Bất Thần

Chương 05: Thái Hậu thánh minh!
“Ra đây!” Rèm cửa màu vàng hoàng kim thêu hình rồng bị xốc lên, Hạng Tuế Chiêm giáp bắn đầy máu tươi gầm lên một tiếng, mỗi tay một cái túm đôi mẹ con hờ này ra khỏi xe ngựa, vứt lên lưng ngựa, chính hắn cũng nhảy lên, quất Hắc Tuấn một roi, Hắc Tuấn hí lên một tiếng biểu đạt ý “úi da, đau thế”, rồi rất nhanh nhấc chân chạy vào sâu trong rừng.
Đôi mẹ con hờ trước nay chưa từng cưỡi ngựa nhanh như thế bị xốc cho không biết phương hướng, Kính Hiên ngồi phía trước túm chặt lấy bờm của Hắc Tuấn, chim nhỏ bị lưng ngựa cọ đau quá; Tề Đan Yên ngồi ở giữa thì cầm chặt lấy quần áo của Kính Hiên; Hạng Tuế Chiêm ngồi cuối cùng thì nắm dây cương, thân thể hơi cúi thấp, vững vàng đè bọn họ trên lưng ngựa, để tránh đụng phải cành cây vươn ra bên đường, hai tay như đai an toàn che chở hai bên của hai tiểu tổ tông, đề phòng bọn họ bị xóc nảy rơi xuống.
Hắc Tuấn nghĩ, may mà ta là một con ngựa tốt, nếu không ba người các ngươi cùng nhau cưỡi ta, ta có thể chạy nổi hay không còn phải đánh một dấu chấm hỏi.
Sau khi kinh hoàng qua đi Tề Đan Yên dần khôi phục thần trí, cảm thấy hai cánh tay bên sườn của hắn như lan can bằng sắt, cách lớp áo gấm Tô Châu hoa hải đường màu trắng cọ sát lên cánh tay nàng, ngứa râm ran, lồng ngực cứng rắn nam tính cũng dán chặt lên lưng nàng, phập phồng theo hơi thở ổn định có lực của hắn, nàng có thể nghe thấy tiếng thở của hắn, Tề Đan Yên chưa từng tiếp xúc gần gũi với nam giới thành niên bỗng ý thức được một việc, mình đỏ mặt rồi.
Sức bật và sức chịu đựng của Hắc Tuấn vượt xa ngựa bình thường, ba người thúc ngựa phi nhanh về hướng Tây rất lâu, rất lâu, khi bầu trời thấp thoáng tia sáng trắng mới hoàn toàn cắt đuôi truy binh. Kinh Hiên nôn vài lần, hết hơi ngã xuống một tảng đá lớn, ngay cả khi Hắc Tuấn len lén ị một bãi bên cạnh, thằng nhóc cũng chưa phát hiện ra.
Dưới chân là cát đỏ sần sật, xung quanh là đá tảng rất lớn, dưới ánh nắng ban mai càng có vẻ lởm chởm. Trên trời trăng sao đã biến mất, vài con chim không biết tên vỗ cánh bay lên, rơi lả tả vài cọng lông chim đen cứng, tiếng kêu chói tai quanh quẩn bên tai.
Hạng Tuế Chiêm góp nhặt sương sớm đựng trong một cái lá cây siêu lớn, nhẹ nhàng đặt bên cạnh Kính Hiên.
Tóc của Tề Đan Yên tung ra, nàng nắm úp trên tảng đá một lúc, nhếch nhác đứng dậy, híp mắt nhìn vùng khỉ ho cò gáy bốn phía mà sinh lòng bi thương, yếu ớt cảm thấy những ngày này còn không thoái mái bằng những ngày làm Quý Tần. Vừa mới quay người lại đã thấy thân thể cao to một cách quá đáng của Hạng Tuế Chiêm che trước mặt, tỏa ra mùi máu tươi như quỷ khiến nàng buồn nôn. Nàng che miệng, quay đầu ra chỗ khác.
Hạng Tuế Chiêm bỗng xách cánh tay nàng, đè mạnh nàng lên một tảng đá, khuỷu tay đè lên cổ nàng, chỉ cần dùng một chút lực là có thể bấm gãy cái cổ nàng. Tề Đan Yên sợ hãi, trừng lớn đôi mắt vô tội nhìn hắn, thân thể hơi run run.
“Tề Thái Hậu, thần khuyên ngài tốt nhất nên an phận một chút, đừng có ba, năm ngày lại gây chuyện.” Hạng Tuế Chiêm híp mắt, lộ nguyên hình, sát khí ngùn ngụt, “Giá trị tồn tại của ngươi là để ấu đế không bị người ta cho rằng không có chỗ dựa, buông rèm chấp chính, đại đế châu phê là để ngươi tiếp nhận ý kiến quần thần, tránh cho hạ chính lệnh sai, mà không phải để ngươi vẽ đường cho hươu chạy, trợ Trụ vi ngược, đẩy Đại Kiền từ thịnh thế về hướng mất nước!”

Tề Đan Yên cảm thấy vô cùng ấm ức, nàng một không dụ dỗ hoặc chủ, hai không hại nước hại dân, chỉ hết ăn lại nằm chút thôi, làm sao có thể liên hệ tới mất nước được. Nhưng mà đang ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu, đường đường Thái Hậu lại bị một thần tử đè trên tảng đá không thể động đậy, mất mặt quá rồi đấy.
Nàng suy nghĩ rất lâu, cũng muốn uốn lưỡi bảy lần châm chọc hắn lấy hạ phạm thượng, mưu đồ gây rối, nhưng lời nói tới mép lại biến thành một câu…
“Ừ.”
“Khuyển Nhung đã bị thần ép lùi ba trăm dặm, hiện tại một vạn tướng sĩ Đại Kiền ta không đủ lương thảo, chậm chạp không khải hoàn hồi triều không phải vì mưu nghịch, mà vì muốn ép Khuyển Nhung ký kết điều ước đình chiến, có thể đảm bảo con dân biên cảnh Tây Bắc không bị ngoại tộc quấy nhiễu trong ít nhất ba mươi năm. Khuyển Nhung đưa ra yêu cầu muốn Ngô Hoàng đích thân tới ký ước, thần cho rằng không thể, thỉnh cầu tăng viện binh vận chuyển lương thảo, tấu chương bị kẻ khác treo đầu dê bán thịt chó, ai ngờ các ngươi lại trúng kế xuất cung…” Hạng Tuế Chiêm buông tay, Tề Đan Yên ôm cổ ho khan liên tục, gương mặt bị nghẹn đỏ bừng.
Lúc này rồi mà Tề Đan Yên vẫn không nắm được trọng điểm lời nói của Hạng Tuế Chiêm, vừa bình phục đã có ý đồ dấy binh hỏi tội, “Ai bảo ngươi không đọc sách, không biết viết chữ, viết tấu chương thôi còn cần người khác viết thay, chúng ta lại chưa từng nhìn thấy chữ của ngươi, làm sao biết được có phải ngươi viết hay không.”
Không đọc sách, không biết viết chữ… rốt cuộc nàng trải qua quá trình tư duy thế nào mà có được kết luận này?
“Ngài đã từng đọc sách chưa? Biết “treo đầu dê bán thịt chó” thần vừa nói có ý gì không?” Tấu chương của hắn trực tiếp bị người đánh tráo, một tờ chiến thư biến thành đồ ăn biên cảnh, có oan hay không?
“Ta từng đọc sách.” Tề Đan Yên trả lời vô cùng nghiêm túc, “Tứ thư ngũ kinh và ba trăm bài thơ Đường, ta đều thuộc, biết hơn hai nghìn chữ, năm trăm thành ngữ.”
Ai chẳng biết ngươi từng đọc sách, Trương Sinh nửa đêm hẹn hò Thôi Oanh Oanh, Tây Môn Khánh thông đồng Phan Kim Liên…
Nói chuyện vĩnh viễn không bắt được trọng điểm, nhiệt tình lại nhát gan, phản ứng còn rất chậm chạp, tính cách vô vị thế này chẳng trách không được sủng ái, cố tình kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, chỉ lo thân mình.

Tiếng ngáy của Kính Hiên cắt đứt cuộc nói chuyện vô cùng không thoải mái của bọn họ.
Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm không hẹn mà cùng quay đầu liếc nhìn vị tiểu Hoàng Đế tâm lý siêu vững chắc này, Tề Đan Yên bỗng cởi dây lưng, dùng áo ngoài không tính quá dầy nhưng ít ra cũng được coi là tấm vải, đắp lên người Kính Hiên, miệng còn lẩm bẩm, “Thật ra thằng bé rất đáng thương, nhỏ vậy mà cha mẹ đã không còn, còn bị nhiều đại thần mắng thành đồ ngốc…”
Hạng Tuế Chiêm cởi áo choàng phía sau xuống, đi về phía trước, lòng thương của Tề Đan Yên đối với Kính Hiến khiến hắn động lòng trắc ẩn với nàng, lòng trắc ẩn này còn chưa động được vài giây, áo choàng vốn định đắp cho Kính Hiên đã bị Tề Đen Yên nhận lấy một cách tự nhiên, quấn lên người. Không chỉ thế, nàng còn cầm cái lá lên, một hơi uống cạn sương sớm mà Kính Hiên nên uống.
“Ngươi có lạnh không?” Lau miệng, quấn áo choàng dày của người ta, Tề Đan Yên biết rồi còn hỏi.
“Lạnh.” Hạng Tuế Chiêm cố ý trả lời.
Tề Đan Yên nghe vậy lại cầm áo bối tử trên người Kính Hiên lên, rất nhiệt tình đưa cho Hạng Tuế Chiêm, “Nếu không ngươi cố mặc cái này chút đi.”
Tiểu Hoàng Đế đáng thương, không chỉ không có cái đắp, ngay cả nước cũng bị uống sạch.
Trong lúc đấu võ miệng, bọn họ vẫn chưa ý thức được Đại Kiền đang ở tình cảnh nguy nan.
Hạng Tuế Chiêm vứt áo bối tử về, đơn giản ước đoán phương hướng của ba người, hẳn là gần Tuy Huyền nhất. Truy binh sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, cho dù hắn có thể lấy một địch trăm, nhưng không thể nào hộ tống hai người hồi cung, chi bằng tương kế tựu kế, coi như Đại Kiền đồng ý để Hoàng Đế đích thân tới biên cảnh ký kết hiệp ước, tỏ vẻ thành ý.

Vì vậy, sau hừng đông, Hạng Tuế Chiêm tiếp tục dẫn đôi mẹ con hờ đi về phía Tây, đồng thời cao giọng tuyên bố ngự giá thân chinh, bảo đủ loại quan lại trong ngoài thành Tuy Huyền quỳ nghênh đón, thuận tiện dẫn đủ số người hộ giá. Nhất thời, Hoàng Thượng và Thái Hậu “cải trang vi hành”, bí mật xuất cung vì ăn một xiên thịt dê biến thành tự mình giá lâm ký kết hiệp ước yêu dân vì sự bình an của biên cảnh, tiếng tăm tại vùng biên cảnh Tây Bắc tăng lên vùn vụt.
Tề Đan Yên nằm sấp bên cửa sổ nhìn lén văn võ bá quan nghênh đón, hỏi mấy vấn đề mà người ta khó có thể giải đáp – “Xiên thịt dê nướng nơi này thật sự chỉ một đồng một xiên thôi à? Thật sự là thịt dê mà không phải thịt chuột chứ?”
Kính Hiên không cam lòng tỏ ra yếu kém, lập tức biểu hiện chỉ số thông minh: “Vì sao nhất định phải rắc bột thì là? Thịnh kinh chúng ta rắc vừng cơ.”
Hạng Tuế Chiêm sai người mua một trăm xiên thịt dê đưa vào loan giá, sai người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng và Thái Hậu, không ăn hết không cho phép hai người ra ngoài.
Đêm đó, Tề Đan Yên trong mơ cũng ngửi thấy mùi bột thì là phảng phất.
Trong hoàn cảnh chó ngáp phải ruồi, máu chó bay đầy trời, Đại Kiền năm Nhân Vũ thứ nhất, tiểu Hoàng Đế Cầu Kính Hiên đích thân tới Tuy Huyền ký kết “hiệp ước Tuy Huyền” với người Khuyển Nhung, thống nhât phát triển thương mại biên cảnh, xúc tiến phát triển chăn nuôi và thủ công nghiệp, mang đến ánh bình minh dài đến ba mươi năm cho con dân cùng biên cảnh Trung Nguyên, trở thành thành tích đầu tiên của hắn.
Điều ước được xác lập, quân đội Đại Kiền nhổ trại khải hoàn, cùng long giá hồi triều, Ngụy Hiền Kế dẫn đầu tiểu đoàn quan văn viết ba mươi chương văn ca tụng công đức, phân phát như phát truyền đơn, khi long giá trở lại Thịnh kinh thì trong tay mỗi người đã có một tờ, các loại ngôn từ nịnh nọt hoa lệ trau chuốt đến mức người nghe phải nhũn cả tai.
Ngoại từ ca tụng công đức, còn có đại thần nóng lòng nịnh nọt Thái Hậu, đưa ra chủ đề nên phong tôn hào cho Tề Đan Yên.
Chuyện tôn hào từ khi Hoàng Đế thượng vị đã có quần thần bắt đầu dâng tấu, những vẫn kéo dài đến giờ. Võ Mị Nương thời Đường sau khi thăng chức đã khai sáng tiền lệ Hoàng Hậu cũng có tôn hào, không ngừng tăng thêm cho mình rất nhiều chữ to lớn, sau khi xưng đế biến thành “Việt Cổ Kim Luân Thánh Thần Hoàng Đế”, nhưng lưu truyền nhất vẫn là “Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế”, cũng chính là Võ Tắc Thiên mà hậu nhân nhắc tới.
Chuyện phong tôn hào cho Tề Đan Yên được lên kế hoạch rất nhanh, cũng ở một ngày nào đó, khi lâm triều, được Ngụy Hiến Kế bắt đầu, mọi người đều phụ họa.
Tề Đan Yên ngồi phía sau bức rèm bị nâng đến tận trời, tự mình nghĩ ra một đống các loại từ ngữ tốt đẹp như “Mỹ”, “Hoa”, “Linh”, rồi lại không dám nói. Nàng xuyên qua bức rèm che nhìn xuống dưới, nhóm quan văn bên trái đã bắt đầu vuốt cằm nghĩ tôn hào, phản ứng bình thường. Tề Đan Yên tìm được Hạng Tuế Chiêm rất nhanh giữa đám võ tướng, chỉ thấy hắn thờ ơ đứng khoanh tay, ánh mắt nàng hơi tối xuống. Mấy ngày nay khi vào triều, nàng sẽ bất giác nhìn hắn, nhưng khi các đại thần nghị sự, thậm chí chửi đổng như người phụ nữ chanh chua, hắn chưa bao giờ xen lời.
Tề Đan Yên thấy dáng vẻ khiêm tốn của hắn không khỏi hoài nghi người dùng khuỷu tay hung ác đè lên cổ nàng rốt cuộc có phải thế thân của hắn hay không.

“Vi thần cho rằng chữ “Thánh” vô cùng tốt.” Ngụy Hiến Kế dẫn đầu thúc ngựa.
“Vi thần cho rằng chữ “Thiên” mới thể hiện được tôn đức của Thái Hậu.” Thượng Thư bộ Hộ Lý Minh không chịu chậm chân.
Tề Đan Yên ngạc nhiên, dùng tay áo cung trang màu đỏ che nửa mặt. A, những chữ bọn họ nghĩ ra có vẻ vô cùng lợi hại nhỉ.
“Ý của mẫu hậu thế nào?” Nhiều ngày nay, khi ở trên triều Kính Hiên đều nói một câu như thế.
“Tốt, tốt.” Tề Đan Yên nghiêm nghị gật đầu.
“Thái Hậu thánh minh!” Ngụy Hiến Kế rõ ràng hiểu sai ý, gật đầu khen gợi: “Chữ “Đại” cũng rất tốt!”
Thánh, Thiên, Đại? Trong đầu Hạng Tuế Chiêm nhẩm mấy chữ này một lần, vượt quy củ mà giương mắt nhìn Tề Đan Yên ngồi bên trên. Dưới bức rèm che, chỉ nhìn thấy đôi hài đỏ tía điểm thúy ngọc nhỏ nhắn đang chĩa hình chữ bát, e dè núp dưới vạt váy dài thêu hình hoa hợp hoan đỏ rực. Hạng Tuế Chiêm nhẹ nhàng nhếch khóe môi, dời tầm mắt.
Tề Đan Yên hắng giọng, “Hạng ái khanh cảm thấy thế nào?”
“Vi thần thô tục, không hiểu những thứ này.” Hạng Tuế Chiêm phủi rất sạch sẽ, giả bộ mù chữ theo thói quen. Khi mọi người đều cho rằng nhóm võ tướng sẽ không có ý kiến thì hắn lại mở miệng lần nữa: “Vi thần chỉ cảm thấy, Thái Hậu còn chưa đến mức đại náo thiên cung.”
Tập thể triều đình im lặng mười giây, rồi tập thể quan văn quỳ xuống, đồng thanh hô: “Thần có tội.”
Tề Đan Yên suýt chút nữa thì thành “Tề Thiên Đại Thánh Thái Hậu” hiểu ra, xấu hổ gãi gãi cái gáy, chuyện phong tôn hào này, sau này lại bàn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận