Lược, chỉ có một ý kiến, đó là phải làm cho Văn Lược cùng An Trình Điển cùng một chỗ.

Khẩu khí này làm cho Văn Lược lập tức bị bế tắc, không biết làm sao giải thích với fan, bắt đầu gõ cách cách đánh chữ, hắn quyết định làm cho An Trình Điển tệ hơn một chút nữa, làm tiểu nhân cũng tốt lắm.

Càng viết càng hưng phấn, liên tiếp hai chương mới thỏa mãn khởi động thắt lưng leo xuống giường kiếm đồ ăn. Hắn đều đã quên, hai chương này cái gọi là CP Văn Lược vs An Miên Miên đều không có xuất hiện.

Ra khỏi phòng ngủ nghe được một mùi hương nồng đậm, An Trình Điển hẳn là ở trong bếp bận rộn lâu rồi, Văn Lược thân là chủ nhân không biết xấu hổ để khách nhân ở trong bếp làm đồ ăn, chính mình ngồi ở đây, có thể vào giúp một chút nhưng nghĩ đến buổi trưa..

Thời điểm đang do dự, An Trình Điển đã bưng chén canh ra, Văn Lược liếc một cái, là canh hàu, nghe mùi bay ra, bụng Văn Lược bắt đầu kêu, không biết xấu hổ vươn tay tới, đôi mắt – trông mong nhìn chén canh, dùng sức nuốt nước miếng.

An Trình Điển không để ý đến hắn, vào bếp đem ra một chai rượu vang cùng một đĩa tôm lớn, ánh vàng rực rỡ của tôm làm cho Văn Lược chịu không được. Hướng về phía An Trình Điển hắc hắc cười, vươn tay tới.

An Trình Điển cũng không nói gì, bưng mấy món còn lại ra, thuận tiện đưa canh tới cho Văn Lược, “Uống canh trước đi!”

Khẩu khí không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh trực tiếp, Văn Lược nghe lời uống một hơi, thỏa mãn chớp mắt, “Cậu học qua nấu ăn?”

“Trước kia có quay một bộ phim về mỹ thực.” Trù nghệ của An Trình Điển chính là nhờ thời điểm kia luyện ra, khi đó hắn còn chưa nổi tiếng lắm, đành phải liều mạng cùng kịch tổ mời đến lão sư học nấu ăn, bất quá một bên học một bên nhớ tới thời điểm học đại học, cửa phòng ký túc xá đối diện một băng ghế, trên băng ghế có một nam hài căn bản không biết xài bếp cồn để nấu lẩu. Nên bây giờ hắn liền đi học nấu ăn.

Sau đó hứng thú cũng chậm rãi đến, ngày nghỉ đều xem qua sách nấu ăn nghiên cứu một chút. Tiểu Càng còn thường xuyên cùng hắn đùa giỡn, nói hắn tương lai đóng phim không còn giá trị thị trường, có thể đổi sang làm MC cho chương trình nấu ăn.

An Trình Điển nở nụ cười, hắn kỳ thật thầm nghĩ chỉ nấu ăn cho một người mà thôi.

Văn Lược được ăn nhiều, cũng không phải rất xa xỉ, cho nên cơm nước xong, nghỉ ngơi một hồi, hai người xuống lầu chạy bộ. Buổi tối quả nhiên còn có phóng viên chầu chực dưới lầu.

Thật sự rất chuyên nghiệp!

“Không có biện pháp nha! Văn Lược cậu không ra khỏi nhà, chúng tôi không lấy được tin tức sẽ không về báo cáo được nha!” Phóng viên A cười làm lành, trên mặt quầng mắt đen thui thoạt nhìn có điểm dọa người.

Văn Lược nguyên bản muốn nổi điên nhưng mà dòm quầng mắt đen thui bị dọa trở về, nhưng biểu tình vẫn không được tốt, An Trình Điển một bên vội vàng ngăn Văn Lược lại sợ hắn nhất thời xúc động nói ra gì đó, phóng viên có đôi khi rất đáng ghét, bất quá người ta không có biện pháp, chỉ nói câu “Vất vả!” liền chậm rãi khởi động, chuẩn bị chạy bộ. Văn Lược đen mặt nhìn người phía sau, ngày mai phải diễn tập ngày mốt quay chính thức, nếu hắn tùy ý làm thân thể mình suy sụp, ngày mốt Văn Lược sẽ sưng lên ở trước mặt mọi người.

Cho nên hôm nay nhất định phải chạy bộ!

Văn Lược nguyên bản chỉ thiếu rèn luyện, nhưng thể lực vẫn là không có, chậm rãi dọc theo tiểu khu chạy vài vòng, trên đường còn gặp vài minh tinh đồng dạng chạy bộ, tiểu khu này chính là tiểu khu được minh tinh yêu thích nhất, bởi vì hệ thống an toàn phi thường tốt, cho dù là phóng viên lợi hại nhất cũng chỉ có thể quanh quẩn ở cửa tiểu khu, vào không được.

Văn Lược thích nhất chính là điểm này, hắn cũng không muốn mỗi ngày bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên ngênh đón vô số tiếng “tách tách”.

An Trình Điển luôn luôn chạy bên người Văn Lược, không gần không xa, Văn Lược liếc nhìn hắn, sau đó trong lòng âm thầm muốn phân cao thấp, không nghĩ An Trình Điển cũng chạy theo sau, sau đó Văn Lược tiếp tục chạy nhanh hơn, ai ngờ An Trình Điển cũng đuổi theo, Văn Lược bắt đầu tăng tốc độ, An Trình Điển cũng tự nhiên tăng theo, cho nên cuối cùng biến thành, Văn Lược thở hồng hộc chạy, An Trình Điển bên cạnh một vẻ mặt thản nhiên cổ vũ hắn.

“Kỳ thật.. cậu muốn đốt cháy năng lượng.. cũng không cần liều mạng như vậy!”

Hết chương 56


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui