Bất Thị Quỳnh Dao (không Phải Là Quỳnh Dao)



- Vừa rồi trên đài chị làm sao vậy? - Vũ Quyên cởi khăn trùm đầu, kỳ quái nhìn Vũ Phượng. Nếu không phải nàng ở trên đài đẩy Vũ Phượng một phát thì chẳng lẽ Vũ Phượng sẽ tiếp tục ngẩn người.
Mặt Vũ Phượng đỏ lên, đối diện với đôi mắt trợn to nghiêm túc của Vũ Quyên thì cúi đầu nói:
- Chị nhìn thấy ......
Không đợi nàng nói xong thì bên ngoài có người bước nhanh tiến vào cung kính vén rèm lên, theo sau là một người mặc bạch sam đi đến. Bạch sam kia là chất liệu tơ tằm, liếc mắt một cái là biết có thợ khéo còn là thượng đẳng, riêng bộ xiêm y này chỉ sợ cũng tiêu sạch mấy tháng tiền công của người bình thường.
Vũ Quyên mở to hai mắt, nhìn người nọ từng bước thong thả đi đến trước mặt các nàng, đứng lại, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc, nhìn các nàng không nói lời nào.
Vũ Quyên ngay cả miệng cũng nới rộng ra, nàng quay đầu nhìn Vũ Phượng, dấu chấm hỏi thật to dâng lên đỉnh đầu. Đây là Mặc đại ca?
Mặt Vũ Phượng đỏ hồng, dưới cái nhìn chăm chú liên tục của Trịnh Mặc thì một câu cũng nói không nên lời, tự nhiên không có cách giải đáp nghi hoặc của Vũ Quyên.
Trịnh Mặc nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của Vũ Quyên thì trong lòng không khỏi nổi nhạc, mới một ngày không thấy là nha đầu này thế nào đã như không quen biết mình, khóe môi cô cong lên, mỉm cười mở miệng gọi Vũ Quyên.
- Ôi, Mặc đại ca, thật sự là ngươi! - Trịnh Mặc mở miệng một tiếng thì tâm thần của Vũ Quyên đã trở lại, trừng mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong lòng có thêm rất nhiều nghi vấn.
Vũ Quyên nhịn không được vươn tay ra muốn bắt lấy quần áo của Trịnh Mặc, nhìn có cảm giác thật sự đặc biệt tốt, không biết sờ lên thì cảm giác gì. Còn chưa đụng tới tay áo thì chợt nghe một tiếng hừ bên cạnh, một người tiến đến ngăn cản nàng.
- Ngươi... - Vũ Quyên kinh ngạc nhìn nam tử tinh tráng che trước mặt, trong mắt lộ ra hung tướng nhìn mình, Vũ Quyên không khỏi lui lại một bước, tự hỏi người này đang làm gì.
- Cái kia...... không sao - Trịnh Mặc gọi thủ hạ lại, lại phát hiện mình còn chưa biết tên bọn họ, đành phải hô kêu bọn họ dừng tay.
- Vâng thiếu gia - Người nọ rất nhanh lui ra, tất cung tất kính cúi đầu với Trịnh Mặc.
Thái độ tương phản quá lớn, biểu tình của Vũ Quyên kinh ngạc cực độ, nàng nghi hoặc nhìn Trịnh Mặc. Thấy vẻ mặt vân đạm phong khinh của đối phương lại cảm thấy người này với trước kia có chút khác biệt.
- Vũ Phượng, đêm nay các ngươi phải xướng mấy tràng? - Trịnh Mặc hỏi.
- Hôm nay khách ít hơn, chỉ dùng hai tràng, à, tràng tiếp theo cũng không lâu nữa phải bắt đầu - Vũ Phượng ngẩng đầu nói, mặt vẫn có chút hồng.
Trịnh Mặc gật gật đầu
- Ta ở bên ngoài chờ ngươi, xướng xong...... ta có lời nói với ngươi.
- Được.
Trịnh Mặc xoay người, người phía sau nhanh chân xốc mành cho cô, Trịnh Mặc cười nhẹ với hắn, nói cảm ơn. Gia đinh Trịnh phủ sửng sốt, lập tức cúi đầu khom người, trên mặt hàm chứa chút hân hoan.
Vũ Quyên huých vào cánh tay Vũ Phượng:
- Ôi, Vũ Phượng, chị có cảm thấy có chút kỳ quái không?
Vũ Phượng thu hồi ánh mắt, giận dỗi liếc nàng một cái:
- Kỳ quái cái gì, em đó, vẫn nên nhanh chóng trang điểm đi, tràng tiếp theo lập tức bắt đầu, nếu để muộn để xem Kim đại tỷ nói em thế nào.
Vũ Quyên còn muốn nói gì nhưng Vũ Phượng đã cố tình đi thay quần áo, nàng đành tạm thời áp chế nghi vấn lại.
Vũ Phượng và Vũ Quyên thay đồ cổ trang lên đài, xướng vở 'Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài', lại giành được sự cổ vũ của cả sảnh đường.
Hai chị em cảm ơn tạm biệt trong tiếng ủng hộ.
Trịnh Mặc phân phó thủ hạ, bảo bọn họ ở chỗ này chờ trong chốc lát, cô xử lý xong việc sẽ trở lại. Nhưng lần này thủ lĩnh thế nào cũng không đáp ứng, nói là phụng lệnh của phu nhân, ít nhất cũng phải có hai ba người đi theo bảo hộ bên cạnh thiếu gia.
Trịnh Mặc biết mình vừa mới lành thương, khó tránh khỏi khiến người mẹ tiện nghi của cô khẩn trương, đành phải đáp ứng.
Vì thế sau khi Vũ Phượng đi ra, Trịnh Mặc liền sóng vai đi cùng nàng trên đường về hậu viện, ba cái 'bóng đèn' lớn thân cường tráng yên lặng theo sau bọn họ, không khí trở nên thập phần quỷ dị. Vũ Phượng cúi đầu, mắt liếc nhìn người bên cạnh, góc tay áo của Trịnh Mặc thoáng bay bay, ngẫu nhiên bay tới trên tay nàng, có chút ngứa. Một lát sau, độ rộng góc áo kia mở ra, bàn tay thon dài của Trịnh Mặc vươn ra từ trong tay áo, không chút dấu vết đưa lại đột ngột cầm tay nàng.
Vũ Phượng phút chốc hoảng hốt trong lòng, mặt nhất thời đỏ lên. Tay bị cầm dần dần nóng lên, Vũ Phượng không nhịn được cẩn thận vụng trộm giương mắt nhìn Trịnh Mặc, đã thấy mặt Trịnh Mặc không chút thay đổi, nghiêm trang nhìn về phía trước như thể mình không làm gì như bình thường. Trong lòng Vũ Phượng ngượng ngùng cực kì, phía sau còn có ba người xa lạ đi theo, trước mặt công chúng...điều này khiến nàng biết cư xử thế nào. Để đỡ thẹn thùng trong lòng, Vũ Phượng thử rút tay ra lại bị Trịnh Mặc nắm càng nhanh, một chút cũng không cho nàng giãy ra.
Vũ Phượng mặt đỏ bừng, gấp đến độ trừng mắt nhìn Trịnh Mặc. Trịnh Mặc biết trong lòng người kia nghĩ gì, thấy lỗ tai nàng đều đỏ, xem ra thật gấp gáp, mới không trêu đùa nàng nữa, nhẹ giọng nói:
- Đằng sau đã không còn ai.
Vũ Phượng nghe xong tức khắc quay đầu nhìn phía sau mới phát hiện người đi theo bọn họ không biết biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại hai người bọn họ. Ngẩng đầu nhìn Trịnh Mặc liền thấy hắn cười có chút trêu tức, sau đó Trịnh Mặc buông tay nàng ra, nói nhỏ:
- Coi như bọn họ thức thời.
Vũ Phượng bị buông tay thì trong lòng đột nhiên có chút mất mát, lại nghe thấy Trịnh Mặc tự thì thào nhưng không nghe rõ hỏi lại:
- Ngươi nói gì?
- Không có gì - Trịnh Mặc nhìn về phía trước, trong chốc lát dừng bước - Chúng ta đến nơi.
Vũ Phượng quay đầu lại, quả nhiên thấy tiểu viện bọn họ ở đã ở trước mắt. Đây là lần đầu tiên Vũ Phượng cảm thấy đường từ tiền sảnh Đãi Nguyệt Lâu tới tiểu viện gần như vậy, một chút đã tới.
- Ngươi ở đây chờ ta một chút - Trịnh Mặc nói với Vũ Phượng liền đi đến phòng của cô, đẩy cửa vào phòng, Trịnh Mặc tinh tế nhìn một lượt phòng cô ở trong ba tháng, trong mắt có chút quyến luyến. Cô thở dài, tay cẩn thận lấy từ trên ngăn tủ cái bao vải bọc đàn nguyệt, xoay người bước ra cửa phòng.
Vũ Phượng đang lẳng lặng đứng dưới tàng cây, mặt nàng tinh thuần ôn nhu, bị ánh trăng chiếu vào có chút mông lung. Trịnh Mặc từng bước đến gần nàng, thấy nàng nhìn về phía mình, hai tròng mắt như nước, trong suốt, trên mặt không khỏi xuất hiện ý cười.
Trịnh Mặc đi đến trước mặt Vũ Phượng, đưa cầm trong tay cho nàng:
- Tặng cho ngươi.
Vũ Phượng có chút khó tin nhìn Trịnh Mặc, thật cẩn thận tiếp nhận lễ vật. Chỉ khoảng nửa khắc sau trong mắt bắt đầu xuất hiện nồng đậm vẻ vui sướng và cảm động, giống như khoảng khắc hoa quỳnh nở rộ, phong tư sáng chói, diễm lệ mê người, khiến ánh mắt Trịnh Mặc tinh tế đen lại.
Trịnh Mặc không nói lời nào, nhìn kỹ nàng trong chốc lát, thấy Vũ Phượng mặt đỏ cúi đầu thì mới thản nhiên mở miệng nói:
- Vũ Phượng, sau này ta chỉ sợ sẽ không thể tiếp tục ở đây nữa.
Vũ Phượng cả kinh một chút ngẩng đầu lên, trên mặt còn đỏ ửng chưa mất hết, giống như còn đang tiêu hóa câu nói kia, sắc mặt của nàng chậm rãi trắng bệch đi, hơn nửa ngày sau mới run run nói:
- Ngươi... muốn đi rồi sao......
Trịnh Mặc không gật đầu cũng không lắc đầu, trên mặt là ý cười nhạt:
- Ta tìm được người nhà của ta rồi.
Vũ Phượng cúi thấp đầu, tóc rơi xuống che khuất khuôn mặt tinh xảo của nàng:
- Ta hiểu, tất nhiên ngươi thích đoàn tụ cùng người nhà, đây là chuyện tốt. Ngươi...... - Còn có thể trở về gặp ta không? Vũ Phượng gắt gao nắm lấy ống tay áo của mình, những lời này thủy chung không có dũng khí hỏi ra.
Đang hoảng hốt thì có một bàn tay thon dài đặt trên mặt nàng, chậm rãi nâng cằm nàng lên, bộ dạng Vũ Phượng cắn môi, hai mắt đỏ bừng, ẩn nhẫn khổ sở liền thu hết vào đáy mắt. Trịnh Mặc không khỏi đau xót trong lòng, nếu nói đêm đó vì tinh thần hoảng hốt mà không hiểu được ý của Vũ Phượng, vậy thì giờ phút này Vũ Phượng phản ứng rõ ràng như thế, dù là cô trì độn nữa thì dĩ nhiên cũng hiểu được phần tình ý trong lòng của người kia.
Là bắt đầu từ khi nào, cô nương ngốc này thế nhưng lại thật sự thích mình. Nếu nàng biết mình và nàng đều là nữ tử thì sẽ có phản ứng thế nào đây. Trong nháy mắt, Trịnh Mặc cơ hồ có xúc động muốn lập tức nói cho Vũ Phượng biết thân phận chân chính của mình, nhưng lời của Vân Nhu đêm đó khiến Trịnh Mặc không thể không lo lắng vì tình cảnh của mình.
Trịnh Mặc thở dài trong lòng, xúc động là ma quỷ.
Nhìn bộ dáng Vũ Phượng nhu nhược đến cực điểm, rõ ràng ngay lập tức có thể khóc nhưng lại cực lực chịu đựng không rơi lệ, cuối cùng Trịnh Mặc không nhịn được giơ tay ôm nàng vào lòng. Thời khắc ở trên đầu vai Trịnh Mặc, nước mắt Vũ Phượng kiên nhẫn giữ nhiều ngày lập tức không thể khống chế nổi nữa mới rơi xuống, mảnh áo ở đầu vai Trịnh Mặc rất nhanh chóng ướt một mảnh. Vũ Phượng khóc cực độ tan nát cõi lòng, toàn bộ người đều run nhè nhẹ. Cảm thấy cạnh thắt lưng của mình có cánh tay đang căng thẳng, rất lâu, đến lúc nàng khóc đến độ mơ hồ mới nghe được một tiếng thở dài thấp đến không thể nghe thấy của Trịnh Mặc vang lên bên tai:
- Nha đầu ngốc, ta sẽ thường xuyên đến gặp ngươi.
Vũ Phượng hai mắt đẫm lệ, run run nâng đầu, còn có chút không tin:
- Thật sự? - Trong giọng nói nồng đậm giọng mũi.
Trịnh Mặc nhanh chóng đau nhức trong lòng, cằm để trên trán nàng, ôn nhu nói:
- Thật sự.
Giây tiếp theo Vũ Phượng liền nhào vào trong lòng cô, cánh tay gầy chỉ gắt gao ôm thắt lưng cô.
Trịnh Mặc kìm lòng không đậu ôm lại nàng mà không biết rằng từ một cái ôm này, từ nay về sau đã đưa hai người đang ôm nhau vào một thế giới hoàn toàn khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui