Bất Tiếu Phù Đồ

Trở lại phủ Nhung Trăn vương, sắc mặt Lô Ngôn vẫn còn trắng bệch, Mặc Phi nói chuyện với hắn, hắn cũng không yên lòng. Vu Việt thực sự làm cho hắn sợ hãi như vậy sao? Chỉ là phong độ thất thường thôi mà? Từ trước đến nay, phủ Nhung Trăn ở Tiệm Hề đâu có chú trọng sở trường văn ngôn, võ lực của Vu Việt Võ đủ sức để bù đắp tất cả. Vì thế biểu hiện trong Tài sĩ luận hội không nổi trội gì, trái lại còn tốt hơn ấy chứ, so sánh với lúc trước, Mặc Phi lại cảm thấy mình có phần phách lối. Trong đó, dĩ nhiên là nàng có ý niệm tự bảo vệ mình trong đầu, nhưng quan trọng hơn là đạt được sự công nhận của Vu Việt, đổi lấy sự tín nhiệm và coi trọng của hắn.

Nàng cho rằng việc có thể làm thì cứ mạnh dạn mà làm, điều này có lẽ là bởi nàng có chút bất đồng với nơi đây, những người quyền cao chức trọng cũng không thể khiến nàng mang tâm lý kính sợ, nhiều nhất thì sẽ không tự cho là đúng, đồng thời cũng thường xuyên nhắc nhở bản thân phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng mà trong nội tâm của nàng cũng có chút thanh cao của người trí thức, lại đã tiếp nhận sự khác biệt hoàn toàn trong giáo dục cùng với ảnh hưởng của tư tưởng bình đẳng ngang hàng, có một số việc, chỉ cần có thể thì nàng sẽ kiên trì đến cùng, ví dụ như quỳ lạy.

Lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, tiền bối; chỉ duy có quỳ gối trước uy quyền thì nàng không làm được. Nàng cũng biết kiên trì như thế chẳng có ý nghĩa gì ở đây, nhưng ít ra hãy để nàng tạm thời giữ lại một điểm này.

Vu Việt đã sớm cưỡi ngựa về tới phủ trước một bước rồi, mà Mặc Phi, sau khi tạm biệt Lô Ngôn ở hành lang thì chuẩn bị đến thư các tìm mượn một bộ sách về đọc.

Những bộ sách gần đây nàng xem đều có liên quan đến lịch sử, để có thể sống tốt, bước đầu tiên là phải hiểu rõ bối cảnh của thời đại này, cũng là một trong các bước quan trọng nhất.

Ở đoạn rẽ hành lang, sau khi Mặc Phi đã chọn xong sách trở về, nàng gặp được Vu Việt đang chuẩn bị đến thư phòng.

Mặc Phi hành lễ chào hỏi, mang tư thế chờ hắn rời đi, ai ngờ cái người này lại cứ đứng ở trước mặt nàng yên lặng một lúc lâu.

Đại nhân, ngài có việc gì sao? Nếu không có việc gì thì xin ngài hãy đi nhanh đi, cứ đứng như vậy thì thực khó chịu đó! Mặc Phi không nhịn được, liếc mắt lên nhìn hắn.

“Biết đánh cờ không?” Rốt cuộc Vu Việt cũng mở miệng hỏi một câu như vậy.

“Biết sơ sơ.”

“Còn cưỡi ngựa?”

“Không giỏi.”

Lặng yên một hồi, Vu Việt nói: “Vậy ngày mai ngươi tìm Yên Kiều, đến chuồng chọn một con đi, rảnh rỗi thì luyện tập cho tốt, mấy ngày nữa, ngươi sẽ cùng bổn vương quay về đất phong.”

“… Dạ.”

Vu Việt rời đi. Mặc Phi ngây người một hồi, sau đó thì mừng rỡ, cuối cũng cũng đạt được kì vọng rồi, chỉ cần có thể đến Nhung Trăn thì mình có thể yên tâm mà phát huy sơ trường, tích góp lực lượng vì sinh tồn sau này.

Mang theo tâm tình vui vẻ, Mặc Phi trở lại nơi ở, mấy ngày sau nàng cũng không cần làm gì cả, chuyên tâm nghiên cứu tài liệu là được rồi.

Nhưng mà vì sao Vu Việt lại hỏi nàng có biết chơi cờ hay không? Chẳng lẽ đến đất phong còn phải biết chơi cờ…

“Không ngờ luận hội này lại thú vị như vậy.” Trong thư phòng, Minh Hàn vuốt râu cười không ngừng.

“Phù Đồ này, quả thực là nhanh trí.” Yên Kiều gật đầu, giọng điệu có phần khen ngợi.

“Điều này không chỉ đơn giản là nhanh trí.” Minh Hàn nói, “Nhìn bên ngoài thì ‘Hắn’ giống như tuổi trẻ sức lực dư thừa, tài trí càng cao thì càng mong thể hiện, làm việc lớn mật lại không suy nghĩ thấu đáo. Nhưng ta đã để ý người này mấy ngày nay, chưa từng phát hiện ‘Hắn’ cậy tài khinh người, tham cầu danh lợi. Ngoại trừ lúc đầu nhập phủ có làm một bản giản thư về nông nghiệp và lần luận hội này phải bất đắc dĩ ra mặt, thời điểm còn lại, ‘Hắn’ nội liễm mà tự giữ mình, bình tĩnh mà thận trọng, làm việc thỏa đáng. Nếu như ‘Hắn’ là một người đứng tuổi, kinh nghiệm đầy mình thì không có gì kì lạ, thế nhưng tuổi đời của kẻ này còn quá trẻ, thậm chí có thể gọi là thiếu niên, loại tâm tính này cũng đủ để khiến cho vô số tài sĩ phải cảm thấy xấu hổ.”

Vu Việt gật đầu. Những người còn lại đều bày tỏ sự thán phục, quả thực Phù Đồ đã khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Bổn vương đã quyết định đem ‘Hắn’ về đất phong.”

“Minh Hàn không phản đối.”

Yên Kiều lại nói: “Nhưng mà thân phận của Phù Đồ không rõ ràng…”

“Thân phận của ‘Hắn’ chắc cũng không có nhiều điểm đáng ngờ.” Minh Hàn nói, “‘Hắn’ từng nói ‘Hắn’ vẫn luôn ẩn cư cùng lão sư, sau đó mới ra ngoài đi du lịch, bốn biển là nhà, ta có thể tin những lời này của ‘Hắn’ được tám phần.”

“Vì sao?” Yên Kiều hỏi.

“Mọi người có để ý đến ngôn từ cử chỉ của ‘Hắn’ không? Có tài trí nhưng không hiểu sự đời, khiêm tốn nhưng không biết lễ nghi, làm việc vững vàng nhưng lại lạnh nhạt với quyền quý, cư xử thận trọng, biểu hiện đã được dạy dỗ rất tốt, thế nhưng áo cơm lại mộc mạc không giống với xuất thân thế gia. Ngoại trừ cao nhân ẩn sĩ, Minh Hàn thực sự không nghĩ ra còn ai có thể nuôi dưỡng được một người như vậy.”

Nếu Mặc Phi mà ở trong này, chắc chắn sẽ bị những lời nói ở đây làm cho kinh ngạc, người này có thể phân tích nàng một cách vô cùng thấu triệt, giống như đã quen biết lâu năm rồi vậy.

Yên Kiều cũng nghe đến ngây ngốc rồi lại tự than thở vì sao tài trí của mình lại chênh lệnh với Minh Hàn nhiều như thế.

“Đúng rồi,” Lúc này võ tướng Sóc Vưu nói, “Ta nhớ Minh Hàn tiên sinh đã từng nói, chỉ cần Chủ công tham gia luận hội lần này, vấn đề bị phái đi biên thành sẽ được giải quyết dễ dàng, không biết tiên sinh có kế sách gì?”

Lời vừa hỏi ra, mọi người trong thư phòng đều nhìn về phía Minh Hàn. Hắn cười nói: “Kế sách đã bắt đầu có hiệu quả, các vị cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.”

Sóc Vưu có chút khó chịu: “Lúc nào tiên sinh cũng thích thần bí.”

Minh Hàn cũng không để ý, chỉ thản nhiên uống trà.

“Nói đến việc này,” Yên Kiều cũng nói, “Tiên sinh chỉ nói để Chủ công tham gia luận hội là được, nhưng không biết biểu hiện xuất sắc bất ngờ của Phù Đồ có ảnh hưởng đến bố cục của tiên sinh hay không?”

“Ha ha.” Minh Hàn sờ sờ miệng chén, thản nhiên nói, “Ta vừa nói rồi, Phù Đồ luôn làm việc thỏa đáng, biểu hiện lần này của ‘Hắn’ cũng như thế. Các vị cứ chờ đợi đi, không mấy ngày nữa sẽ có kết quả.”



Lúc này, trong phủ Nhị vương tử cũng đang có một cảnh tượng khác. Lệ Kiêu vừa về đến phủ đã ra lệnh triệu tập mưu sĩ của mình, kể lại chuyện xảy ra trong luận hội, đặc biệt nhắc tới sự xuất hiện vượt trội của Vu Việt và Phù Đồ, cuối cùng hắn vội vàng hỏi sách lược: “Các ngươi nói xem, Vu Việt có định ủng hộ Lệ Thần hay không? Bằng không, lấy tính cách của hắn, sao lại tự mình xuất hiện trong luận hội của Lệ Thần.”

Các mưu sĩ nhỏ giọng nghị luận, trong đó một người nói: “Điện hạ đừng vội, thuộc hạ cho rằng sự việc nhất định có ẩn tình, cần phải kiên nhẫn điều tra.”

“Kiên nhẫn?” Tên còn lại lập tức nói, “Chúng ta có thể kiên nhẫn, nhưng lại không có thời gian rồi.”

Không ít người phụ họa: “Đúng vậy, mắt thấy Vương thượng sắp lập người kế vị, cho dù điện hạ không phải là con trưởng thì cũng vẫn là hi vọng của mọi người, chúng ta còn đang cạnh tranh với Đại vương tử. Nếu bây giờ hắn lại có thêm Nhung Trăn vương ủng hộ, vậy thì…”

Lệ Kiêu dùng tay quét hết một loạt thư sách xuống khỏi mặt bàn, tức giận nói: “Điều này còn cần các ngươi nói sao? Điều bổn vương muốn là biện pháp, biện pháp giải quyết cục diện này!”

Thư sách ngổn ngang trên mặt đất, chúng mưu sĩ nhất thời im lặng.

Lúc này chợt có một người mở miệng nói: “Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy việc Đại vương tử được lập làm thái tử đã là chuyện trước mắt khó thể thay đổi, tất nhiên, chỉ cần Đại vương tử chưa đăng cơ, như vậy điện hạ vẫn còn có cơ hội.”

“Ồ?” Lệ Kiêu nhìn về phía người đang nói chuyện, dáng vẻ của kẻ kia thực sự quá bình thường, thế cho nên hắn nhất thời không nhớ ra tên của người nọ, “Ngươi nói xem, bổn vương còn có cơ hội gì?”

“Luận về trưởng thứ, điện hạ không bì được; luận về danh vọng, điện hạ cũng không bằng. Nhưng mà thứ quyết định thắng lợi cuối cùng, cũng không phải là những điều trên, mà là… binh quyền!”

“Binh quyền?” Mắt Lệ Kiêu sáng lên.

Người nọ gật đầu tiếp tục nói: “Nếu như Nhung Trăn vương mà không tham dự vào đây, điện hạ có thể khống chế cấm vệ quân xung quanh vương thành, thế lực gia tộc mẫu phi của điện hạ hoàn toàn có khả năng làm được chuyện đó. Thế nhưng hiện giờ đã xuất hiện biến số, tuy rằng binh lực chính của Nhung Trăn vương không ở vương thành, thế nhưng lực ảnh hưởng của hắn ở đây cũng không thể khinh thường được, nếu hắn thực sự liên hợp cùng Đại vương tử, chắc chắn điện hạ sẽ không có phần thắng nào. So với việc ngồi không chờ đợi cục diện, không bằng điện hạ hãy bài trí trước một nước cờ.”

“Bài trí như thế nào?”

“Hiện nay ba nước Ngu, U, Cảnh đang giao chiến, Ngu Quốc áp dụng sách lược trung lập, vậy thì tại sao ta không ở giữa họ mà thủ lợi.”

“Thủ lợi như thế nào?”

“Chính là dẫn binh đến Viễn An. Đó là nơi giao nhau của cả ba nước, dễ thủ khó công, nếu như điện hạ chủ động xin đi giết giặc, đóng quân tại thành này. Như vậy, thứ nhất là sẽ có được thêm nhiều binh quyền hơn, thứ hai là đạt được chiến công, tăng cường uy vọng trong đội quân. Khi đó, cho dù Đại vương tử có được lập làm thái tử, tương lai cũng chưa chắc có thể ngồi trên vương tọa.”

“Thế còn Vu Việt thì sao? Nếu hắn ủng hộ Lệ Thần, cho dù bổn vương có binh quyền, chỉ sợ cũng khó có thể chống lại.”

“Điện hạ đã quên rồi sao? Nhung Trăn vương có đất phong của chính mình, không có khả năng đóng ở vương thành, Vương thượng cũng sẽ không cho hắn mang binh lực hùng hậu tới đây, cái gọi là nước xa không cứu được lửa gần, một khi điện hạ đã khống chế được đại cục, lại có binh lực trong tay, vậy thì còn e ngại điều gì nữa?”

Lệ Kiêu sờ sờ cằm, tinh quang trong mắt lóe lên.

“Các ngươi cảm thấy đề xuất này thế nào?” Hắn hỏi những người còn lại.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, đại đa số đều tỏ vẻ đồng ý, dù sao, nếu có binh quyền thì Lệ Kiêu có thể đạt được lợi thế lớn nhất.

Thấy mọi người cũng không phản đối, Lệ Kiêu vỗ bàn, hét lớn: “Được, quyết định như vậy đi.”

Cuối cùng lại hỏi văn sĩ đưa ra mưu kế: “Ngươi tên gì? Nhập phủ khi nào?”

“Thuộc hạ là Giang Nhiễm, nhập phủ vào ba năm trước đây.”

“Được, Giang Nhiễm, về sau ngươi chính là đệ nhất mưu sĩ của bổn vương, hộ tống bổn vương đến Viễn An.”

“Dạ.”

Những người còn lại bắt đầu bàn luận nhiệt liệt về chuyện chiến sự, lại chưa từng chú ý đến trong mắt nam tử tên “Giang Nhiễm” kia hiện lên một tia mỉa mai không dễ phát hiện…

Ngày hôm sau, khi Mặc Phi đang chuẩn bị đi chọn ngựa, Mộc Hề lại dâng đến một phong thư viết bằng tơ lụa, mở ra nhìn, rõ ràng viết: Giờ Mùi ở Kỳ Tú lâu, Vệ Văn Trọng.

Là Vệ Tuyên hẹn gặp. Nói như vậy, từ sau ngày từ biệt ấy vẫn chưa gặp lại, Mặc Phi từng được người này chiếu cố không ít, quả thực nên cảm tạ một phen. Vì thế nàng bảo Mộc Hề tìm người chuyển thư, nói rõ sẽ đến đúng giờ hẹn.

Bởi vì có hẹn, Mặc Phi không đi chọn ngựa nữa, chỉ ở trong phòng nghiên cứu thư sách.

Đợi sau khi ăn xong cơm trưa, nàng mang Mộc Hề đi đến chỗ hẹn.

Vốn dĩ nàng muốn đi một mình, nhưng do không biết vị trí nên đành phải mang Mộc Hề đi cùng.

Có Mộc Hề dẫn đường, hai người đến Kỳ Tú lâu rất nhanh chóng. Đây là một tòa lầu các hai tầng, mang theo phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, Mặc Phi vừa đi vào bên trong đã có tiểu nhị nhiệt tình tới tiếp đón.

Hiển nhiên lúc trước Vệ Tuyên đã nói qua, vì vậy Mặc Phi bảo tiểu nhị mang nàng đi tới nhã gian lầu hai.

Đẩy cửa mà vào, đây là một gian phòng có phong cách cổ, án kỷ được trạm trổ, một đôi tịnh bình, lư hương bằng đồng, bình phong cát lợi… khắp nơi đều mang theo một chữ “Nhã”.

Vệ Tuyên ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, thấy Mặc Phi tiến vào mới đứng dậy chào đón.

“Nhiều ngày không gặp, tinh thần của Phù Đồ có vẻ tốt nhỉ.”

“Phong thái của tiên sinh cũng ngày càng hơn xưa.” Mặc Phi để ý hắn cũng không mang theo Nhàn Tử, vì thế liền bảo Mộc Hề đi cửa sau mà ra.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, pha trà ôn chuyện, nói về sự tình trước đó vài ngày, có cảm thán, có sợ hãi, cũng có xúc động.

Trà uống hết nửa ấm, Vệ Tuyên bỗng hỏi: “Phù Đồ, vì sao công tử lại lựa chọn phủ Nhung Trăn vương?”

Lời vừa hỏi ra, không khí vốn hài hòa nhất thời có phần ngưng trệ.

Mặc Phi sớm biết Vệ Tuyên sẽ hỏi vấn đề này, chỉ là không ngờ lúc này mới hỏi. Nàng cân nhắc một chút, trả lời: “Đại khái là… một loại duyên phận đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui