Bất Thần

Chương 09: Thái Hậu cắn phải lưỡi
Vào thu, thịnh kinh như đội lên đầu một cái mũ màu vàng đất, mặc một cái áo cũng màu vàng đất. Lá rụng trên mặt đất trải hết lớp này đến lớp khác, giẫm lên phát ra tiếng rắc rắc, chim nhạn trên trời xếp thành đội hình chỉnh tề di chuyển về phía nam ấm áp. Mèo hoang ven đường thì to béo hơn mùa hè nhiều, cái mặt xù lông tròn vo như trăng rằm trung thu.
Hoàng thất Đại Kiền có tập tục đi săn mùa thu, tới triều đại Nhân Vũ vẫn tiếp tục truyền thống này.
Chuyện kích thích lại thú vị như săn thú Tề Đan Yên đương nhiên muốn đi theo, nàng cũng không ngẫm lại xem, Kính Hiên tuy không kéo được cung tên thì ít nhất cũng biết cưỡi ngựa, còn nàng thì sao, tay trói gà không chặt, ngay cả cưỡi lừa cũng không vững. Nàng một bên sai Cẩm Tú chế tạo gấp áo choàng và trang phục săn bắn cho mình, một bên lại tuyên Hạng Tuế Chiêm vào cung, nói với hắn mình cũng muốn đi săn thú, bảo hắn tìm xem có con ngựa nào vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại ngoan ngoãn nghe lời không.
Hạng Tuế Chiêm nghe yêu cầu của nàng, suy nghĩ ba giây, “Thưa Thái Hậu, vi thần cho rằng con Bắc Kinh trong lòng ngài rất thích hợp.”
“Đây là chó.” Tề Đan Yên ôm chặt con chó Bắc Kinh, nó do Trung Thư Lệnh phu nhân tặng, rất thú vị, mấy ngày nay nàng chỉ dựa vào nó mà sống, “Ngươi lại trả lời lấy lệ, nếu không tìm ra thì tặng Hắc Tuấn của ngươi cho ta đi.”
“Nếu Thái Hậu cưỡi Hắc Tuấn mà không bị hất xuống, vi thần bằng lòng nhịn đau bỏ thứ yêu thích.” Hạng Tuế Chiêm lơ đễnh trả lời.
Nhịn đau bỏ thứ yêu thích… Lời này Tề Đan Yên không thích nghe, nàng nhướng mày, “Trong lòng ngươi, rốt cuộc Hắc Tuấn quan trọng hay ai gia quan trọng?”
“Hắc Tuấn quan trọng.”
“Ngươi… Ngươi đại bất kính.” Tề Đan Yên lắp bắp, nàng vô cớ gán cho hắn quá nhiều tội danh rồi, muốn chọn một cái khác có vẻ hơi khó khăn.

So với nàng, Hạng Tuế Chiêm trước sau như một bình tĩnh kiềm chế, “Vi thần nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là Hắc Tuấn là một con ngựa hoang, sợ rằng không nhận biết tôn vị cao thấp giữa Thái Hậu và vi thần.”
“À.” Tề Đan Yên tự làm mình mất mặt lần thứ hai.
Tuy nói vậy, khi thánh giá tới bãi săn Mặc Lam, Hạng Tuế Chiêm vẫn sai người dắt một con ngựa chân ngắn cho Thái Hậu. Tề Đan Yên thấy ngựa của mình thấp hơn ngựa của người khác vài cái đầu, vô cùng mất hứng, bĩu môi không chịu cưỡi.
Khi đi săn, rất nhiều hoàng thân quốc thích, văn quan võ tướng cũng tham gia, trong đó bao gồm cả Cung Thân Vương và tiền Quốc Cữu Trương Truyền Cát tuyệt đối có ý đồ bất chính. Hạng Tuế Chiêm chịu trách nhiệm điều binh mã vòng tới vị trí cách bãi săn mấy chục cây số, vây kín toàn bộ bãi săn, Kính Hiên vào bãi săn, theo lệ cũ hạ lệnh thu nhỏ vòng vây. Vòng ngoài không ngừng thu nhỏ, dần dần, thú hoang trong vòng hai, ba mươi dặm đều bị vây ở trong, cuộc săn chính thức bắt đầu. Hạng Tuế Chiêm dẫn theo chó ngao mà Khuyển Nhung tặng lần trước, gặp con mồi lớn liền thử một phen, chó ngao thân hình to lớn, huấn luyện nghiêm khắc, biểu hiện dũng manh, gặp phải hổ cũng không sợ.
Tề Đan Yên cảm thấy con ngựa chân ngắn vô cùng không hợp với chiếc áo choàng phượng đậu mẫu đơn uy phong lẫm liệt của mình ngày hôm nay, nàng không cam lòng ngồi trong lều lớn nhìn người khác lúc thì săn thỏ lúc lại săn gà, nhưng nghĩ tới mình vừa không biết cưỡi ngựa vừa không kéo được cung, đành vẻ mặt đưa đám ngồi một chỗ, rầu rĩ không vui.
Tử Ngư vén rèm tiến vào, lặng lẽ trình lên oa cung mà hôm qua Hạng Tuế Chiêm đưa. Oa cung chính là nỏ, còn gọi là thập tự cung, là một loại cung cầm tay. Lắp tên cho nó tương đối mất thời gian, lực sát thương lại rất lớn, quan trọng nhất là không phải kéo dây cung. Cung này, dựa theo lời dặn của Hạng Tuế Chiêm, Thái Hậu có thể dùng nó để bắn động vật, quan trọng nhất là còn có thể dùng để phòng thân.
Tề Đan Yên loay hoay một lúc, học được cách dùng oa cung rồi vô cùng hưng phấn, cưỡi con ngựa chân ngắn gia nhập vòng vây, Tử Ngư thì cưỡi một con ngựa trắng đi theo bên cạnh nàng. Một lúc lâu sau, Tề Đan Yên thế mà cũng bắn trúng một con thỏ rừng rõ ràng liệt nửa người dưới. Sau đó nghe nói Kính Hiên đã phái người thả vào bãi săn mấy con thỏ, nai, chim liệt chân gì đấy trước, để thằng nhóc dễ bắn. Tề Đan Yên bung lụa, con ngựa chân ngắn chở nàng chạy khắp nơi, Tử Ngư thoáng không để ý một cái đã mất dấu. Tề Đan Yên trùng hợp lại đụng phải một con thỏ tàn tật, nhắm ngay mà bắn, lại trúng. Nàng xuống ngựa nhặt, phía sau có vài tiếng móng ngựa lộc cộc, có giọng nam vang lên, “Thái Hậu nữ trung hào kiệt, vi thần bội phục.”
Người vừa đến chính là tiền Quốc Cữu Trương Truyền Cát.
Tề Đan Yên thấy con ngựa đen mà Trương Truyền Cát cưỡi có vài phần tương tự Hắc Tuấn của Hạng Tuế Chiêm, ánh mắt lóe lên vẻ yêu thích và ngưỡng mộ. Trương Truyền Cát thì đang cẩn thận quan sát nàng một lần, nhớ tới lời đồn nghe được lúc trước rằng Thái Hậu này còn là xử nữ, ánh mắt tăng thêm vài phần hạ lưu, thấy nàng cứ nhìn chằm chằm ngựa của mình, hắn rất chi là thức thời, hùng hồn nói muốn tặng con ngựa đen đó cho nàng.
Trong nháy mắt Tề Đan Yên đã cưỡi lên con ngựa đen của Trương Truyền Cát, nghiêng ngả chạy vào trong rừng cây.

Sau khi trời đã tối đen, Kính Hiên còn chưa đã trở về trong lều, ở cửa nghe thấy Tiểu Đông Tử lớn tiếng mắng Tử Ngư, còn muốn kéo nàng ra ngoài đánh. Hỏi ra mới biết Tử Ngư để lạc mất Thái Hậu, con ngựa chân ngắn thì tự nó chạy về, không ai biết Tề Đan Yên đi đâu.
Kính Hiên nóng ruột, gọi người mau chóng đi tìm. Có thể xác định là Tề Đan Yên còn chưa ra khỏi vòng vây, ban đêm nơi nơi tối tăm mù mịt, nhiệt độ lại giảm đột ngột, khả năng còn có dã thú nguy hiểm, tình hình không được lạc quan cho lắm.
Tin tức Thái Hậu mất tích truyền tới chỗ Hạng Tuế Chiêm, hắn lệnh cho quan binh thu nhỏ vòng vây một lần nữa, bản thân thì cưỡi Hắc Tuấn phi thẳng hai mươi dặm tới nơi có người nói là vị trí Tề Đan Yên mất tích. Chó ngao của hắn không nhanh bằng Hắc Tuấn, nửa canh giờ sau mới tới. Mấy con chó săn vốn rất uy phong, vừa thấy chó ngao đã cúi đầu. Đám quan binh giơ cây đuốc tìm rất lâu cũng không thấy tin tức, Hạng Tuế Chiêm gọi Tử Ngư cầm quần áo của Tề Đan Yên tới, đặt trước mũi chó ngao, chó ngao ngửi ngửi rồi chạy vào trong rừng cây theo mùi còn lưu lại trong không khí và trong rừng.
Hạng Tuế Chiêm cưỡi Hắc Tuấn đi theo một lúc, trong rừng không thích hợp để cưỡi ngựa, hắn xuống ngựa đi theo chó ngao vào trong, đi nửa canh giờ, chó ngao dừng lại ở một chỗ, sủa to vài tiếng. Hạng Tuế Chiêm giơ cao cây đuốc lên nhìn, áo choàng màu hoàng kim vô cùng bắt mắt. Người khoác áo choàng thì nằm úp ở đó, không biết sống hay chết, trên đầu còn có một con cú mèo đang đậu.
Chó ngao thấy chủ nhân theo tới lại sủa một tiếng, Tề Đan Yên đưa lưng về phía bọn họ bị giật mình, có vẻ hoảng sợ, bất chấp tất cả xoay người bấm nút trên oa cung, một mũi tên bắn “vù” ra. Hạng Tuế Chiêm phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh, không bị bắn trúng chỗ hiểm nhưng mũi tên bắn sát qua cánh tay hắn, cắm lên thân cây “phập” một tiếng, lông vũ cứng ở đuôi tên bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
“A!” Tề Đan Yên mở to hai mắt, thấy Hạng Tuế Chiêm ôm cánh tay. Nàng ném oa cung đi, lảo đảo chạy tới, còn ngã một cái mới bò tới trước mặt Hàng Tuế Chiêm, vô cùng hoảng hốt hỏi: “A! Ngươi có sao không?”
Có sao không? Bị ngươi bắn trúng rồi, suýt chút nữa là toi rồi.
Con cú mèo vừa đậu trên đầu nàng vỗ cánh phành phạch bay đi, đậu lại trên cây, đôi mắt sáng quắc như hai cái bóng đèn.
Hạng Tuế Chiêm dù sao cũng chịu được đau, hắn ôm lấy Tề Đan Yên bằng một tay, nhịn cảm giác đau trên tay, nhặt cây đuốc lên, nhăn mày thật chặt, nghiến răng chất vấn: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta cưỡi ngựa, kết quả là… là còn ngựa kia không nghe lời ta, cứ chạy, ta… ta kéo dây cương lại bị nó hất xuống, đầu… đụng phải… đụng phải cây.” Tề Đan Yên chỉ vào trán mình, ở đó sưng lên một cục, còn trầy da, “Có lẽ là ta lạc đường rồi… Tướng Quân, tay ngươi đang chảy máu kìa.”

Vết thương nhỏ này đối với Hạng Tuế Chiêm chỉ là chuyện vặt, “Không sao. Sao ngươi nói cứ ấp a ấp úng thế?”
“Vừa rồi ta vấp ngã, không cẩn thận cắn vào lưỡi…” Tề Đan Yên nhăn nhó chỉ vào miệng mình.
Đáng đời nhà ngươi.
Tề Đan Yên như nàng dâu nhỏ dựa vào người Hạng Tuế Chiêm, chớp chớp mắt nhìn hắn, không ai giương cao thanh thế cho nàng, nàng tứ cố vô thân, ngược lại cảm thấy Hạng Tuế Chiêm trước nay luôn đại bất kính với nàng lại vô cùng có cảm giác an toàn. Lẽ nào đây chính là hội chứng Stockholm? Hạng Tuế Chiêm thấy nàng như vậy không còn quan tâm đến lễ nghĩa nữa, “Con ngựa lùn ta đưa cho ngươi trước giờ rất ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không hất ngươi xuống.”
“Ta không cưỡi con ngựa kia.” Tề Đan Yên thành thật khai báo, ngọng nghịu nói. “…Ta gặp Quốc Cữu gia, à… Tiền Quốc Cữu mới đúng, hắn rất tốt, tặng ngựa của hắn cho ta.”
Hắn rất tốt? Hạng Tuế Chiêm lạnh lùng nói: “Trương Truyền Cát suốt ngày ăn chơi đàng điếm, dung túng thuộc hạ nô bộc tìm kiếm nữ tử mỹ mạo trong dân gian cho hắn, đùa bỡn xong lại vứt bỏ ở ven đường. Thái Hậu thân phận tôn quý, đừng làm bạn với loại người này thì hơn.”
“À.” Tề Đan Yên ngạc nhiên, chỉ biết gật đầu.
Hạng Tuế Chiêm bảo Tề Đan Yên cầm cây đuốc, hắn thì tự mình xé một miếng vải trên áo quấn chặt lên cánh tay để cầm máu, đi trước vài bước rồi quay đầu lại nói, “Đi theo ta.”
“Ta không muốn trở về.” Tề Đan Yên lại buông một câu kinh người.
“Thái Hậu muốn ở đây làm mồi cho sói?”
Tề Đan Yên nói năng khó khăn, dùng đầu lưỡi sưng phồng líu ríu nói, “Trở về rồi sẽ có rất nhiều người nhìn ta, ta muốn nói với ngươi vài câu cũng phải chờ một, hai canh giờ, thông qua vài người mới gọi được ngươi. Bây giờ ở đây rất tối, không ai nhìn thấy chúng ta, khó khăn lắm ta mới được ở một mình với ngươi một lát. Ta! Không! Quay! Về!”

Rừng cây bỗng trở lên rất tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng đập cánh của con cú mèo đang xem trò vui và tiếng chó ngao sủa ồm ồm.
“…Thái Hậu quá lời.” Hạng Tuế Chiêm đứng phía trước, đưa lưng về phía nàng, vải quấn trên cánh tay loang lổ vết máu, ngọn lửa bập bùng trên ngọn đuốc lẳng lặng lay động. Vẻ mặt hắn mờ nhạt không rõ, giọng nói trầm thấp, bỗng nhiên bày ra quy củ quân thần trên dưới, “Vi thần thô thiển vũ phu, được Thái Hậu thưởng thức, ngượng ngùng không dám nhận.”
“Không biết chữ không có gì mất mặt, Hạng Tướng Quân đừng tự khinh thường bản thân chứ.” Tề Đan Yên đan tay vào nhau đặt trước ngực, tình chân ý thiết an ủi hắn, “Cùng lắm thì sau này mời một tiên sinh dạy học, Tướng Quân vất vả học dăm ba năm, mặc dù không mong đọc hiểu tứ thư ngũ kinh, viết được tên mình hẳn không thành vấn đề.”
Lời Thái Hậu nói luôn khiến người ta không thể phản bác.
“… Đi thôi.” Hạng Tuế Chiêm thấp giọng nói, đi về phía trước, chó ngao phe phẩy đuôi đi theo.
“Hạng Tướng Quân…” Tề Đan Yên như bị đả kích rất lớn, giọng nói vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Hạng Tuế Chiêm quay đầu nhìn nàng, thân hình nàng được bọc trong áo choàng màu hoàng kim, lạnh đến run rẩy. Hắn bỗng nhớ tới, nàng mới đôi mươi, thân thể yếu đuối, không thông minh lanh lợi, bị người ta nhét vào trong cạm bẫy hoàng gia màu vàng rực rỡ này, nàng là một chiếc cầu độc mộc, một chiếc cầu cuối cùng sẽ bị người ta dỡ xuống. Đến lúc đó, mắt nàng không còn nhìn thấy, miệng nàng không còn nói được, cũng không còn hơi thở. Hiện giờ, nàng đang tràn đầy tin tưởng và quyến luyến nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, giống như Hạng Vũ được gửi nuôi dưới danh nghĩa của hắn, khi thì tùy hứng, khi thì nghịch ngợm, lại luôn làm cho người ta khó có thể dứt bỏ.
“Thái Hậu, Hoàng Thượng chuẩn bị nướng thịt hươu, nói sẽ đợi ngài quay về doanh trướng cùng nếm thử.” Hắn luôn biết dùng cái gì có thể thu hút sự chú ý của nàng.
“Vậy sao?” Tề Đan Yên quả nhiên nhảy bật lên, nhấc vạt áo choàng đi theo, “Chúng ta về nhanh đi… A!” Nàng lại bị rễ cây sẩy chân, che miệng, hình như lại cắn phải lưỡi.
Hạng Tuế Chiêm quay lại vài bước, đứng trước mặt nàng.
Tề Đan Yên cười cười xấu hổ, ngẩng đầu muốn giải thích vài câu cho mình, đang há miệng thì thấy gương mặt người đối diện ngày một gần, đôi môi khô ráo ấm áp cũng nhẹ nhàng đặt lên môi nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận