Chương 10: Băng mật
Uy Viễn Tướng Quân động một tí là muốn huy động mười vạn quân diệt tộc người ta, vậy mà khi hôn lại vô cùng dịu dàng. Đôi môi ép chặt, đầu lưỡi cuốn vòng, vừa triền miên vừa kiều diễm.
Tề Đan Yên ghé mặt lên vai Hạng Tuế Chiêm, ngây ngất choáng váng, được hắn cõng đi. Gương mặt nàng rất hồng, trái tim cũng đập rất nhanh, người thuộc nằm lòng chuyện Tây Môn Khánh thông đồng với Phan Kim Liên, Trương Sinh nửa đêm hẹn hò Thôi Oanh Oanh như nàng biết rằng, bọn họ vừa mới làm một chuyện cực kỳ ghê gớm.
Lưng hắn rất cứng, không mềm mại như đôi môi hắn. Hắn không huân hương long tiên toàn thân như đám Vương Gia, mùi vị của vũ khí lạnh trên người hắn vô cùng đặc biệt, giống như sắt lạnh, làm cho người ta có chút sợ hãi. Mấy sợi tóc của hắn rũ xuống chọc lên mũi nàng ngưa ngứa, nàng muốn gãi, rồi lại không nỡ rời hai tay đang quấn lấy cổ hắn.
Rất nhanh đã rời khỏi rừng rậm, có thể nhìn thấy lửa trại phía xa xa, Tề Đan Yên uốn éo nhảy xuống nhưng không chịu đi tiếp.
“Tướng Quân, ta lại… lại ở cùng ngươi một lát nữa nhé.” Tề Đan Yên ôm cánh tay hắn làm nũng.
Hạng Tuế Chiêm nhăn mày, nàng đè lên vết thương của hắn…
Hạng Tuế Chiêm rút tay ra, ôm nàng vào trong lòng, nàng tựa vào ngực hắn rất hạnh phúc, ngoan ngoãn như một con mèo con.
Một lát sau, Hạng Tuế Chiêm cõng nàng lên, đi về phía doanh địa.
“Thái Hậu đã trở về!”, “Thái Hậu!”, “Hoàng Thượng, Thái Hậu đã trở về!”, “A! Mẫu hậu, mẫu hậu đi đâu thế!”.
Tề Đan Yên được vây quanh đi về phía lều lớn ấm áp, cung nữ bên cạnh hết chuẩn bị nước nóng lại trải đệm mềm. Tề Đan Yên len lén quay đầu nhìn về phía sau, Hạng Tuế Chiêm quỳ một gối ở đó, làm đủ lễ nghi thần tử. Nàng nhận lấy lò sưởi tay nóng ran, lại luôn cảm thấy không ấm áp bằng vòng tay của Hạng Tuế Chiêm.
Sau này chắc chắn sẽ càng thêm nhớ hắn.
☆☆☆
Sau khi vào mùa đông, không biết Thịnh Kinh đã rơi mấy trận mưa tuyết. Tuyết trắng tinh trắng ngần, nhuộm trắng cả mái hiên đen, đọng dưới xà nhà như những búp măng, lấp lánh trong suốt. Từ cuộc săn trở về, Hạng Tuế Chiêm đi đóng quân ở biên cảnh Bắc Bộ, từ biệt liền mấy tháng. Ngày mùng tám tháng chạp, Kính Hiên thích tìm đường chết tổ chức đại yến quần thần, đồng thời bày lên món điểm tâm mà thằng nhóc mới phát minh – băng mật.
Đơn giản chính là đục mấy cục băng, rưới mật lên trên. Kính Hiên dùng vải cầm đoạn dưới của cây băng, mút chùn chụt rất hăng say, Vương Gia, thần tử bên dưới đều có biểu cảm không biết nói gì, mảy may không đụng tới đĩa băng trước mặt. Bọn họ không đành lòng nói với Kính Hiên, băng có khả năng còn bẩn hơn nước lau nhà ba lần của hoàng cung.
Tề Đan Yên khoan thai tới muộn, nàng bị cảm lạnh, bây giờ còn đang ho khan, có vẻ tái nhợt. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nàng vô thức liếc nhìn về phía bàn tiệc bên phải của võ tướng, phát hiện Hạng Tuế Chiêm đã lâu không nhìn thấy đã trở về. Hắn mặc một chiếc áo choàng thêu hạc bằng chỉ bạc, nhìn vẫn có vẻ uy phong mạnh mẽ như trước. Tề Đan Yên cảm thấy bệnh cảm lạnh của mình lập tức khỏi hẳn, sờ sờ tóc mai, chỉ sợ tóc mình rối loạn.
Nàng cứ ngơ ngác xuất thần nhìn chằm chằm người ta, Tử Ngư thầm thở dài một hơi, cố ý lớn tiếng nói: “Thái Hậu, uống thuốc trước đi, làm ấm cơ thể.”
Tề Đan Yên vui tươi hớn hở uống một hơi cạn sạch bát thuốc đắng thường ngày chán ghét nhất, mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần vội vã, vài phần hạnh phúc đè nén, “Hạng Tướng Quân đã hồi kinh rồi đấy ư?”
Hạng Tuế Chiêm đứng dậy chắp tay: “Thưa Thái Hậu, hôm qua thần vừa hồi phủ.”
“Ngươi trở về rất đúng lúc, mấy cái băng mật này thưởng cho ngươi ăn đi.” Dù sao Tề Đan Yên cũng không thể ăn mấy miếng băng này, vừa vặn để thưởng cho Hạng Tuế Chiêm. Phương thức hoan nghênh quái đản của nàng làm đủ loại quan lại toát mồ hôi thay Hạng Tuế Chiêm, từ lâu đã nghe nói Thái Hậu vô cùng hợp ý hắn, thậm chí yêu cầu hắn tịnh thân vào cung. Giờ thì hay rồi, Thái Hậu thưởng thứ kia cho hắn ăn, có lẽ hắn đang hối hận không hồi kinh muộn vài ngày đây, oa ha ha!
Thứ mà Hoàng Thượng, Thái Hậu thưởng, hạ thần đều phải mang ơn ăn sạch. Hạng Tuế Chiêm nhìn ba miếng băng lớn trước mặt, giương mắt nhìn Tề Đan Yên một cái, tạ ơn một cách vô cùng miễn cưỡng: “Tạ ơn… ân điển… của Thái Hậu.”
Tề Đan Yên còn đang mải trồng cây si, vội vàng cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt. Còn Hạng Tuế Chiêm thì trước mắt bao người, chậm rãi ngậm cây băng dính mật vào trong miệng. Đủ loại quan lại không hẹn mà cùng đồng thanh một tiếng “khiếp” trong lòng.
Quá sảng khoái, thật không thể tin nổi…
“Hạng lão đệ, ngươi quanh năm trấn thủ biên cảnh, đã qua tuổi con bế con bồng vậy mà còn chưa có hôn phối, khiến người ta thật sự lo lắng.” Trung Thư Lệnh vuốt ria mép, ánh mắt có vẻ đố kị lồ lộ, đây là sự bài xích giữa trưởng phòng hành chính và đội trưởng đội bảo vệ, chỉ vì chí hướng bất đồng phong cách không hợp. “Lần trước Khuyển Nhung phái sứ giả tới Thịnh kinh, ngoại trừ tới đưa bò, dê, ngựa, còn thể hiện sự khen ngợi đối với ngươi, nhất là con gái của tộc trưởng Khuyển Nhung. Có người nói nàng ta từng nhìn thấy ngươi một lần ngoài biên cảnh, khó có thể quên, nghe nói ngươi chưa có chính thê, ngay cả thiếp thất cũng không có, nàng ta có vẻ vô cùng mừng rỡ.”
Kính Hiên nghe vậy ngoáy mũi nói, “Con gái ngoài biên cảnh làm sao xinh đẹp bằng cô nương Đại Kiền chúng ta được, theo cách mẫu hậu nói là, một người của chúng ta chấp mười người bọn họ.”
Trung Thư Lệnh cảm thấy lỡ lời, vội vàng nói: “Hoàng Thượng nói rất đúng, thiên tư của Thái Hậu như tiên nữ hạ phàm, nữ tử man di làm sao có thể so được.”
Thật không? Ta thật sự đẹp vậy sao… Trong lòng Tề Đan Yên rất thoải mái, cảm thấy mình đẹp quá chớn, không khỏi lại thưởng: “Trung Thư Lệnh quá khen, cũng thưởng băng mật.”
Hạng Tuế Chiêm liếc Trung Thư Lệnh một cái, ánh mắt rõ ràng đang nói – đáng đời nhà ngươi, ai bảo lắm miệng.
Trung Thư Lệnh run run cầm một cây băng lên, rưng rưng nhét vào miệng, hàm răng bị lạnh đến tê tái.
Đủ loại quan lại bỗng yên lặng, Hạng Tuế Chiêm nghĩ, còn thưởng nữa có lẽ sẽ thưởng thêm cả lạc và trà hoa đậu đen.
Trong lúc ăn uống linh đình, có nhạc sĩ và vũ nữ vào trong điện trợ hứng, ống tay áo dài phấp phới, ca múa mừng cảnh thái bình. Hạng Tuế Chiêm ném băng mật xuống dưới chân, để nó tan thành một bãi nước dính dính. Giương mắt, thấy Tề Đan Yên vẫn đang ngẩn ngơ nhìn hắn.
Cuối cùng, ngay cả Kính Hiên cũng phát hiện sự khác thường của Tề Đan Yên, khó hiểu hỏi: “Mẫu hậu, ngài luôn nhìn Hạng Tướng Quân làm gì thế?”
Tử Ngư quỳ xuống nói: “Thưa Hoàng Thượng, từ ngày Thái Hậu bị cảm lạnh là cứ thế này, ngẩn người nhìn chằm chằm một chỗ, không thích cử động.”
“Ai nha, vậy thì đừng có bỏ cuộc chữa trị.” Kính Hiên lo lắng nói, “Mấy người các ngươi có đủ để phân công không? Nếu không đủ người hầu hạ thì theo ý của mẫu hậu đi, bảo Hạng Tướng Quân mau chóng tịnh thân tiến cung hầu hạ nhé. Hạng ái khanh, ngươi thấy thế nào?”
Chén rượu trong tay Hạng Tuế Chiêm mém chút nữa rơi xuống đất, hắn đứng lên nghiến răng nói: “Thần sợ hãi.”
“Nếu không Trung Thư Lệnh tịnh thân vào cung cũng được!” Kính Hiên mở mồm là nói lung tung, rất không chịu trách nhiệm, trước nay thằng nhóc không biết cái gì gọi là quân vô hí ngôn.
“Thần có tội, hu hu hu…” Trung Thư Lệnh quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên, nước mắt nước mũi thành dòng.
Tề Đan Yên ăn một chút đồ ăn, thân thể lại khó chịu, một ngọn gió thổi qua, nàng muốn hắt xì, nhịn đã lâu rồi, cuối cùng cảm thấy nước mũi đang cuộn trào trong xoang mũi, vội vàng mượn cớ đi ra ngoài, rời khỏi yến hội.
Gần như vừa đi ra ngoài điện Tề Đan Yên bắt đầu hắt xì không ngừng, đi hai ba bước hắt xì một cái, sắp hắt xì thành đồ ngốc luôn. Cẩm Tú lo lắng thân thể Thái Hậu không chịu được, khuyên nàng hồi cung nghỉ ngơi. Tề Đan Yên chảy hai hàng nước mũi, vẫn còn muốn quay lại tiếng tục trồng cây si Hạng Tuế Chiêm, bất đắc dĩ vì trời đông giá rét nên đành ngồi kiệu quay về.
Tề Đan Yên không hiểu được đạo lý còn nhiều thời gian. Bởi vì thường xuyên không gặp được Hạng Tuế Chiêm nên nàng chỉ muốn nhìn nhiều hơn vài lần. Vào cung mấy năm, trước kia không hề có hy vọng, nay có Hạng Tuế Chiêm, giống như mấy viên thịt bò rơi nhầm vào trong bát cháo hoa, chậm rãi ăn, kiểu gì cũng ăn đến thịt. Nàng nằm trên giường, chiếc lò hương nho nhỏ tráng men hình rồng phượng trên bàn vuông bằng gỗ lim thả ra luồng khói trắng dài nhỏ thướt tha, trong phòng tràn ngập mùi hương an thần, nhưng nàng không ngửi thấy gì hết.
Uống một bát thuốc nữa, đang ngủ mơ màng thì nàng nghe tiếng Tử Ngư nói bên tai: “Thái Hậu, dậy đi… Tướng Quân đến thăm ngài…”
Tề Đan Yên bỗng dưng mở to hai mắt, dùng cả tay cả chân bò dậy muốn xuống giường.
Hạng Tuế Chiêm không được truyền triệu mà tự tiện vào hậu cung là vô cùng nguy hiểm, cũng may bây giờ trong đầu Hoàng Đế có đạn, rất dễ lừa gạt. Hắn mua được một ít đồ chơi mới mẻ từ tay mấy thương nhân đến từ nước La Mạn Nặc Phu, phía biên cảnh Bắc Bộ, dâng cho Hoàng Thượng một phần, một phần khác muốn đích thân mang đến cho Thái Hậu.
Tử Ngư khoác một chiếc áo choàng lông chồn lên vai Tề Đan Yên, nhắc nhở nàng: “Thái Hậu chỉ mặc đồ ngủ, không tiện gặp ngoại thần, nô tỳ buông mành xuống nhé.”
Rèm tơ lụa màu vàng ngăn cản tầm nhìn của Tề Đan Yên, nàng khoác áo choàng, tựa vào gối, nghe thấy Hạng Tuế Chiên nói từ khoảng cách rất xa: “Thần Hạng Tuế Chiêm cung thỉnh Thái Hậu thánh an. Thần phòng thủ phương Bắc mấy tháng, mang về một số đồ của La Mạn quốc dâng cho Thái Hậu thưởng ngoạn, mong Thái Hậu không chê thô thiển.”
“Hạng Tướng Quân, ai gia sinh bệnh…” Tề Đan Yên vô cùng ấm ức nói, ngữ khí như trẻ con làm nũng, đáng thương cầu an ủi.
“Thái Hậu có trăm thần phù hộ, tin rằng rất nhanh sẽ bình phục như ban đầu.”
Tề Đan Yên hiểu, xung quanh lại có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm. Thế nhưng có thể nghe thấy giọng nói của hắn, biết hắn đang ở cùng mình dưới một mái nhà là nàng cảm thấy rất an tâm, rất thỏa mãn rồi. Tay nàng chậm rãi vươn vào trong đồ ngủ của mình, giống như đang đào bới tìm cái gì, “Hạng Tướng Quân từ biệt mấy tháng, đã lâu không đến thỉnh an, ai gia sắp quên tướng mạo của Tướng Quân đến nơi rồi. Nhưng mà Tướng Quân tận trung vì nước, không thể tự quyết định, ai gia vô cùng cảm động.”
“Khiến Thái Hậu quan tâm, thần có tội.”
“Tướng Quân quá khiêm tốn. Tử Ngư…” Tề Đan Yên cởi vòng ngọc trên tay xuống, gói bằng một miếng vải đỏ không biết lấy từ đâu ra, “Thưởng vòng tay này cho Tướng Quân.”
Hạng Tuế Chiêm quỳ, giơ tay hai nhận lấy, cung kính nói: “Tạ ơn Thái Hậu ban thưởng.” Vải và vòng ngọc còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tề Đan Yên, cầm trong tay có một cảm giác rất lạ. Cách rèm che, hoàn toàn không nhìn rõ người trên giường, thái giám và cung nữ bốn phía cộng thêm bao nhiêu thị vệ đi vào theo hắn, tất cả mọi người đang nhìn từng lời nói hành động của hắn, không thể có một chút vô lễ bất kính.
Tề Đan Yên cảm thấy cực kỳ vô vị, không nhìn thấy người, còn phải nói với nhau những lời khách sáo, chẳng khác nào lãnh đạo thân mật gặp gỡ quần chúng. Chờ thêm vài ngày nữa sức khỏe nàng tốt hơn, gây ra một vài chuyện rồi lại gọi Hạng Tuế Chiêm vào cung mắng một trận cũng được.
“Ai gia mệt rồi, Tướng Quân đi trước đi.”
Hạng Tuế Chiêm dập đầu đứng dậy, ánh mắt đảo qua bóng người mờ mờ phía sau rèm che màu vàng hoàng kim, rời khỏi điện. Trên xe ngựa hồi phủ, Hạng Tuế Chiêm mới lấy từ trong lòng ra chiếc vòng ngọc mà Tề Đan Yên vừa thưởng, nắm trong tay, chiếc vòng ngọc kia mịn màng xanh biếc, không chút tì vết nào, là phỉ thúy thượng phẩm. Trong lúc lơ đãng, Hạng Tuế Chiêm phát hiện miếng vải đỏ để gói cái vòng ngọc có phần kỳ quái, mở ra nhìn…
Đây rõ ràng là cái yếm mà Tề Đan Yên mặc trên người!
Hạng Tuế Chiêm nắm chặt cái yếm, trên cái yếm còn thoang thoảng mùi hương bách trạc, tựa như còn mang theo mấy phần mềm mại của thân thể phái nữ, nơi nào đó không nghe lời ngẩng cao đầu, cứng như sắt, cứng thẳng từ hoàng cung đến phủ Uy Viễn Tướng Quân.