Độc Cô Bại Thiên gian nan bước ra khỏi thạch thất, nhờ vào ánh sáng màu máu quan sát cảnh tượng chung quanh.Hai bên lối đi ngoài thạch thất khắc đầy những hình vẽ thần bí từ xa xưa: nộ long nhe nanh múa vuốt, phượng hoàng múa trên chín tầng trời, thần thú nhiều chân, thần tướng uy vũ, ma vương bá khí lẫm liệt, tiên tử thánh khiết, yêu tiên dâm đãng, chòm sao phức tạp, đường nét không thể phân định rõ ràng.Mọi nét vẽ đều sống động, phảng phất có linh hồn, chực bay khỏi tường. Những dấu vết trải nhiều tang thương này cho thấy tất cả đều từ vô số năm tháng trước kia, tồn tại qua ngàn vạn năm đến giờ.Tiếng gọi khiến Độc Cô Bại Thiên cảm thấy thân thiết truyền tới lúc được lúc mất, hấp dẫn trái tim xoay vần của hắn, khiến hắn hưng phấn dị thường. Tình cảm yêu thương sâu thẳm từ đáy lòng dâng lên, cơ hồ người yêu sống chết không rời đang ở đằng trước.Tuy thân thể còn đau đớn vì thương thế, khiến hắn tâm lực tiều tụy nhưng tiếng gọi yêu thương tạo cho hắn động lực bước tới, vô oán vô hối.Hình vẽ cổ xưa hai bên lối đi phát ra quang mang nhàn nhạt, khung cảnh vừa thần kì vừa yêu dị.Dù hai bên có vô số thạch thất thần bí, nhưng hắn không dừng lại, đi một mạch tới.Gần lại rồi, gần hơn nữa, tiếng gọi yêu thương càng lúc càng mạnh mẽ.Thạch thất trong cảm giác xuất hiện trước mặt, hắn đưa đôi tay máu thịt bầy nhầy, gian nan đẩy cánh cửa."Ầm."Thạch môn mở ra, màu máu tan hết, ánh sáng nhu hòa chiếu rọi, niềm yêu thương phảng phất như nước triều tràn tới. Hắn quan sát gian thạch thất, bất tri bất giác hai mắt đầy lệ. Bức tượng bạch ngọc trong ngần tọa lạc ở chính giữa, một nữ tử tuyệt đại phong hoa nhìn hắn yên bình, ánh mắt đầy trìu mến.Hắn run rẩy bước tới, dịu dàng vuốt ve gò má nữ tử như ngọc, nước mắt dâng tràn.Ngàn năm tìm kiếm, vạn năm đợi chờ, túc mệnh luân hồi. Trong khoảnh khắc này, lòng hắn giăng vạn sợi tơ tình, nữ tử bằng ngọc này khiến hắn rúng động, linh hồn run rẩy. Nàng là nữ nhân gắn với vận mệnh hắn, là một phần không thể thiếu của sinh mệnh.Từng hình ảnh nổi lên trong lòng:Buổi đêm trăng sáng treo cao, một nữ tử phong hoa tuyệt đại ngự phong phi hành như nữ thần, một nam tử ngây ngô nhìn nàng, yêu thương như nước biển dâng lên trong mắt. Nữ thần theo gió bay xa, nam tử vẫn ngơ ngẩn nhìn lên mà đêm…Ngày xuân cỏ xanh mướt, dung nhan tuyệt thế vô song của nàng mỉn cười xán lạn giữa trăm hoa, nhìn hắn si dại, hắn lại không nhìn thấy, chuyên tâm luyện kiếm…Buổi hoàng hôn lây rây mưa. Nữ tử mĩ diễm vô song đi bên hắn, chiếc ô mở ra một vùng đất trời riêng cho hai người…Bức tranh không ngừng biến hóa:Hào khí xung thiên, uy lăng thiên hạ. Hắn tung hoành chốn sa trường, lấy thủ cấp chủ tướng địch giữa vạn quân, nàng đẹp như thiên tiên đánh trống trợ uy…Một tay hắn cầm kiếm, tay kia ôm nàng sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng rỉ máu. Hắn vượt lên cả thiên hạ, coi quần hùng trước mặt như không khí. Nhất kiếm vung lên, vạn người không địch nổi…Hắn đứng trên đỉnh Thiên Sơn, lấy thân ngưng kiếm, thân hóa thành cầu vồng kinh thiên dài mấy chục trượng, xẻ tan hư không trước sự ngưỡng vọng của mấy vạn quần hùng. Vạn đạo hào quang từ hư không phá toái xạ xuống, khiến hắn phiêu dật như thần. Khi hắn đặt một chân vào hư không, lòng đau đớn cực điểm, ngoảnh nhìn tuyệt thế dung nhan gục trong vũng máu, liền rút bàn chân hướng về Bỉ Ngạn lại.Tám tuyệt thế cao thủ vây chặt hắn, cương phong mãnh liệt, sát khí xung thiên khiến không quan quanh hắn méo mó. Đầu tóc hắn rối bù, miệng thổ máu không ngừng, sắc mặt trắng nhợt nhưng vẫn ngạo nghễ, mĩ nhân phong hoa tuyệt đại đẹp đến nghẹt thở từ trên trời đáp xuống, ôm hắn vào lòng, tám đạo cương khí đánh trúng lưng nàng. Nàng như đóa hoa thê lương héo tàn, úa vàng…Hắn không tin nàng nữa, cho rằng nữ tử mĩ lệ vĩnh viễn sẽ phản bội hắn, lòng đau như cắt, hắn đi khắp thiên hạ. Dù nhìn thấu sinh tử, vô địch thiên hạ thì sao? Mấy chục năm sau, lòng hắn vẫn đầy tiếc nuối. Lúc hắn ngoái lại tìm nàng giữa biển người mênh mang thì bất ngờ biết rằng ngay đêm ra đi đó, nàng đã qua đời. Hắn vuốt ve di vật duy nhất của nàng -- tình chi lệ tinh màu lam, rồi buồn bã rơi lệ…...... Bạn đang đọc truyện được tại Một hình ảnh quấn quít cả đời, sinh tử khổ đau, ruột gan đứt đoạn.Kiếp trước đời này, đời này kiếp trước, yêu hận quấn quýt, sinh tử ràng rịt.Độc Cô Bại Thiên rướm lệ, ngửa mặt kêu to: A……" Vết thương khủng khiếp trên thân thể không thể so với nỗi đau trong lòng, nội tâm hắn cay đắng cực điểm. Từng mảnh kí ức tàn khuyết thuật lại tình yêu đau đớn nhưng đẹp đẽ, bi thương của hắn qua từng kiếp, sinh tử luân hồi, vĩnh viễn khó quên. Hắn ôm chặt bức tượng ngọc vào lòng, sợ rằng buông ra sẽ mất đi tình cảm vĩnh hằng trong lòng.Vầng sáng nhu hòa từ bức tượng phủ lên thân thể hắn. Hắm cản giác ngọc tượng ấm dần, thậm chí sung mãn khí tức sinh mệnh. Hắn kích động muốn khóc to, lẩm bẩm: "Lẽ nào trời già muốn tặng ta một niềm vui bất ngờ, để nàng sống lại?" Tim hắn như ngàng đập, khẩn trương cực độ nhìn bức tượng.Nhưng hắn thất vọng vì ngọc tượng không sống lại, vẫn nhìn hắn hiền hòa. Làn sáng nhu hòa phủ lên hắn, bao nhiêu vết thương lành lại hết, đồng thời yêu thương vô tận như nước triều dâng lên. Là chân ái từ ngàn vạn năm trước, là tình yêu không hối hận vượt qua thời không.Hắn say mê, hai mắt lại mơ hồ. Đến khi nhận ra thương thế dần tan biến thì kinh hoàng phát hiện ngọc tượng đang nứt toác, từng vết nứt xuất hiện trên tấm thân bạch ngọc."Không." Hắn gào lên lạc giọng: "Là ta sai lầm, là ta sai. Đời đời kiếp kiếp đều là ta sai. Lúc còn sống nàng đau lòng vì ta, hóa thành ngọc tượng cũng vì ta mà chết, ta không cần gì, chỉ cần có nàng ở bên. Nàng luôn vô oán vô hối vì ta, còn ta luôn vô duyên vô cớ tổn thương nàng, lẽ nào đều là vận mệnh? Vì sao!? Vì sao!? Vì sao chúng ta không thể ở bên nhau?"Trái tim hắn vỡ tan theo từng vết nứt trên người ngọc.Tim nhỏ máu, tim tan tành.Hắn phun một ngụm máu lớn, dòng máu đỏ tươi vấy trên khối ngọc trắng ngần, đẹp đẽ u buồn.Khối ngọc ảm đạm vô quang lại sáng lên mờ mờ, khiến tim hắn đầy ấm áp, thân thể thụ thương lành lại."Cắc."Người ngọc vỡ tan từng mảnh."A, không." Hắn ngã ngửa, mất đi tri giác.Trong lúc mông lung, thiếu nữ mĩ diễm vô song đi đến cạnh hắn, "Thiên, dù tương lai phát sinh việc gì, chàng phải tin thiếp, tin rằng thiếp chỉ yêu mình chàng.""Nha đầu ngốc, sao ta có thể tin muội?""Không ai biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, thiếp sợ chàng sẽ hiểu lầm, sẽ không nghe thiếp giải thích, sợ vĩnh viễn mất chàng. Thiên, thiếp không mong chàng vĩnh viễn yêu mình, chỉ cần chàng vĩnh viễn tin thiếp… vĩnh viễn tin… vĩnh viễn tin rằng thiếp chỉ yêu mình chàng."Chợt thiếu nữ biến thành buồn thảm: "Thiên, chàng không tin thiếp, không tin Tình Nguyệt nữa rồi." Giọng nàng cay đắng tột độ: "Thiên, thiếp vĩnh viễn yêu chàng.""Tình Nguyệt, ta vĩnh viễn tin nàng, Nguyệt nhi, ta vĩnh viễn tin tưởng nàng." Độc Cô Bại Thiên hét lên, tỉnh khỏi hôn mê.Nhìn mớ ngọc nát dưới đất, hắn lại rơi lệ đau lòng như dao cắt. Ai nói nam tử không có nước mắt? Chí tình chí tính, lệ tiếc thương sẽ rơi.Hắn ôm mớ ngọc nát vào lòng: "Tình Nguyệt, Tình Nguyệt! Ta không cần gì, chỉ cần có nàng." Từng giọt lệ chảy dài, rơi trên bạch ngọc, quang mang sắc lam dấy lên.Đột nhiên, lam quang nhàn nhạt từ bạch ngọc phin ra, ánh sáng nhu hòa cùng yêu thương vô tận tràn về phía hắn.Độc Cô Bại Thiên đại hỉ, mỉm cười trong nước mắt: "Tình Nguyệt, ta biết nàng sẽ không bỏ ta." Tay hắn run rẩy lần đến giữa đống ngọc vỡ.Một tinh thể màu lam, hình trái tim phát ra lam quang nhu hòa xuất hiện trước mắt."Tình chi lệ tinh!" Hắn run giọng, nhớ lại hình ảnh tàn khuyết trong kí ức, nỗi hận kiếp trước nỗi đau kiếp này.Tình chi lệ tinh từ từ bay lên, rơi xuống tay hắn.Đó là nước mắt tình nhân ngưng đọng lại, hai mắt hắn mờ đi. Thiếu nữ xuất hiện trong lúc hắn hôn mê lại hiện lên trước mắt, nói những lời tương tự.Hắn vươn tay ra ôm nàng, "Tình Nguyệt, ta vĩnh viễn tin nàng, yêu nàng." Nhưng vòng tay trống không.Hắn nhìn lệ tinh đầy si mê, đau đớn, hối hận, ăn năn… mọi tâm trạng lần lượt dâng lên."Ầm."Kiếp trước đời này, đời này kiếp trước, Tình Nguyệt kiếp trước và Minh Nguyệt kiếp này hợp lại."A! Tình Nguyệt, Nguyệt nhi là một." Độc Cô Bại Thiên ngẩn người, sau cùng cũng hiểu vì sao lúc bị Điên đảo chúng sinh của Nam Cung Tiên Nhi chế trụ ở Nam Cung thế gia, óc hắn lại hiện lên Tư Đồ Minh Nguyệt, nàng cũng nói những lời như thế. Giống như lời Tình Nguyệt nói từ kiếp trước."Thiên, khi chàng rơi lệ vì thiếp, thiếp sẽ xuất hiện trước mặt chàng." Lời lẽ nhu hòa từ lệ tinh hình trái tim vang vào lòng hắn, là tinh thần lạc ấn từ vạn năm trước để lại.Dung nhan đau thương vô hạn của Tư Đồ Minh Nguyệt hiện lên trong lòng hắn."Tình Nguyệt, ta nợ nàng quá nhiều, kiếp này nhất định không để phải hối hận nữa. Nguyệt nhi ngốc của ta, Nguyệt nhi khả ái, muội nhất định chịu nhiều uất ức, nhất định đau đớn gấp mười ta, Nguyệt nhi, ta đến đây, đợi ta."Trong khoảnh khắc này không còn gì quan trọng nữa, hắn chỉ muốn đến với Tư Đồ Minh Nguyệt thật nhanh, ôm nữ nhân quan trọng nhất đời vào lòng, nghe nàng kể lể, để nàng thống khoái khóc cho vơi đi bao nhiêu ấm ức.