Về đến ký túc, Lâm Vấn Kinh tắm cái, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.
Rượu đã tỉnh, mấy lời nhảm nhí mượn cái say mà thốt ra càng trông nực cười.
Dù rằng cậu có ngàn cái tốt, vạn cái giỏi, nhưng quả thực vẫn chẳng bằng được Diệp Hành điểm này: Hạ Tinh Nhiên từng yêu Diệp Hành, hoặc chăng hiện tại vẫn còn yêu.
Cậu cũng chẳng bì nổi với Diệp Hành, vứt sạch tự tôn, dẫm đạp bản thân, bám riết không tha, dây dưa chẳng dứt.
Càng không cam tâm tình nguyện trở thành người thay thế cho ai khác.
Thôi vậy.
Khỏi cai thuốc.
Hạ Tinh Nhiên, cậu cũng không theo đuổi nữa.
Mẹ nó, mệt người thực sự.
…
Từ ngày hôm ấy trở đi, Lâm Vấn Kinh không liên hệ với Hạ Tinh Nhiên thêm lần nào.
Cậu không biết Hạ Tinh Nhiên có từng tìm mình chăng, bởi vì cậu đã làm là làm tới cùng, đổi luôn số di động, chặn weixin của Hạ Tinh Nhiên, thậm chí đến cả bài viết trên diễn đàn trường cũng xóa sạch.
Không chừa bất kỳ đường sống nào.
…
Giao thừa, khó được ngày nắng.
Tối đến ăn xong bữa cơm đoàn viên, thời gian còn lại ai thích làm gì thì làm nấy.
Trong nội thành cấm đốt pháo hoa nổ, vị Tết cũng càng ngày càng nhạt, chẳng có gì vui.
Lâm Vấn Kinh lười ra ngoài, lại chẳng chơi được với đám trẻ con nhà họ hàng, xem Gala năm mới thấy nhạt nhẽo, bèn chuẩn bị tắm sớm rồi ngủ sớm.
Di động trong phòng reo vài tiếng, cậu xỏ dép lông trong nhà rồi về phòng nghía thấy dãy số lạ, nhưng cũng chẳng tính là xa lạ cho lắm.
Cậu đã thuộc làu dãy số nọ từ lâu, là số của Hạ Tinh Nhiên.
Cậu sững sờ một chốc, sự chua xót trong lồng ngực gần như sắp thoát cương.
Vươn tay định nhận điện, tiếng chuông chợt ngắt.
Cậu nhìn trân trân di động, rầu rĩ và phiền muộn, chớp mắt đầy uể oải.
Trong lòng cậu, hai bản thể nhỏ xíu – một đen một trắng bắt đầu quần nhau túi bụi.
Đằng này nói cậu nên nhận điện đi, có lẽ, biết đâu Hạ Tinh Nhiên đối xử với mình đặc biệt thật thì sao.
Đằng kia bảo cậu bớt vào rừng mơ bắt con tưởng bở, Hạ Tinh Nhiên vốn chẳng thích kiểu người như mình, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, ai mê cho nổi.
Đằng này yếu thế gắng cãi lại, kêu vạn nhất thì sao.
Đằng kia phản bác, vạn nhất cái khỉ ấy, tỉ lệ một phần mười nghìn chẳng khác nào bằng không cả.
Hai tên nọ còn chưa cãi nhau phân định ra thắng thua, di động đã lại vang.
Lần này không phải điện thoại mà là tin nhắn.
Sáu chữ.
“Tôi đang ở dưới nhà cậu.” Lâm Vấn Kinh hết hồn, đến áo khoác cũng chưa kịp mặc, bỏ lại một câu “con có việc ra ngoài”, kệ cả chìa khóa, cầm di động xông khỏi cửa.
Nhà cậu ở tầng chín, có thang máy, nhưng cậu không đợi nổi nữa, chạy thẳng xuống cầu thang bộ, mướt mải mồ hôi.
Ra đến nơi, gió lạnh xộc vào người vừa rét căm căm vừa nóng hừng hực, trái tim cậu cũng vậy.
Vừa buốt lạnh vừa hôi hổi.
Tại Hạ Tinh Nhiên, tại Hạ Tinh Nhiên hết.
Ngày gia đình đoàn viên, Hạ Tinh Nhiên lại tới dưới nhà cậu.
Điên rồi.
Cậu điên rồi, Hạ Tinh Nhiên cũng điên rồi.
Cậu chạy qua đó, mang theo tất thảy yêu hận tình thù, chạy đến mức thở hổn hển, bổ vào lòng Hạ Tinh Nhiên như pháo nổ, quên sạch cái vẻ quyết tuyệt lúc mình chặn người ta.
Hạ Tinh Nhiên ôm chặt cậu, lấy áo khoác to rộng bao lấy cậu, khẽ hỏi: “Sao không mặc áo khoác thế này?”
Lâm Vấn Kinh rầu rĩ hỏi: “Sao lại tới đây?”
Hạ Tinh Nhiên cười nhẹ: “Tôi đến đòi em một thứ.”
Lâm Vấn Kinh ngơ ngác, chưa kịp hiểu gì: “Hở?” Cậu từng lấy đồ của Hạ Tinh Nhiên lúc nào à…
“Thứ này rất đáng giá.” Hạ Tinh Nhiên cao hơn cậu non nửa cái đầu, khi cúi xuống nói chuyện, hơi thở nóng ấm phả hết lên tai cậu.
“Nếu em không cần nữa, thì hãy trả tôi.”
Mang tai Lâm Vấn Kinh đỏ rực, mặt cũng ưng ửng, vừa nóng vưa ngượng.
“Gì… gì thế?”
Hạ Tinh Nhiên chỉ chỉ vào vị trí bên trái trên ngực mình, ấy là trái tim đang đập tựa chú nai con chạy loạn.
“Ai đó nói muốn theo đuổi tôi, muốn hẹn hò với tôi.
Lời ra rồi mà người lại chạy mất, còn cuốn gói theo cả trái tim tôi.”
Nai con càng chạy càng loạn, thùng thùng như chiêng khua trống gõ, nhảy nhót vui mừng hớn hở mãi thôi.
“Ai, ai cơ?” Hạ Tinh Nhiên lại bật cười: “Không thừa nhận à?”
Lâm Vấn Kinh dúi vào vai người ta, giấu tiệt hơn nửa khuôn mặt, bờ vai bắt đầu run nhè nhẹ.
Cậu đang cười, giọng rất khẽ, lại như bật khóc.
Cậu vốn trầm tính và quen kiềm chế cảm xúc, cực ít khoảnh khắc để sự vui mừng hiển hiện rõ lên mặt.
Tất thảy những khấp khởi mất mát, vui giận buồn thương đều là vì Hạ Tinh Nhiên.
“Nhận.” Cậu lặp lại một lần nữa, giọng trầm trầm, “Em nhận.”
“Nhưng thứ này, em sẽ không trả.” Lâm Vấn Kinh nói, “Bù của em cho anh nhé.”
Hết chương 8..