1
Hạng Vũ nhịn đã lâu, cuối cùng có một ngày không nhịn nổi nữa, hỏi Kính Hiên: “Hoàng Thượng, sao chàng biết chuyện giữa thúc thúc của ta và… Thái Hậu?”
Kính Hiên đang định thò ngón út vào lỗ mũi thì bị Hạng Vũ đè tay lại, hắn cười hì hì, nói: “Thật ra từ nhỏ tửu lượng của ta đã rất tốt, có một ngày cố ý uống say, lão già khốn khiếp Hạng Tuế Chiêm kia lại dám đá ta văng ra, ôm Thái Hậu đi nghỉ ngơi, từ khi đó ta đã phát hiện lão già khốn kiếp Hạng Tuế Chiêm tâm địa xảo trá, nên đặc biệt để ý.”
“Chú ý cách dùng từ của chàng, ai là lão già khốn kiếp?” Hạng Vũ lắc lắc nắm tay.
“Ta là thằng nhóc khốn kiếp, được chưa?” Kính Hiên cợt nhả nói, “Thái Hậu thích Hạng Tuế Chiêm, kẻ ngu si cũng nhận ra được, ta chỉ cần nhắc tới Hạng Tướng Quân thế này thế kia là đôi mắt Thái Hậu lóe sáng, chẳng khác gì chó con nhìn thấy chủ.”
“Dù sao chàng cũng là Hoàng Đế, biết bọn họ có tư tình lại không tức giận chút nào sao?”
“Xin hỏi, nàng đang gây xích mích ly gián đấy à?” Kính Hiên giật giật khóe miệng hỏi ngược lại.
Hạng Vũ lắc nắm tay lần nữa, “Ta chỉ tò mò nên hỏi thôi.”
“Vốn cũng tức giận chút ít, sau đó ta bị cô cô già trong cung cưỡng X mới phát hiện, a! Thì ra thoải mái đến thế! Chẳng trách không nhịn được! Thế nên không giận nữa!” Kính Hiên thích lao đầu tìm cái chết ăn ngay nói thật.
Nghe nói, đêm đó trong cung Phượng Ý vẳng ra tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương của Kính Hiên.
2
Từ khi gả tới phủ Uy Viễn Tướng Quân, Tề Đan Yên cực kỳ thích ý, mỗi ngày ngoan ngoãn cầm khung thêu, chăm chỉ thêu hoa. Thêu mãi cũng thấy buồn chán, xoa cái bụng mang thai sáu tháng, nàng bắt đầu lang thang khắp nơi, gặp ai là muốn cá cược với người đó, cược xem lần này mình sinh con trai hay con gái.
Cuối cùng, số người đoán con trai ngang bằng với số người đoán con gái.
Nàng vươn bàn tay tội ác về phía Hạng Tuế Chiêm. Đêm đó, nàng tắm rửa xong, thơm ngào ngạt ôm lấy cổ Hạng Tuế Chiêm hỏi: “Tướng Quân, chàng thích con trai hay còn gái?”
“Chỉ cần là nàng sinh, là con chó ta cũng thích.” Biểu cảm dịu dàng nhất của Hạng Tuế Chiêm chỉ xuất hiện trước mặt bà xã vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu của mình, bàn tay to lớn thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bự của Tề Đan Yên, đứa nhỏ trong đó có lẽ biết cha đã tới nên liều mạng co chân đá, thể hiện sự tồn tại của mình.
Tề Đan Yên lại sinh con trai, đồng thời nói với những người đánh cược, “Những người thắng đi tìm Tướng Quân mà đòi tiền, hắn thua thảm nhất, bởi vì hắn nói ta sẽ sinh một con chó.”
Người trong phủ Tướng Quân không biết nói gì, đồng loạt tỏ vẻ, phu nhân Tướng Quân chơi xỏ lá, tư cách bài bạc quá tệ!
Một đồn mười, mười đồn trăm, trong triều bỗng có quan viên vô cùng bối rối hỏi Hạng Tuế Chiêm: “Nghe nói Công Chúa Khuyển Nhung nhà Hạng Tướng Quân sinh ra một con chó, không biết có thật hay không?”
Trà nóng trong miệng Kính Hiên phun lên đầy mặt và cổ Tiểu Ca Tử.
Nghe nói, Hạng Tuế Chiêm từ trên triều trở về biểu cảm như bị chó cắn.
Tề Đan Yên đặt tên cho cậu con trai thứ hai của mình là – Hạng Úc Lạc! Ý là con ngựa đen bốc khói.
Về sau, Tề Đan Yên mang thai hai lần nữa, đều sinh con gái, Hạng Tuế Chiêm đề phòng nàng lại đánh cược sinh con trai hay con gái với người ta, hạ lệnh cả phủ không được phép đánh cược với nàng, người trái lệnh phải đổi tên, do Tề Đan Yên ban thưởng tên. Lệnh này vừa ban ra, không còn ai dám nhắc tới chuyện đánh cược nữa.
3
Hạng Tuế Chiêm theo trường phái sắt thép, quản giáo hai cậu con trai vô cùng nghiêm, chỉ cần phạm lỗi là được đủ loại gia pháp hầu hạ, nào là chổi lông gà, roi da, côn nhị khúc, gậy trúc, đánh một trận nhớ đời, vô cùng hung hãn, quả là một fan cuồng của bạo lực gia đình; đối với hai cô con gái lại chiều đến không để đâu cho hết, để bọn nhỏ bò lên bò xuống trên người mình, còn tết tóc cho hắn, nếu có nghịch ngợm quá cũng chỉ ôm tới nhéo bàn chân nhỏ hai cái rồi thôi.
Một hôm, Hạng Chứ Quỳ và Hạng Úc Lạc từ trường tư thục trở về, vẻ mặt đau khổ, tự giác cầm sẵn roi da, Hạng Tuế Chiêm vào triều trở về thấy hai anh em Hạng Chứ Quỳ và Hạng Úc Lạc mỗi người quỳ một bên, chờ hắn thi hành bạo lực. Dù sao cũng là con trai ruột của mình, trước khi đánh Hạng Tuế Chiêm vẫn hỏi rõ ràng.
Hắn nghiêm mặt, “Có chuyện gì, trả lời thật!”
Hạng Chứ Quỳ và Hạng Úc Lạc nhìn nhau một cái, Hạng Úc Lạc nối: “Hôm nay là ngày đầu tiên con tới trường, phu tử hỏi tên con, con ngoan ngoãn viết ra cho thầy ấy xem, thầy ấy lại nói con đang đùa thầy ấy!”
Hạng Chứ Quỳ tiếp lời: “Con nghe tiếng tranh cãi mới đi tới nói giúp đệ đệ, kết quả là bị thầy giáo phạt viết tên mình một trăm lần, một trăm lần đấy ạ!”
Hạng Tuế Chiêm im lặng cất roi da đi, xoa cái đầu nhỏ của hai cậu con trai một lớn một nhỏ, “Lần này vi phụ không đánh các con, mau rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
Hạng Chứ Quỳ và Hạng Úc Lạc mừng rỡ nhảy bật lên, vui vẻ đi rửa tay. Ngày hôm sau, bởi vì Hạng Chứ Quỳ không thể nộp bài chép phạt nên bị phu tử phạt chép tên ba trăm lần. Có người nói, thằng bé khóc vô cùng đau đớn, đồng thời cực kỳ hâm mộ ghen tị một bạn học tên là Đinh Nhất (丁一) trong lớp.
Chuyện rắc rối này tương lai cũng xảy ra với hai cô con gái Hạng Mỹ Yểm và Hạng Tễ Điềm. ╮(╯_╰)╭
Tên của bọn trẻ là thế này:
– Hạng Chứ Quỳ: 项翥夔 /XiàngZhùKuí/ nghĩa là con rồng bay lên
– Hạng Úc Lạc: 项 爩 雒 /XiàngYùLuò/ nghĩa là con ngựa đen bốc khói. Chữ 龑 /yù/ (là tên chữ mà Lưu Nham thời Ngũ Đại đã tự tạo ra cho mình, nghĩa là “phi long tại thiên” (rồng bay trên trời)
– Hạng Mỹ Yểm: 项嬍 龑 /XiàngMěiYǎn/ nghĩa là xinh đẹp, cao và sáng
– Hạng Tễ Điềm: 项齌 鷏 /XiàngJìTián/ nghĩa là con chim cú muỗi nổi giận
=))))))) Mấy từ phiên âm kia Sâu dùng từ đồng âm khác nghĩa nhé, mấy từ này không có trong từ điển đâu. Để thể hiện sự uyên bác của mình nên Tề thần thú chọn toàn những chữ cổ từ thời napoleon mặc quần thủng đít, chữ thì siêu lắm nét, chẳng trách bọn trẻ khóc không ra nước mắt. Một con thần thú nhóm lửa nấu cơm đẻ ra một đám thú con quái dị =))))))
~ Hết toàn truyện ~