Chương 17: Mưa gió sắp tới
Kể cũng kỳ, Hạng Tuế Chiêm thật sự chọn một ngày đẹp trời dẫn Hạng Vũ và Chứ Quỳ tiến cung diện thánh. Hạng Vũ đã mười tuổi, Vệ Tử Phu người ta mười tuổi đã biết hẹn hò với Lưu Triệt trong WC, lăn lộn lên làm Hoàng Hậu. Hạng Vũ thì ngược lại, thừa kế bản mặt không cảm xúc của thúc thúc Hạng Tuế Chiêm của nàng, tuy tuổi còn nhỏ đã có tố chất mỹ nhân, nhưng trên mặt không có nổi một nụ cười. Dập đầu một cái rồi lẳng lặng ngồi bên nhìn Tề Đan Yên ôm Chứ Quỳ không buông tay như ôm bảo bối.
Thần thú nhỏ biết bay là một bé trai rất xinh xắn, được vú em và nha hoàn trong phủ Tướng Quân nuôi cho béo trắng béo tròn, trời sinh phúc tướng. Thằng bé còn nhỏ, rất ngốc, còn chưa biết người ôm nó hôn tới tấp là mẹ ruột của nó, chỉ biết ôm một quả phật thủ thật to chơi một mình.
Hạng Vũ lớn lên bên cạnh Hạng Tuế Chiêm, vốn đã bình tĩnh trưởng thành hơn bạn cùng lứa, nàng đã sớm đoán ra thần thú nhỏ là con của ai, nhưng còn chưa biết mẹ ruột của thằng bé là người nào. Hôm nay nhìn thấy Thái Hậu, nàng có một suy đoán đáng sợ, tâm trạng vô cùng phức tạp, vì vậy càng có vẻ không cảm xúc.
Kính Hiên dùng ánh mắt soi mói nhìn Hạng Vũ, nàng dám dập đầu xong rồi không để ý tới hắn nữa, điều này làm cho lòng tự trọng của hắn bị đả kích rất lớn, vì vậy hóa ra loại tâm lý tổng giám đốc bá đạo nhất định phải chinh phục cô bé lọ lem không ngó ngàng gì đến mình.
Tề Đan Yên muốn ôm Chứ Quỳ tới Ngự Hoa Viên chơi, Hạng Tuế Chiêm đi theo làm bạn. Trong điện chỉ còn Kính Hiên và Hạng Vũ, giống một đôi nam nữ xem mắt bị bà mối mượn cớ bỏ đi, mắt to trừng mắt nhỏ, có vẻ không thể nào bắn điện cho nhau được.
Hạng Vũ đứng lên: “Nếu Hoàng Thượng không còn chuyện gì khác, thần nữ cũng tới Ngự Hoa Viên làm bạn với Thái Hậu, chăm sóc đệ đệ.”
“Đệ đệ của ngươi không thiếu người chăm sóc.” Kính Hiên ngoáy mũi xong lại cầm lấy bánh sữa củ ấu, làm cho Hạng Vũ khinh bỉ. Hắn chậm rì rì ném bánh ngọt vào miệng, giương mắt nhìn Hạng Vũ như lưu manh, ánh mắt trở nên thâm sâu hơn bình thường nhiều, nói, “Cha ruột nó dẫn nó đi chơi rồi, một đứa con ghẻ như ngươi đi theo làm chi, không sợ thừa thãi à?”
Hạng Vũ biến sắc, lập tức quỳ xuống: “Thần nữ liều chết bẩm báo, đệ đệ Quỳ Nhi không phải con ruột của thúc thúc, cha mẹ ruột của thằng bé không biết là ai.”
“À, ý của trẫm là, Hạng ái khanh coi nó như con ruột, sẽ không để nó gặp chuyện không may. Hơn nữa chẳng phải còn có mẫu hậu hay sao?” Kính Hiên ung dung nói, đi tới đỡ cánh tay nàng để nàng đứng lên, cảm thấy rất rõ ràng nha đầu này ghét bỏ tránh tay hắn. Hắn cười một cái, “Hạng ái khanh nhớ mong mẫu hậu không phải một ngày hai ngày, khó khăn lắm mới có thế giới của hai người, ngươi chen vào làm gì?”
Hạng Vũ nghe vậy lại quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thúc thúc đối với Thái Hậu nương nương tuyệt đối không có lòng không thần phục, hoàn toàn xuất phát từ lòng trung thành với Hoàng Thượng và Thái Hậu mà thôi.”
Kính Hiên thấy thế lại bảo nàng bình thân, nàng vừa đứng lên hắn lại nói: “Hạng ái khanh rốt cuộc là trung với Thái Hậu hay trung với trẫm còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Hạng Vũ nặng nề quỳ xuống, đầu gối chạm vào sàn nhà “bịch” một tiếng, nàng lớn tiếng nói mang theo vài phần phẫn uất: “Hoàng Thượng minh giám! Lòng trung thành của thúc thúc đối với triều đình có trời xanh chứng giám, diệt Cung Thân Vương, trừ tiền Quốc Cữu, đánh lui Khuyển Nhung, dẹp yên dịch bệnh, thúc thúc cúc cung tận tụy vì Hoàng Thượng, Hoàng Thượng minh giám!”
Kính Hiên thấy nàng quỳ vài lần liên tục, trong lòng vô cùng sảng khoái, cười hì hì vài tiếng, vỗ mông bỏ đi. Còn lại một mình Hạng Vũ ở trong điện, trong lòng run sợ, người người đều nói đầu tiểu Hoàng Đế có đạn, nhưng hôm nay mới thấy rõ ràng Hoàng Thượng rất sắc sảo, hiểu rõ tất cả, giống như tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Những lời Hoàng Thượng vừa nói rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần đùa, nàng còn nhỏ, không nhận biết hết được, nghĩ tới mình sẽ phải gả cho hắn nàng lại cảm thấy vạn lần không tình nguyện.
Lại nói tới trong Ngự Hoa Viên, Chứ Quỳ chập chững chạy khắp nơi, bắt bướm hái hoa, Tề Đan Yên cười ha hả chạy theo thằng bé, đùa một vòng, hai người thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.
Hạng Tuế Chiêm đứng xa xa, nhìn hai mẹ con chơi đùa, vẻ nghiêm nghị lạnh lùng trong mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn vẻ dịu dàng của người làm cha. Ai không muốn một nhà ba người chung sống vui vẻ, nhưng trước mặt người khác, ba bọn họ không thể cùng nhau chơi đùa, nhưng chỉ cần Tề Đan Yên và Chứ quỳ chơi vui vẻ, Hạng Tuế Chiêm ở một bên đứng nhìn là thấy đủ rồi.
Cẩm Tú và Tử Ngư bưng cháo bách hợp đậu xanh đến cho hai mẹ con chơi mệt rồi, đang ngồi nghỉ ngơi.
Tề Đan Yên không kịp ăn, cầm thìa gỗ đút cho Chứ Quỳ.
Hạng Tuế Chiêm dù sao cũng không thể ở lâu trong hậu cung, sắc trời dần tối, hắn phải dẫn Chứ Quỳ về phủ. Tề Đan Yên rưng rưng nước mắt, ôm Chứ Quỳ không chịu buông tay, tiễn đến tận cổng Đông Tư Mã. “Con nuôi của Tướng Quân vô cùng lanh lợi đáng yêu, nhất định là rất giống mẹ thằng bé đúng không?” Tề Đan Yên lau nước mắt hỏi.
“Thần cho rằng, Quỳ Nhi lanh lợi giống cha thằng bé hơn.” Hạng Tuế Chiêm đi phía sau Tề Đan Yên, nghiêm nghị trả lời.
“Không, ai gia nghe nói con trai giống mẹ, con gái mới giống cha.” Tề Đang Yên trợn mắt, cãi lại một cách rất ngang ngược.
Hạng Tuế Chiêm nhận lấy Chứ Quỳ đã ngủ gật, cẩn thận ôm vào trong lòng, “Thái Hậu nói phải, nếu vậy, thần ngóng trông có thể có một bé gái giống mình.”
Gương mặt Tề Đan Yên hơi ửng hồng, thấp giọng nói: “À.”
Hai người kia ngang nhiên chim chuột nhau, cao minh đến mức chỉ có bọn họ hiểu được.
Cẩm Tú hầu hạ bên cạnh Thái Hậu từ khi nàng mới chỉ là Quý Nhân, trong lòng vô cùng khổ sở, trở về đỏ vành mắt nói với Tử Ngư và Tiểu Đông Tử: “Từ khi tiến cung Thái Hậu chưa từng được tiên hoàng yêu mến, cũng không có con cái gì. Thấy Thái Hậu chơi với con trai Hạng Tướng Quân vui vẻ như vậy, ta nghĩ, Thái Hậu nhất định rất thích trẻ con. Chỉ là, cả đời này Thái Hậu không thể nào có con, ta cảm thấy khổ sở thay cho Thái Hậu.”
Tiểu Đông Tử nay đã trở thành Đông gia gia nhớ về những ngày tháng bị người ta ức hiếp, không khỏi thở dài thườn thượt.
Tử Ngư như có chút suy nghĩ, thấp giọng nói: “Nếu Thái Hậu thích Quỳ Nhi như thế, sau này Hạng Tướng Quân thường xuyên dẫn Quỳ Nhi vào cung làm bạn với Thái Hậu là được.”
Tiểu Đông Tử biến sắc, nói: “Chứ Quỳ nhìn rất đáng yêu, đừng để Thái Hậu chú ý, chẳng may Thái Hậu lại muốn thằng bé tịnh thân tiến cung hầu hạ, Hạng Tướng Quân không khổ não đến chết mới là lạ.”
Tiểu Đông Tử, ngươi yên tâm, Thái Hậu sẽ không để Chứ Quỳ làm thái giám đâu.
☆☆☆
Kính Hiên ngày một cao lớn, vóc dáng tăng lên vù vù, ngũ quan hoàn toàn nảy nở, cực kỳ tuấn tú. Đám cung nữ vốn coi hắn là thằng nhóc xấu xa não tàn nay thấy hắn đều đỏ mặt, trong phạm vi cung quy cho phép hết sức ăn mặc tươi tắn một chút, chỉ ngóng trông một ngày nào đó vào mắt Kính Hiên, kiếm cái chức tiểu chủ làm chơi. Khi Kính Hiên tròn mười sáu tuổi, cuối cùng cũng tới ngày đại hôn, Hạng Vũ mười ba tuổi tuy một vạn lần không muốn nhưng vẫn phải đội mũ phượng, gả vào cung theo lễ nghi Hoàng Hậu, sau này đứng đầu hậu cung, chiếm giữ cung Phượng Ý.
Khắp Thịnh kinh có lẽ chỉ có Hạng Vũ cảm thấy Cầu Kính Hiên là một kẻ vô cùng âm hiểm, vì thế nàng từng nhiều lần ám chỉ Hạng Tuế Chiêm, bất đắc dĩ không có bút ghi âm hay camera, không thể quay hành động và lời nói lần trước của Kính Hiên về cho hắn xem.
Nếu Hoàng Thượng đã đại hôn, quần thần bắt đầu dâng tấu mời Hoàng Thượng tự mình chấp chính. Tề Đan Yên không biết Kính Hiên tự mình chấp chính nghĩa là thế nào, cũng liên tục thúc giục hắn. Nàng nghĩ thầm, Kính Hiên tự mình chấp chính rồi mình sẽ nhàn, có thể trốn trong cung Từ Ninh thêu hoa, làm quần áo cho Quỳ Nhi.
Đến nay Hạng Tuế Chiêm vẫn chưa điều tra ra một nửa mật chỉ khác của Trương Hoàng Hậu nằm trong tay ai, hắn đã điều tra thái giám chính tứ phẩm Tiểu Đức Tử từng hầu hạ Trương Hoàng Hậu, Tổng Biên Soạn Hàn Lâm Viện Lý Tố Hoài, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Hạ Lan Hủy, cho ra kết luận là không ai trong số bọn họ tiếp xúc với Trương Hoàng Hậu trước khi bà thắt cổ. Ngoại trừ Tiểu Đức Tử, những người khác đều không biết lý do cái chết của Trương Hoàng Hậu. Hạng Tuế Chiêm nghe lời ám chỉ của Hạng Vũ cũng từng hoài nghi một nửa mật chỉ nằm trong tay Kính Hiên, nhưng nghĩ tới những lời nói và hành động của Kính Hiên sau khi trở thành Hoàng Đế, thật sự không giống một người âm thầm cầm mật chỉ trong tay, tương lai sẽ giết Thái Hậu để tự mình chấp chính.
Kính Hiên ở trên triều được các quan thổi phồng một trận cũng tự cảm thấy mình có khả năng, vỗ bàn nói: “Tự mình chấp chính thì tự mình chấp chính! Các ngươi đừng có léo nhéo nói một đống đạo lý với trẫm nữa, sớm muộn gì trẫm cũng tự mình xử lý chính sự, nếu không bắt đầu tự mình chấp chính luôn ngày mai đi!”
“Hoàng Thượng, thần cho rằng nên chọn một ngày tốt để cử hành đại điển tự chấp chính thì thỏa đáng hơn.” Hạng Tuế Chiêm tiến lên một bước nói.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, đại điển tự chấp chính không phải trò đùa, nhất định phải chọn một ngày tốt mới được.” Trung Thư Lệnh nhăn nhó nói, nếu không phải Đại Kiền trước nay là mười sáu tuổi đại hôn, tự mình chấp chính, hắn thật sự lo lắng một thằng nhãi thích chơi đùa tìm đường chết thế này nắm toàn bộ chính sự.
Ngoại trừ chuyện tự mình chấp chính, các quan thấy hậu cung chỉ có một mình Hoàng Hậu liền gợi ý muốn chọn thêm một số cô gái mỹ mạo, phẩm chấp tao nhã từ quý tộc, thế gia để thêm vào hậu cung, cả đám tiến cử cháu gái nhà này, con gái nhà kia, cả em gái người nào đó như bà mối.
Kính Hiên từ nhỏ bị Tề Đan Yên tẩy não bằng chuyện Tây Môn Khánh thông đồng Phan Kim Liên, Trương Sinh nửa đêm hẹn hò Thôi Oanh Oanh thế mà lại một mực từ chối việc này, “Trẫm đại hôn chưa bao lâu, còn chưa nói với Hoàng Hậu được mấy câu, các ngươi chốc lát nhét nhiều nữ nhân cho trẫm như thế, làm như trẫm có thể lực lắm ấy.” Xem ra, bóng ma thời trẻ bị nữ quan tư tẩm luân phiên dụ X đã in sâu vào lòng Kính Hiên, một Hoàng Đế mà lại thừa nhận mình không khống chế được quá nhiều nữ nhân trước mặt các quan.
Chúng ta chỉ nghĩ tới Hoàng Đế vì lao lực quá độ mới không thể trường thọ, chưa ai nghĩ tới một mình Hoàng Đế phải thỏa mãn ba nghìn nữ nhân hậu cung, rõ rành rành là ngược thân mà!
Sau khi bãi triều, Kính Hiên không duyệt tấu chương mà ngoáy mũi đi dạo khắp Tử Cấm Thành, con chuột trong cung thấy hắn đến nay còn chạy trốn khắp nơi. Đối với chúng nó mà nói, cái đứa từng cầm cuốc xẻng đào quê nhà của chúng nó còn đáng sợ hơn cả mèo hoang xuất quỷ nhập thần. Tới giữa trưa, Kính Hiên nói muốn tới chỗ Thái Hậu dùng cơm trưa, gọi Tiểu Ca Tử truyền chỉ tới Ngự Thiện Phòng, điểm danh muốn ăn sư tử đầu thịt cua, thịt ngỗng khô, trứng cút chiên, đậu phụ nhất phẩm, măng xào dương xỉ, cả cháo hoa hồng gì đó, còn gọi một bình rượu hoa lê.
Tề Đan Yên đang thêu túi thơm, thấy Kính Hiên tới là biết hắn lại tìm nàng ăn cơm, gọi Cẩm Tú lấy nước bạc hà cho hắn rửa tay.
“Oa! Mẫu hậu thêu con hổ nhìn sống động quá.” Kính Hiên không biết nghiêm túc là gì, hai tay còn ướt dượt đã túm lấy túi thơm ướm thử lên hông mình, “Đây là quà cho ta à?”
Túi thơm này là thêu cho Chứ Quỳ của ta, không phải cho ngươi đâu ~ Tề Đan Yên bị Kính Hiên nẫng mất không biết bao nhiêu túi thơm lẩm bẩm trong lòng một cách vô cùng hẹp hòi, ấp úng có phần không nói dối được, “À… Đúng thế… Là thêu cho ngươi.”
“Trước kia mẫu hậu đều thêu kim long cho ta, hôm nay lại thêu con hổ.” Kính Hiên ghét bỏ nói, “Cái này không hợp với khí chất cao quý lạnh lùng của ta thì phải…”
“Vậy thì không đưa cho ngươi nữa, lần sau thêu con rồng khác.” Tề Đan Yên rất nghe lời, hớn hở lấy lại túi thơm.
“Mẫu hậu vốn không phải thêu cho ta, hừ!” Kính Hiên hếch lỗ mũi lên trời, tiện đà cười gian nói: “Muốn tặng cho Hạng Tướng Quân phải không?”
“Không phải đâu!” Lần này Tề Đan Yên không nói dối, trả lời rất chắc chắn.
“Nói cho ngài một tin tức tốt, ta sắp tự mình chấp chính!” Kính Hiên vui vẻ nói, đúng lúc Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn rượu ngon tới cung Từ Ninh, đang đặt lên bàn Kính Hiên đã gắp một quả trứng cút bắt đầu ăn, “Ngẫm lại từ khi ta đăng cơ đến nay đã sắp chín năm, có đại thần khi phụ tá ta tóc còn đen, đến nay đã thành tóc muối tiêu, xem ra ta khiến bọn họ đau đầu không ít.”
Tự ngươi biết là tốt rồi.
Tề Đan Yên gật đầu, ngơ ngác nhìn túi thơm, nàng năm nay cũng đã ba mươi, từ vài năm trước sinh Chứ Quỳ xong không còn mang thai nữa, nói đến mới thấy, sau khi hồi cung không bí mật hẹn hò Hạng Tuế Chiêm được mấy lần, vốn muốn sinh một bé gái nữa cho Hạng Tuế Chiêm thì…
“Mẫu hậu, nhớ khi ta còn là hoàng tử, con trai Nghi Phi rất được sủng ái, rất được ủng hộ lập làm Thái Tử. Nghi Phi hẳn cũng muốn thế, cuối cùng có một ngày ra tay với ta, sai thái giám tâm phúc Tiểu Mạn Tử đẩy ta vào hồ nước trong Ngự Hoa Viên. Mẫu hậu, khi đó ngài còn là Dục Tần, luôn nhân lúc hoàng hôn vắng vẻ tới Ngự Hoa Viên tản bộ, bởi vì có tật về mắt nên không nhìn rõ, cho rằng thái giám Tiểu Mạn Tử mặc bộ quần áo màu vàng đất đang len lén đi theo ta là tiên hoàng, từ xa đã quỳ xuống lạy, nói Hoàng Thượng vạn tuế, khiến ta giật cả mình, suýt chút nữa rơi vào trong ao, cũng may đứng vững được, thấy Tiểu Mạn Tử chạy mất dạng. Ngài không nhìn rõ là ta, nhưng ta nhận ra ngài. Dù thế nào ngài cũng đã cứu ta một lần…” Kính Hiên vô cùng tang thương nói, không biết vì sao bỗng ôn lại chuyện cũ, trứng cút chiên cũng không ăn nữa, đưa mắt nhìn về phía xa.
“Vậy sao? Ta thật sự cho rằng đó là tiên hoàng đấy.” Tề Đan Yên vô cùng giật mình, xem ra đến giờ nàng còn chưa biết lúc đó mình quỳ sai người.
Kính Hiên gật đầu, “Ta nhớ ơn của ngài, cho dù nhiều năm qua ngài noi theo Triệu Cơ thời Tần, tư thông với Hạng Tuế Chiêm, còn sinh ra con trai Hạng Chử Mạch… ta cũng làm như không biết. Nay ta phải tự mình chấp chính, vì bộ mặt hoàng gia, không thể không làm rõ.”
Tề Đan Yên nghiêng đầu chớp mắt vài cái, cây châm song phượng hàm châu trên búi tóc nguyên bảo cũng lay động theo, nàng vẫn chưa đổi được tật cũ nghe người ta nói chuyện không bắt được trọng điểm, rất nghiêm túc sửa sai cho hắn — “Không phải Hạng Chử Mạch, là Hạng Chứ Quỳ.”
Kính Hiên mặt mày đen thui, “…Đúng, Hạng Chứ Quỳ.”