Bất thị Quỳnh Dao


Sáng sớm hôm sau, Vũ Phượng và Vũ Quyên mang theo Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ đi cáo biệt ông bà Đỗ. Trước khi đi, Vũ Phượng đi đến trước mặt Trịnh Mặc, ngửa đầu có chút chua sót nói với cô:
- Tiên sinh, thật xin lỗi, mấy ngày này khiến ngươi trải qua bất hạnh với người một nhà chúng ta - Nói tới đây đôi mắt đỏ lên - Nay chúng ta muốn dẫn muội muội đi vào thành trị liệu, ngươi......
"Tiên sinh"? Trịnh Mặc không khỏi nhíu này, cô nhìn người mình thì lập tức lĩnh ngộ. Thân thể này vốn có bộ dạng cao gầy, hiện tại lại mặc áo choàng ngắn rộng thùng thình, xác thực nhìn không ra là nữ. Cô còn có rất nhiều nghi vấn đối với khối thân thể này, do dự không biết có nên 'kiện lên cấp' trên tố cáo mình là nữ không.
Cô hiểu ý của Vũ Phượng, cắt lời nàng:
- Vũ Phượng cô nương, nay ta không nhớ rõ chuyện trước kia, cũng không biết nên đi đâu về đâu, ngươi đã cứu ta thì chính là ân nhân của ta, trong khoảng thời gian này để ta dùng năng lực non nớt của mình cùng các ngươi đối mặt với khó khăn được không?
Lời nói hợp tình hợp lý, phát ra từ đáy lòng. Vũ Phượng nhìn cô một lát, thấy thái độ của cô chân thành khẩn thiết, biết cô nói thật sự là tình hình thực tế, tình cảnh lúc này của nhà các nàng có nhiều người hỗ trợ vẫn tốt hơn. Thở dài, nàng gật gật đầu.
Tiểu Ngũ bị ôm đến, đặt nằm thẳng trên một cái xe đẩy bằng tay, phía trước xe đẩy có hai thanh gỗ dùng làm tay vịn, một sợi dây thừng phân thành hai bên. Vũ Quyên vác dây thừng trên vai mình, hai tay nắm vào tay vịn, Vũ Phượng và Tiểu Tam Tiểu Tứ ở sau xe đẩy, xe liền cân bằng lên. Trịnh Mặc đứng bên cạnh xem cũng hiểu được, cũng không nói gì, tay đỡ ở phía sau xe đẩy, theo chân bọn họ đi, Vũ Phượng đối diện nhìn cô đầy cảm kích.
Đường núi gập ghềnh, lại hướng lên trên, trên đường đều là đá cuội. Xe đẩy thỉnh thoảng xóc nảy, Vũ Quyên đi phía trước được một lát thì tốc độ rõ ràng chậm lại, nhóm Vũ Phượng ở phía sau đẩy thật sự cố hết sức, Trịnh Mặc nhìn bả vai Vũ Quyên đã bắt đầu phát run.
- Chờ một chút - Cô đi lên phía trước, cởi dây thừng ra khỏi vai Vũ Quyên vác lên chính vai mình, đứng ở vị trí của nàng - Ta đi trước, các ngươi đẩy phía sau, sẽ mau chút.
Vũ Quyên biết khí lực của mình không đủ , mắt nhìn Tiểu Ngũ thống khổ rên rỉ trên xe thì gật gật đầu với Trịnh Mặc, liền đi tới phía sau đẩy cùng nhóm Vũ Phượng.
Trịnh Mặc dùng toàn lực kéo ở phía trước, đầu xe bị nàng cố định rất tốt, nhóm đẩy Vũ Phượng lập tức thoải mái đi nhiều, tốc độ cũng so với trước nhanh hơn vài lần. Ngay cả như vậy thì đi lâu cũng mệt . Vũ Phượng bọn họ tốt hơn chút, chỉ dùng tay để đẩy, mà chỗ Trịnh Mặc gắng sức chủ yếu là bả vai, dây thừng thô ráp ma sát với bả vai của cô rất đau. Vì để nhanh tới bệnh viện nên Trịnh Mặc cố không để ý tới chỗ đau, dựa theo đường tay Vũ Phượng chỉ mà âm thầm đi về phía trước.
Dù như thế thì lúc tới cửa bệnh viện cũng đã là buổi chiều. Trịnh Mặc buông xe đẩy, dỡ dây thừng từ trên vai xuống, cô cảm thấy toàn bộ bả vai như bị chặt đứt. Cắn chặt răng, cô xoay người cẩn thận bế Tiểu Ngũ còn mơ hồ trên xe đẩy, đoàn người vội vàng vào cửa lớn bệnh viện. Lúc xếp hàng đăng ký, tay Vũ Phượng thăm dò trán của Tiểu Ngũ, liếc mắt gặp cảnh vai phải thấm một mảng máu của Trịnh Mặc thì kinh hãi:
- Bả vai của ngươi đổ máu, ngươi bị thương?
Trịnh Mặc quay đầu nhìn, một khối quần áo ở đầu vai đều bị nhuộm thành màu đỏ sậm, chẳng trách nàng cảm thấy trên vai thật ướt. Nhưng ở tình huống hiện tại thì đây chỉ là việc nhỏ:
- Chắc là vừa rồi cái dây thừng kia cọ, không sao - Cố giả vờ thực nhẹ nhàng, nhìn Vũ Phượng nở nụ cười nhẹ.
Vũ Phượng bỗng nhiên cảm thấy mũi đau xót, quay mặt đi gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui