Bất thị Quỳnh Dao


- Thiếu gia, đây là sổ sách cuối tháng của điếm tơ lụa và điếm lương thực, còn phần này là bảng biểu hết quý của tiệm Phúc Hưng - Trần thúc ôm mấy bản sổ sách thật dày đi vào, lục đục để ở góc bàn văn phòng.
Trịnh Mặc đang cầm trong tay một quyển sổ sách làm ký hiệu:
- Trần thúc, mấy ngày nay người chúng ta phái đi vào các cửa hàng làm được thế nào rồi?
Trần thúc để ra một phần, cung kính nói:
- Thiếu gia, những lão bản này xem ra vẫn rất biết bổn phận.
Trịnh Mặc xem, vừa lòng gật đầu:
- Tốt - Cô lấy ra từ ngăn kéo một quyển văn kiện, vẽ vài cái lên trên, gập lại đưa cho Trần thúc:
- Mấy người này lần trước họp ta có chú ý tới, rất có năng lực, vài ngày nữa thúc phân công bọn họ đến hai mươi bốn cửa hàng kia đi......
Trần thúc cúi đầu:
- Vâng thiếu gia.
- Tốt lắm, không còn việc gì, thúc có thể đi xuống.
- Vâng.
Trần thúc chui đầu vào văn phòng nhỏ bên ngoài ngồi bàn một lát chợt nghe đến tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, giương mắt thì thấy Trịnh Mặc bay nhanh qua trước mặt ông. Trần thúc nhìn bóng dáng vội vã của Trịnh Mặc rồi lại nhìn sắc trời bên ngoài còn sáng thì có chút ngạc nhiên.
Từ sau khi tiếp nhận sản nghiệp của Triển gia, công vụ ở Vân Thiên Lâu cơ hồ gia tăng lên gấp đôi, thiếu gia luôn cần cù phụ trách, trước kia luôn ở lại văn phòng xử lý sự vụ đến khuya mới về phủ, sao gần đây nghiệp vụ tăng nhiều ngược lại lại đi càng ngày càng sớm đây. Trần thúc vuốt cằm suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút sáng tỏ cong khóe miệng.
Trịnh Mặc mang theo vài tùy tùng vội vàng về Trịnh phủ. Rảo một bước tiến lên cửa lớn Trịnh phủ, tâm tình Trịnh Mặc đã bắt đầu nhảy nhót, trong ánh mắt cũng xuất hiện nhiều điểm ý cười.
- Chào thiếu gia - Trên đường các nha hoàn, hạ nhân đi qua không ngừng cúi đầu tiếp đón Trịnh Mặc.
Trịnh Mặc đi như gió, một mạch bước nhanh tới đại sảnh, trên bàn tròn đã tràn đầy đồ ăn xanh, một giai nhân mặc váy đạm hồng nhạt hoa mỹ lả lướt đang cầm thìa và đũa có vẻ chuyên tâm.
Nụ cười ngưng ở trên mặt Trịnh Mặc liền nở rộ, đi lên vài bước giơ tay vòng trụ eo nhỏ của nàng, thoáng sử dụng lực kéo lại, ôn hương nhuyễn ngọc liền ngã vào trong lòng, Vũ Phượng kinh hô một tiếng.
Trịnh Mặc vùi đầu vuốt ve khuôn mặt nõn nà trơn mềm của giai nhân, chóp mũi tưởng niệm mùi hương thoang thoảng này cả ngày, cánh tay ở thắt lưng nàng bất giác chặt lại vài phần.
- Mặc...... - Biết người phía sau ôm chính mình là ai, Vũ Phượng trước vui sau xấu hổ.
Người trẻ tuổi vừa kết hôn luôn như keo như sơn, hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều dính cùng một chỗ, hai người cách biệt suốt một ngày, đã sớm tưởng niệm lẫn nhau. Vũ Phượng vừa thấy người trong lòng thì tự nhiên lòng tràn đầy vui mừng, nhưng nghĩ đến chung quanh còn có một đám nha hoàn đang đứng, mà Trịnh Mặc lại làm ra động tác thân mật như vậy với nàng, hành vi lớn mật như vậy làm cho Vũ Phượng luôn rụt rè bảo thủ đằng một chút liền nóng đỏ, nàng bộ dạng phục tùng cực thẹn tránh đi:

- Mặc, ở đây nhiều người......
Bọn nha hoàn hầu ở một bên đã sớm đỏ mặt lặng lẽ chuồn ra ngoài, Vũ Phượng mềm nhũn giãy dụa, với Trịnh Mặc mà nói căn bản không có nhiều lực, Trịnh Mặc cúi đầu thổi gió nóng ở bên tai nàng nhẹ nhàng:
- Bọn họ đều đã đi.
Thân hình mềm mại của Vũ Phượng ở trong lòng Trịnh Mặc lập tức run rẩy, vành tai khéo léo dần dần biến hồng, Trịnh Mặc chuyển người qua nhìn nàng, thấy nàng mặt mày ẩn tình, mặt đỏ bừng hết lộ vẻ sở sở động lòng người, ngực Trịnh Mặc bất giác căng thẳng, không nhịn được ôm thân thể nàng, đang muốn âu yếm thì phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng ho khan không hài hòa.
Người ôn ôn thuận thuận vùi trong lòng tức khắc tỉnh táo lại, đỏ mặt vội vàng xoay thân tránh cái ôm của cô. Ôn hương nhuyễn ngọc đột nhiên đào tẩu khiến Trịnh Mặc không khỏi có một trận mất mát trong lòng, cô oán hận xoay người xem là ai đoạt đồ ăn trong miệng hổ.
Chỉ thấy Trịnh Phi Yên khoanh tay đứng ở cửa, đang chớp mắt chế nhạo nhìn nàng, Vũ Quyên đứng bên cạnh Trịnh Phi Yên, trên mặt thế nhưng thật sự có chút hồng hiếm thấy, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Vân Nhu mang theo vài nha hoàn đi vào sau, thấy mọi người trong phòng đều đứng bất động thì kỳ quái hỏi:
- Sao vậy?
Không nhìn Trịnh Phi Yên cười không có hảo ý, Trịnh Mặc đáp thật tự nhiên:
- Không có gì, mẹ.
Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ líu ríu chạy vào từ bên ngoài, Tiểu Ngũ vừa tiến vào mắt liền chăm chú vào đồ ăn đầy trên bàn:
- Oa, lại có thiệt nhiều đồ ăn ngon!
Vân Nhu cười sủng nịch sờ sờ cái đầu nhỏ của con bé, nói với mọi người:
- Được rồi, chúng ta ngồi xuống đi.
Ba đứa trẻ chạy đến bên cạnh bàn đầu tiên, ngồi đoan đoan chính chính chờ người lớn ăn cơm. Trịnh Mặc nắm tay Vũ Phượng mặt đỏ hồng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Trịnh Phi Yên và Vũ Quyên cũng cùng ngồi xuống, Vân Nhu bưng bát lên, mỉm cười nói:
- Bắt đầu đi.
Mọi người thế mới bắt đầu nhấc đũa, im lặng ăn trong chốc lát, Trịnh Phi Yên đột nhiên cười xì một tiếng, nói một cách tinh quái:
- Đại ca, chị dâu thế nhưng ăn ngon hơn so với cơm?
Vừa rồi trộm hương thiết ngọc bị Trịnh Phi Yên cắt ngang chưa ăn được tiện nghi, Trịnh Mặc không khỏi có chút bất mãn. Vì thế Trịnh Mặc và mấy miếng cơm liền không nhịn được liếc mắt nhìn mỹ nhânbên người một cái. Ăn không đến, nhìn thì cứ nhìn đi, lòng đang tràn đầy vui mừng lại bị bắt quả tang, thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, Tiểu Tứ Tiểu Ngũ phồng miệng vẻ mặt khó hiểu, Vũ Phượng cũng giương mắt nhìn cô, dù Trịnh Mặc da mặt không tệ cũng không khỏi đỏ mặt......
Vân Nhu nhìn thấy trong bát Trịnh Mặc vẫn đầy cơm thì lập tức gắp mấy đũa đồ ăn đưa tới bát cô:
- Mặc nhi, sao không ăn cơm? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không?
Trịnh Mặc lắc đầu, xấu hổ chỉ nói hai tiếng:

- Không, không - Thuận thế vùi đầu dùng bữa, né tránh ánh mắt tìm tòi của những người khác.
Một khối sườn chua ngọt đến bát cô, đây là đồ cô thích ăn nhất, Trịnh Mặc ngẩng đầu thấy Vũ Phượng đang dịu dàng nhìn cô, trong mắt cất giấu nhu tình:
- Ăn nhiều đồ ăn chút.
Như thể rốt cục được ngon ngọt, Trịnh Mặc khuôn mặt tươi cười nhanh chóng bưng bát, nhanh chóng cầm chén ăn hết đồ ăn, Vũ Phượng lại săn sóc cô, gỡ xương chan canh, ngữ điệu ôn nhu cực:
- Đừng ăn quá nhanh sẽ bị nghẹn, uống chút canh đi - Trịnh Mặc cười khanh khách nâng bát canh lên uống, nghe lời giống như đứa nhỏ nhu thuận.
Trịnh Mặc mọi thứ đều tốt, có duy nhất một thói quen hư, chính là lúc ăn cơm không thích ăn đồ ăn, cũng không ăn canh, Vân Nhu đau lòng cô không đủ dinh dưỡng, mỗi bữa đều phải không ngừng cho cô đĩa rau, cứng rắn bắt cô ăn. Giờ nhìn thấy con dâu hầu hạ cực tốt con gái của mình, không cần bà tiếp tục làm lụng vất vả thì trong lòng Vân Nhu vui mừng một trận, trên mặt không nhịn được xuất hiện ý cười.
Có lẽ do đã lớn tuổi, Vân Nhu luôn hy vọng Trịnh Mặc có thể dành nhiều thời gian một chút bồi bên người mình. Nhưng Trịnh Mặc và Trịnh lão gia giống nhau, mỗi ngày đều xoay quanh khắp nơi, vừa xã giao vừa làm ăn, thường xuyên mười ngày nửa tháng cũng không về nhà ăn nổi bữa cơm, mỗi khi đến buổi tối chỉ có bà và Yên nhi cô đơn ăn cơm chiều trên bàn tròn lớn, Vân Nhu ngoài miệng không nói nhưng trong lòng kỳ thật không phải tư vị.
Nhưng từ sau khi Vũ Phượng vào cửa, tình trạng liền có nhiều thay đổi. Số lần Trịnh Mặc về nhà nhiều hơn rất nhiều, xã giao có thể bỏ đều bỏ hết, mỗi ngày đều tận lực chạy sớm về nhà, cùng người nhà ăn cơm chiều. Hơn nữa Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ này, ba đứa trẻ thiên chân khả ái, mấy ngày này mang đến trong nhà lạnh không ít tiếng cười đùa. Vân Nhu nhìn vợ chồng son đang nhìn nhau cười thì không khỏi tâm sinh cảm khái, nghĩ đến lúc trước đồng ý cưới tức phụ này vào cửa thật sự là rất đúng.
Cơm nước xong, Trịnh Mặc nắm tay Vũ Phượng bước chậm đến đình ngắm trăng. Gió lạnh quất vào mặt, Trịnh Mặc ngồi ở trên ghế đá, ôm Vũ Phượng vào trong ngực, hai người lặng lẽ nói chuyện.
- Mặc, ta cảm thấy gần đây Vũ Quyên hình như có chút kỳ quái - Vũ Phượng thoải mái tựa vào đầu vai Trịnh Mặc, có chút hoang mang nói.
Trịnh Mặc đang thưởng thức một nắm mái tóc của nàng, thuận miệng nói:
- Kì quái như thế nào?
Vũ Phượng ngưng mi:
- Gần đây em ấy thường xuyên thất thần, còn một mình ngây ngô cười khó hiểu, ta hỏi em ấy cười cái gì, em ấy còn nói không có gì.
Mắt Trịnh Mặc sáng lên, đây không phải là bộ dạng thiếu nữ hoài xuân sao:
- Em yêu, đây là hồng loan tâm động điển hình, có phải Vũ Quyên có ý trung nhân hay không?
Nghe được xưng hô của Trịnh Mặc với nàng, mặt Vũ Phượng hơi hơi đỏ hồng:
- Ý trung nhân? Ta chưa nghe em ấy nhắc tới bao giờ.
- Chuyện này hỏi Yên nhi một chút liền rõ, gần đây hai đứa không phải thân vô cùng sao.
Trịnh Mặc ôm lấy đầu, môi có chút giống như vô tình chạm vào bên tai mẫn cảm của Vũ Phượng, Vũ Phượng hơi thở rối loạn, mặt có chút nóng.

- Vũ Phượng, trong khoảng thời gian này mỗi ngày ngươi đều ở nhà phải không, cảm thấy nhàm chán không? - Trịnh Mặc không phát hiện điều gì, cô ôm thật chặt vào thắt lưng Vũ Phượng, trong lòng nặng nề thở dài.
Thời đại này tuy rằng không giống phong kiến cổ đại, nhưng trói buộc với nữ tử vẫn không ít. Cô nương chưa gả như Vũ Quyên và Trịnh Phi Yên hoàn hảo chút, tuy rằng phần lớn thời gian cũng là ở nhà làm nữ hồng, nhưng ngẫu nhiên ra ngoài dạo phố, mua chút son bột nước gì đó vẫn là tầm thường.
Nhưng thiếu phụ đã gả đi sẽ không giống thế, trừ mồng một và mười lăm đi miếu dâng hương cầu phúc cho người trong nhà cần ra bên ngoài, thời gian còn lại cơ hồ đều phải ở nhà, đầu chỉ có phu quân và đứa nhỏ là trời đất nhỏ. Trừ phi trượng phu dẫn ra khỏi cửa, nếu không, cho dù là đặt mua kiện xiêm y trên đường thì cũng sẽ bị người chỉ trỏ doxuất đầu lộ diện.
Vũ Phượng lắc đầu ở trong lòng cô, cảm thấy ảo não trong giọng của Trịnh Mặc, nàng xoay người chủ động ôm cổ Trịnh Mặc, ôn nhu nhìn cô:
- Có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ với ngươi, ta cảm thấy hạnh phúc còn không kịp, sao có thể nhàm chán đây.
- Nhưng mà mỗi ngày ta cũng chỉ có thể ở cùng ngươi vào buổi tối, ta sợ ngươi ban ngày một mình sẽ buồn, sẽ không vui vẻ - Trịnh Mặc ôn nhu nhìn nàng.
- Ban ngày ta có thể cùng mẹ tu bổ hoa cỏ, hoặc mang theo Tiểu Tam Tiểu Ngũ thiêu thùa may vá, đánh đàn gì đó, sẽ không buồn, huống chi...... - Tay đang ôm cổ Trịnh Mặc của Vũ Phượng hạ xuống, nàng mặt mày thùy thùy, bên môi mỉm cười - Lòng ta vẫn nghĩ đến ngươi, nhớ kỹ ngươi, sao lại có thể không vui vẻ đây...... - Giọng càng ngày càng thấp, mặt Vũ Phượng càng ngày càng hồng.
Cảm giác bên hông căng thẳng mạnh, đôi môi anh đào liền gặp tập kích ôn nhu. Nàng ưm một tiếng.
Điều Trịnh Mặc không thể chống cự nhất chính là những lời thổ lộ xấu hổ ngượng ngừng của Vũ Phượng, mỗi khi nàng làm bộ dạng phục tùng thùy mắt, không thôi thẹn thùng nhẹ giọng kể ra tình ý với chính mình, Trịnh Mặc liền cảm giác ngực ức chế không được sóng nóng quay cuồng, khó kìm lòng nổi hôn môi Vũ Phượng, đem cánh môi mềm mại ướt át của nàng bao vây trong miệng cô, trằn trọc hôn, đầu lưỡi khó nhịn cạy mở hàm răng của nàng, xâm nhập vào nơi ôn nhuyễn...... Hơi thở dần dần dày đặc, sắc mặt hai người đều ửng hồng lên. Tay Trịnh Mặc phủ ở thắt lưng Vũ Phượng trằn trọc chậm rãi đụng đến phía trước thân thể nàng, bàn tay thon dài xẹt qua bụng bằng phẳng, một đường leo lên trên, cuối cùng nhẹ phủ lên mềm mại quyến rũ. Vũ Phượng kìm lòng không đậu yêu kiều ngâm ra tiếng.
Âm thanh yêu kiều này kích thích Trịnh Mặc đang cả người khô nóng càng thêm không thể ức chế khao khát của mình, cái hôn nhanh chóng trằn trọc đến cái cằm trắng nõn nhẵn nhụi, cái gáy ngọc, Trịnh Mặc hôn nhẹ mút mạnh như bão tố khiến Vũ Phượng khẽ ngẩng đầu lên, hô hấp không xong, chỉ có thể ôm vai cô thở gấp, một bàn tay của Trịnh Mặc không ngừng vuốt ve tóc Vũ Phượng, kéo nàng đến gần mình, tay kia thì nhu nắm khuôn ngực đầy đặn của Vũ Phượng, cách lớp quần áo, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác được nơi đó đã muốn bắt đầu se lại, Vũ Phượng cắn cánh môi, không chịu nổi cúi đầu rên rỉ.
Vũ Phượng sắc mặt đỏ sẫm một mảnh, biểu tình vừa như thống khổ lại vừa giống vui thích cực độ, nàng thở gấp giơ tay cản lại bàn tay đã bắt đầu tham nhập vào quần áo của nàng của Trịnh Mặc:
- Mặc, không...đừng............đừng ở............ chỗ này......
Cho dù bị Trịnh Mặc làm thở gấp liên tục, ý loạn tình mê thì Vũ Phượng vẫn nhớ rõ các nàng giờ đang ở bên ngoài, không phải ở trong phòng, tuy rằng Trịnh Mặc sớm đã ra lệnh cho nha hoàn hạ nhân không được vào đình viện này, nhưng Vũ Phượng thủy chung không thể bỏ đi bất an và ngượng ngùng trong lòng.
Cánh môi lửa nóng của Trịnh Mặc đã hôn đến trước ngực Vũ Phượng, khắp tay mềm nhẵn non mịn của Vũ Phượng đang cực lực đè nén tiếng ngâm nga rên rỉ, hỏa diễm nóng bỏngdấy lên trong cơ thể nàng, cơ hồ làm Trịnh Mặc không khống chế được lập tức muốn nàng. Bên tai tiếng cầu xin nhỏ vụn và bàn tay mềm run run đẩy ra đã kéo lại cho Trịnh Mặc một chút lí trí gần như đánh mất, biết lấy việc Vũ Phượng rụt rè mà thân thiết bên ngoài như ban ngày là quyết định không thể. Trịnh Mặc thở hổn hển ngẩng đầu lên khỏi ngực Vũ Phượng, cưỡng chế khô nóng bắt đầu khởi động, cô đứng dậy bế ngang Vũ Phượng trong lòng sắc mặt ửng hồng lên, lập tức hướng đến trong phòng.
Một cước đá văng cửa phòng, Trịnh Mặc lòng như lửa đốt thả Vũ Phượng trên giường, hai ba nhịp trừ bỏ quần áo mình, vội vàng đi lên. Vũ Phượng mặt đỏ bừng nhắm hai mắt lại, hai tay mềm nhũn khoác lên tấm lưng trần của Trịnh Mặc, một bên màn giường bị Trịnh Mặc phất tay mới hạ xuống, che một nửa dạt dào bên trong, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ, tràn ra đứt quãng từ khe hở của màn giường...... Ngoài cửa sổ, trăng tròn chiếu sáng bầu trời tối đen, bóng đêm vừa đẹp vừa mông lung.
------------------------------
Trừ bỏ lễ mừng năm mới, trung thu là ngày hội náo nhiệt nhất Đồng thành. Người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên xong, hai vợ chồng hoặc là thanh niên nam nữ chưa thành thân sẽ đạp bóng đêm ra cửa ngắm cảnh, hy vọng có thể khéo gặp được một vị thiếu gia tiểu thư nào đó, thành toàn một đoạn nhân duyên mỹ mãn.
Trên đường cái có hội đèn lồng mỗi năm một lần, chủ điếm đứng đắn sớm đóng cửa về nhà đoàn viên, điều này đã cho không các cửa hàng quán nhỏ một cơ hội tuyệt hảo để kiếm tiền, các tiểu thương hôm nay đều là mèo sáng mắt, khoá rương nhỏ kéo từ đầu đường tới cuối ngõ náo nhiệt rao bán các thứ đèn màu, son bột nước, trang sức, mặc dù không phải sự việc đặc biệt hiếm lạ, thợ khéo cũng không chú ý như vậy, nhưng tại cuộc sống đặc thù ở đây, sinh ý cũng tương đối náo nhiệt.
Trên đường cái Đồng thành giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều vô cùng náo nhiệt vui sướng.
Chung quanh đám đông mãnh liệt tấp nập, Trịnh Mặc hộ Vũ Phượng chặt chẽ trong người, lấy tay che không cho đám người chật chội đụng tới nàng, thật vất vả tiến vào được một ngõ nhỏ thoáng thanh tịnh chút.
- Vị tiên sinh, mua cho phu nhân cái trâm đẹp đi! Trâm bạc của chúng ta tài chất khéo léo đều nổi danh lừng lẫy ở Đồng Thành, không lừa người già và trẻ con! - Tiểu lừa đảo ở góc nhìn thấy đôi tiểu tình lữ đi tới thì nhanh chóng nhiệt tình thét to.
Ánh mắt Vũ Phượng dừng lại trong chốc lát trên một cái trâm cài đầu màu bạc, hình như có chút thích, Trịnh Mặc ở bên cạnh nhìn thấy, không khỏi cong khóe miệng, nhìn tiểu lừa đảo chỉ chỉ nói:
- Ta muốn cây trâm này.
Vũ Phượng vui sướng quay đầu nhìn cô, Trịnh Mặc sủng nịch cười lại, tay lặng lẽ ôm bên hông Vũ Phượng, mặt Vũ Phượng hơi hơi đỏ lên, cúi đầu khẽ đặt trên tay cô, cười nhẹ xấu hổ, cảm giác hạnh phúc đầy lòng đầy đầu.

Tiểu lừa đảo kia đang vội vàng lấy tiền, lúc ngẩng đầu đưa trâm đã bọc kĩ thì nhìn thấy vẻ tuyệt sắc khuynh thành dưới đèn của Vũ Phượng, nhất thời nhìn chằm chằm, tưởng tiên nữ hạ phàm, thế nhưng quên béng động tác trên cánh tay.
Vũ Phượng nửa dựa sát vào Trịnh Mặc, một lòng đều ở trên người cô nên không chú ý tới tiểu lừa đảo. Trịnh Mặc cũng nhìn thấy biểu tình hai mắt tỏa sáng của tiểu lừa đảo, có chút không vui nhíu nhíu mày, ném ra mấy đồng tiền rồi cầm trâm liền nắm tay Vũ Phượng chạy lấy người, tiếp tục đứng đây cô sợ chính mình sẽ không chịu được mà bổ một chưởng tới mặt tiểu lừa đảo kia cho đáng đời tròng mắt loạn chuyển của hắn.
Vốn đêm nay là Trịnh Mặc mang theo Vũ Phượng, Trịnh Phi Yên và Vũ Quyên đi ra ngoài, bất quá sau đó vì đám người chật chội mà bị tách ra, Trịnh Mặc lo lắng cho sự an toàn của hai tiểu cô nương, nhanh chóng phái tùy tùng phía sau đuổi theo hai nàng, còn Trịnh Mặc gắt gao nắm chặt tay Vũ Phượng, một khắc cũng không dám buông. Không có một đống tùy tùng theo phía sau, Trịnh Mặc mang theo Vũ Phượng đi chơi càng thêm tận hứng.
Vũ Phượng trước đây luôn ở trong sơn trang, sau đó lại luôn ở Đãi Nguyệt Lâu xướng khúc, hiện tại gả cho Trịnh Mặc cũng suốt ngày ở trong phủ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng du lãm chợ náo nhiệt như vậy, lôi kéo tay Trịnh Mặc đi nhìn một cái, đi dạo thập phần vui sướng. Trịnh Mặc đối với nàng cực yêu thương, chỉ cần là Vũ Phượng coi trọng thì cơ bản cô đều mua, Vũ Phượng một đường hứng thú dạt dào, lôi kéo Trịnh Mặc cười khéo, dưới chân bước không ngừng, đến thời điểm hội đèn lồng gần như chấm dứt hai người mới tận hứng mà về.
Vũ Phượng đột nhiên xoay người hô nhỏ một tiếng, Trịnh Mặc ngồi xổm xuống, sốt ruột nói:
- Sao vậy?
Vũ Phượng xoa xoa mắt cá chân:
- Đeo giầy mới, khả năng do vừa rồi đi quá lâu, có chút không khoẻ......
Trịnh Mặc cẩn thận vén làn váy của nàng, giơ tay nhẹ nhàng đè lên mắt cá chân, lập tức nghe thấy Vũ Phượng ăn đau than nhẹ, Trịnh Mặc đứng thẳng dậy đỡ Vũ Phượng:
- Mắt cá chân sưng đỏ, có phải rất đau hay không?
Vũ Phượng khẽ chau mày, hơi cắn môi, không định khiến Trịnh Mặc lo lắng:
- Không sao, đi chậm một chút là được.
Trịnh Mặc giơ tay ngăn nàng lại, cực đau lòng:
- Tiếp tục ma sát sẽ chảy máu - Cô đến trước Vũ Phượng ngồi xổm xuống - Lên đây, ta cõng ngươi về.
Vũ Phượng mặt đỏ lên, vội nói:
- Không cần Mặc, ta có thể tự đi.
Trịnh Mặc quay đầu nắm tay nàng, ôn nhu nhìn nàng:
- Để ta cõng ngươi đi, ngươi không sợ đau nhưng ta đau lòng.
Mặt Vũ Phượng nhất thời đỏ bừng một mảnh, trong lòng cũng cực cảm động, nàng đầy mắt nhu tình nhìn Trịnh Mặc, mân môi thuận theo, đưa tay chậm rãi ôm cổ cô.
Hội đèn lồng đã chấm dứt, trên đường chỉ có vài tốp năm tốp ba, ngẫu nhiên đi qua đều không tự giác nhìn về hai người, nhất là mấy cô nương gia, nhìn đến tình lữ ân ái như vậy không khỏi tâm sinh hâm mộ ghen tị cực kì.
Vũ Phượng ôm cổ Trịnh Mặc, ngượng ngùng tựa đầu chôn trên vai cô, gió lạnh phất quá bên sườn, nghe tiếng hít thở đều đặn cùng nhịp tim đập có lực của Trịnh Mặc, Vũ Phượng trong lòng như mặt nước mềm mại, say đắm nhìn Trịnh Mặc, lông mi thật dài, mũi thẳng, Vũ Phượng không nhịn được vụng trộm hôn tai Trịnh Mặc, đỏ mặt dán ở trên lưng cô, mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Trịnh Mặc vững vàng cõng giai nhân, nhận thấy được động tác nhỏ ngượng ngùng của nàng thì không khỏi cong cong khóe miệng.
Trên đường năm màu hoa đăng chiếu rọi ở trên mặt hai người, săm lên miệng cười ngọt ngào tương tự, sáng lạn như hoa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận