Bất Thần

Chương 15: Trốn đi sinh baby thôi
Từ Thịnh kinh tới cung Linh Hoa ở Đồng Xuyên phải đi xe ít nhất một tháng. Trên đường đi khi thì có rừng trúc um tùm, khi thì có cổ thụ che trời, không khí thoang thoảng mùi cỏ cây thơm ngát.
Hạng Tuế Chiêm cưỡi Hắc Tuấn đi vên cạnh xe ngựa, mỗi ngày nghe Trương Truyền Cát quỳ gối trước xe ngựa lải nhải nói mấy câu – “Thỉnh an Thái Hậu nương nương!”, “Thần khấu thỉnh Thái Hậu nương nương đi nghỉ sớm”, “Thần khấu thỉnh Thái Hậu nương nương uống nhiều nước ấm”.
“Ơ, vì sao Quốc Cữu cứ bảo ta uống nước ấm thế? Hôm nay khí trời oi bức, ta cảm thấy uống nước ô mai ướp lạnh sảng khoái hơn.” Tề Đan Yên cầm một bát chè tổ yến, khó hiểu hỏi Tử Ngư.
Tử Ngư trợn mắt một cái, tỏ vẻ mình cũng không hiểu.
Xe ngựa đi rất ổn định yên bình, Hạng Tuế Chiêm lệnh cho Tử Ngư thay cho Tề Đan Yên một bộ váy áo màu xanh bình thường, chải búi tóc tròn bình thường, chỉ cài một chiếc trâm gỗ, ban đêm lặng lẽ chuồn từ phủ đệ dừng chân tới một nhà dân cách đó không xa, trong nhà chỉ có một bà lão mù. Hạng Tuế Chiêm nói với bà lão: “Bà lão à, ta và phu nhân đi ngang qua nơi đây, phu nhân cảm thấy không khỏe, muốn mượn chỗ của ngài nghỉ ngơi một lát, mời đại phu tới xem bệnh, không biết có tiện hay không?”
Tề Đan Yên nghe đến từ “phu nhân”, trái tim như nảy lên một cái.
Bà lão mù vô cùng lương thiện, không chỉ đồng ý mà còn run rẩy muốn đi rót trà nóng cho hai vị đi xa tha hương. Hạng Tuế Chiêm chủ động nhận lấy ấm trà, rót vài chén. Tề Đan Yên nhìn bóng người cao lớn dưới ánh nến mờ nhạt, đáy lòng ấm áp. Đại phu bắt mạch xong chắp tay nói với Hạng Tuế Chiêm: “Chúc mừng, chúc mừng, phu nhân có thai rồi! Theo mạch tượng thì đã hơn hai tháng, thai vô cùng ổn định! Ta mở một phương thuốc an thai, cứ theo đó mà uống là được.”
Hạng Tuế Chiêm nắm chặt tay Tề Đan Yên, cho đại phu và bà lão mù mỗi người một thỏi bạc rồi lại đỡ nàng lên xe ngựa.
“Chàng nói xem ~ sau này phải đặt tên gì cho đứa bé mới tỏ vẻ cha mẹ bé là người rất có văn hóa?” Trong xe ngựa, Tề Đan Yên lại bắt đầu bổ não, đang mưu tính tương lai, không biết rằng đứa bé này có thể thuận lợi chào đời hay không còn là một vấn đề. “Theo ta thấy nên tra cứu trong sách, tìm một chữ khó nhất…”
Hạng Tuế Chiêm mang vẻ mặt cứng nhắc, “… Hạng Thoán Thoán?”

“Ý kiến này rất tốt!” Tề Đan Yên vui vẻ vỗ tay.
Trở lại phủ, Tề Đan Yên lén lén lút lút chui qua rừng trúc nhỏ, chui vào phòng mình, Tử Ngư đã chờ ở trong, thấy nàng về vội vàng hỏi kết quả chẩn đoán của đại phu, nghe nói thật sự là có thai, Tử Ngư thầm nghĩ, ừm, tương lai ta đến tuổi được xuất cung, có thể mở y quán, coi như tự lực cánh sinh.
Hạng Tuế Chiêm đứng cách một con đường nhỏ nhìn theo Tề Đan Yên vào phòng, đứng thêm một lát nữa mới xoay người. Bỗng dưng, hắn dừng bước, thấy tiền Quốc Cữu Trương Truyền Cát đang đứng ở chỗ cửa tròn, vẻ mặt có vẻ khiếp sợ, nghi hoặc và phẫn nộ, gương mặt vốn có vài phần tuấn tú cũng méo mó theo. Hắn ta vươn tay, ngón trỏ chỉ thẳng vào Hạng Tuế Chiêm, rồi lại không dám lớn tiếng.
“Quốc Cữu gia có nhã hứng.” Sắc mặt Hạng Tuế Chiêm vẫn như thường, chậm rãi ung dung đi tới trước mặt Trương Truyền Cát, giả vờ bắt chuyện một tiếng rồi định đi ra ngoài.
“Hạng Tuế Chiêm, ngươi đứng lại!” Trương Truyền Cát thẹn quá hóa giận, bỏ qua lễ nghĩa và khôn khéo chốn quan trường, gọi thẳng tên cúng cơm, tiến lên một bước chặn đường Hạng Tuế Chiêm, “Vừa rồi ta thấy ngươi lén lút đỡ một nữ tử vào biệt viện của Thái Hậu, giờ còn đứng ngoài ngóng nhìn rất lâu không đi. Ngươi thật to gan! Ngoại thần tư thông với cung nữ, ngươi muốn bị đày đi đâu? Quỳnh Châu ở phía nam hay Lôi Tích ở phía tây?”
“Cho dù ta tư thông với Thái Hậu thì cũng liên quan gì tới tiền Quốc Cữu?”
Hạng Tuế Chiêm vốn đã muốn giết chết Trương Truyền Cát, thứ nhất vì sự tồn tại của Trương Truyền Cát uy hiếp tới hoàng quyền của Kính Hiên, vốn nên trở thành mục tiêu tiếp theo bị tiêu diệt sau Cung Thân Vương; thứ hai, “đi nghỉ sớm” và “uống nhiều nước ấm” trong mười mấy ngày nay đã mài mòn hết lòng kiên nhẫn của Hạng Tuế Chiêm, ngược lại sinh ra rất nhiều ghen tuông.
“Ngươi… ngươi… ngươi miệng đầy lời nói xấu xa, dám vũ nhục Thái Hậu nương nương!” Trương Truyền Cát thật sự sắp bị Hạng Tuế Chiêm dọa tè ra quần, trước đó từng nghe nói Uy Viễn Tướng Quân này thừa kế sự tác phong tàn bạo, vô nhân đạo của nhà họ Hạng, khi tác chiến dung túng thuộc hạ đánh giết cướp bóc, làm cho ai ai cũng muốn làm thuộc hạ của hắn. Không ngờ hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt, Hạng Tuế Chiêm không chỉ không quỳ xuống đất xin tha, mà còn ngang nhiên không biết xấu hổ nói ra lời này!
Hạng Tuế Chiêm rút kiếm bên hông, dưới ánh trăng chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên, bóng kiếm lạnh lẽo chiếu vào mặt Trương Truyền Cát. Từ trước đến nay, tình yêu oanh oanh liệt liệt không phải ngoại tình thì cũng là trộm tình, con đường tư thông luôn tràn ngập gian nan hiểm trở, khi cần thiết là phải giết một, hai kẻ vướng bận và biết chuyện, nếu không Võ Đại Lang làm sao mà chết?
Hạng Tuế Chiêm giết địch vô số trên sa trường, giết một người thuận tay chẳng khác gì đầu bếp thái thịt bò, đáng thương cho Trương Truyền Cát, ngay cả hô cứu mạng cũng không kịp đã bị kiếm của Hạng Tuế Chiêm vẽ một đường trên cổ, máu phun ra phì phì như suối sô-cô-la, chết không nhắm mắt. Kiếm của Hạng Tuế Chiêm không dính một giọt máu, múa vài cái trên không trung vẽ ra vài đường kiếm, làm tan đi hơi máu rồi thu lại ngang hông.

“Người đâu!” Hạng Tuế Chiêm trầm giọng hô.
Rất nhiều quan binh dần tụ tập quanh biệt viện, nhưng chưa ai dám bước qua cửa trong.
“Tội thần Trương Truyền Cát nửa đêm xâm nhập biệt viện của Thái Hậu, ý đồ bất chính, quấy nhiễu Thái Hậu, ta phụng mệnh xử chém ngay tại chỗ.”
Đám quan binh nghĩ tới dáng vẻ ân cần của Trương Truyền Cát trên đường đi, cảm thấy hắn ta làm như thế cũng là đoán trước được, Thái Hậu tuy còn trẻ đã thủ tiết nhưng không thể để nam nhân ngang nhiên sàm sỡ được.
Hạng Tuế Chiêm đạp một cái lên xác của Trương Truyền Cát, thấy hắn ta đã chết hẳn mới sai người nâng thi thể đi, thuận tiện rửa sạch hiện trường hung án.
Mọi người ì ạch khiêng thi thể đi, Hạng Tuế Chiêm bước nhanh tới trước cửa phòng ngủ của Tề Đan Yên, quỳ xuống bẩm báo: “Thưa Thái Hậu, thần Hạng Tuế Chiêm đã tử hình tội thần Trương Truyền Cát. Thần hộ vệ không chu đáo, khiến Thái Hậu hoảng sợ, quỳ xin Thái Hậu giáng tội.”
Tề Đan Yên ở trong phòng nghe mà không hiểu ra sao, Tử Ngư chớp chớp mắt với nàng, nàng vô thức đáp lại: “Không sao, ngươi lui đi.”
“Thần khấu tạ Thái Hậu khoan dung độ lượng, thần xin cáo lui.”
Trương Truyền Cát chết mắt mở trừng trừng bị người ta khiêng đi, nếu bộ não của hắn ta còn hoạt động thì trong đó nhất định là – Con mợ nó! Diễn xuất kia là định đi tranh giải Oscar hay sao?
Tin tức tiền Quốc Cữu Trương Truyền Cát vì quấy nhiễu Thái Hậu mà bị giết thoáng chốc đã truyền ra, lên đầu đề câu chuyện của Đại Kiền. Chính thê và mấy tiểu thiếp trong nhà hắn ta sợ đến tái mặt, cưỡng X Thái Hậu không thành, đây là cái khái niệm gì? Rõ ràng là muốn làm cha già của Hoàng Đế mà, tưởng bản thân là Lã Bất Vi hay sao?

Tề Đan Yên vừa đi, Kính Hiên đang lo không ai chơi đùa với mình, nay nghe nói Trương Truyền Cát lại dám cưỡng X Thái Hậu, mặt rộng giận dữ, nói với thái giám Tiểu Ca Tử mới tới: “Hạng Tướng Quân còn chưa kịp ra tay kia kìa, Trương Truyền Cát đã không chịu nổi, hắn ta tưởng mình là ai cơ chứ?”
Tiểu Ca Tử hoàn toàn không ngờ Kính Hiên sẽ nói ra lời nói kinh người như thế, vội vàng bịt tai giả làm người điếc. Cũng chính khi đó, Tiểu Ca Tử cảm thấy thật ra tiểu Hoàng Đế không phải kẻ tầm thường.
Xuất phát một tháng rưỡi, xe ngựa của Thái Hậu đến cung Linh Hoa. Cung Linh Hoa xây dựng giữa sườn núi Tiên Đài của Đồng Xuyên, suốt ngày mây mù vờn quanh, tựa như tiên cảnh. Tề Đan Yên ở lại đó, Hạng Tuế Chiêm tiếp tục đi về phương bắc.
Những ngày kế tiếp, Tề Đan Yên làm ổ trong điện Lăng Tiêu, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, bụng dần dần nổi lên, không tiện gặp cung nữ, thái giám phục vụ và thị vệ tuần tra ngoài điện. Tử Ngư chuẩn bị cho nàng váy dài kiểu quây ngực, vừa mát mẻ thoát mồ hôi, vừa che được bụng.
Các quan viên ở Thịnh kinh nghe nói Thái Hậu tới cung Linh Hoa đã biến thành trạch nữ đều vô cùng khen ngợi, có người còn viết vài bài văn ca tụng công đức của Thái Hậu, nói nàng vì rèn luyện tiểu Hoàng Đế mà tự giác rời khỏi triều đình, đi nghỉ hè cũng an phận thủ thường, vừa không chỉ điểm chính sự vừa không kết giao người không nên kết giao.
An phận thủ thường?
Hạng Tuế Chiêm mỗi tháng đều cưỡi Hắc Tuấn tới chân núi Tiên Đài, nửa đêm vượt qua tầng tầng thị vệ, dễ dàng chui vào điện Lăng Tiêu. Lúc này, Tử Ngư sẽ vô cùng tự giác rời khỏi điện, để tránh nghe được tiếng động gì đó không nên nghe thấy.
Tề Đan Yên vác cái bụng to như quả bóng, tính tình nóng nảy hơn trước đây gấp nhiều lần, hơn nữa ngày càng có xu hướng cố tính gây sự. Cầm cái yếm nhỏ trong tay, đường kim không ngừng, thị lực càng ngày càng kém, miệng còn lải nhải, “Hạng Tuế Chiêm, bụng của ta càng ngày càng lớn, ngay cả cắt móng chân cũng không xong, đều tại chàng.”
“Nói cứ như từ trước đến nay nàng đều tự cắt móng chân ấy.” Hạng Tuế Chiêm ngồi đối diện Tề Đan Yên, cầm chiếc kéo nhỏ trong tay, đôi chân nhỏ của nàng thì gác lên đầu gối hắn. Chân nàng đã hơi sưng phù mà vẫn cong lên phối hợp với động tác cắt móng của hắn. Hắn nhẹ nhàng cầm chân nàng, chậm rãi sửa móng chân cho nàng từng chút một, thỉnh thoàng còn dùng ngón út gãi lòng bàn chân nàng một cái khiến nàng cười lên ha hả, đạp hắn.
Bỗng nhiên, Tề Đan Yên nheo mắt rồi thở phào một hơi, xoa xoa bụng mách tội: “Đứa bé lại đá ta! Tối hôm qua đá ta tỉnh dậy vài lần đấy.”
Hạng Tuế Chiêm không hay cười, lúc này trên mặt lại xuất hiện nụ cười khẽ, càng thêm tuấn tú, “Con cái Hạng gia đều bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ.”
“À, nếu là con gái thì không được cho con bé luyện võ, đánh đánh giết giết sợ là không ai thèm lấy. Còn con trai à, rèn luyện thân thể cũng được, nhưng chủ yếu vẫn phải học văn hóa, tham gia khoa cử kiếm công danh đi.”

“Nếu con có một nửa giống nàng thì kiếm công danh rất khó.”
“Chẳng phải còn một nửa giống chàng à?”
“Trình độ quá chênh lệch, một nửa của ta cũng không bù lại được.”
“To gan!” Thái Hậu nương nương nổi bão, vứt cái yếm xuống đấm vài cái lên vai Hạng Tuế Chiêm, lần nào cũng như đấm vào đá, cuối cùng thành ra đau tay mình.
Hạng Tuế Chiêm xoa bàn tay nàng, “Thần biết tội.”
“Không sinh nữa, không sinh nữa ~” Tề thần thú được đằng chân nâng đằng đầu, chỉ vào bụng nói: “Con chờ ba năm nữa hẵn ra.”
“Nàng định sinh Na Tra cho ta đấy à?”
Tề Đan Yên trợn mắt, “Sinh cái búa sắt.”
Hai người kia xem ra đã quên ông xã chính quy của Tề Đan Yên là ai, Đôn Hiếu Đế chôn trong hoàng lăng có lẽ đã tức giận đến xì khói – Ai bảo ngươi kéo Hoàng Hậu chôn cùng làm chi, cho nên con thần thú này vớ bở.
Nói đến cũng thấy gia phong nhà Hạng Tuế Chiêm thật sự khác thường, nếu chuyện hắn hàng tháng tới cung Linh Hoa gặp Thái Hậu bị những người khác ngoài Tử Ngư biết, cách làm của hắn rất trực tiếp, thô bạo, đó chính là – giết. Cũng may trời xanh có đức, cho đến ngày Thái Hậu lâm bồn cũng không ai phát hiện Hạng Tuế Chiêm hoạt động bí mật.
Biết Tử Ngư nhất định không lo liệu hết được nên Hạng Tuế Chiêm đã tìm vài bác gái có kinh nghiệm đỡ đẻ hoặc từng sinh sản từ trước, ví dụ như mẹ của Hạng Thanh Phong, tỷ tỷ của Hạng Siêu Thăng, bà xã của Hạng Nhất Lô gì đấy, cải trang thành cung nữ trà trộn vào điện Lăng Tiêu. Đây là chỗ lợi hại khi nhà họ Hạng dùng người không khách quan, đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, một khi tru di cửu tộc thì mọi người cùng chết, ai dám kể chuyện Hạng Tuế Chiêm và Thái Hậu tạo ra một đứa bé ra ngoài?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận