Lúc Độc Cô Bại Thiên lại đặt chân lên Thanh Phong đế quốc, lòng không khỏi cảm khái. Khi trước hắn vượt ngàn dặm từ Hán Đường đế quốc đến đây xông pha giang hồ, chỉ mới mấy tháng mà xảy ra bao nhiêu việc."Nam Cung ơi, Nam Cung, Độc Cô Bại Thiên ta quay lại đây."Lần này trở lại, hắn không khoa trương như trước khiến người võ lâm nghe tên là biến sắc nữa. Hắn không muốn chưa đến Nam Cung thế gia đã tạo thành xôn xao, cũng như lúc ở Tân Minh đế quốc, hắn âm thầm tới.Hôm đó hắn đi qua một thành nhỏ ăn cơm, chợt nghe dưới tửu lâu có tiếng ồn ào."Lại là lão ăn xin này, mau đuổi đi.""Lại đến đến xin ăn xin uống, ngày nào cũng thế thì ai chịu được.""Được lắm, dám cướp hả, ta đánh chết lão.""Đánh, đánh mạnh vào.""Chưởng quỹ đừng đánh nữa, còn đánh là lão sẽ mất mạng."Độc Cô Bại Thiên muốn nhúng tay, nhưng rồi lắc đầu, trên đời có quá nhiều việc, quản được một việc chứ có quản hết được không? Hôm nay tuy gặp nhưng không gặp thì sao? Vì thế hắn không động đậy.Tiếng ồn ào dưới lầu mãi không dừng, trong tiết trời giá lạnh mà một lão nhân vì miếng ăn sống qua ngày đang bị đánh. Hắn chợt mủi lòng, quyết định phải nhúng tay.Lão nhân chừng sáu mươi, nằm dưới đất, ôm chặt hai cái màn thầu mới cướp được vào lòng, ba bốn hỏa kế trẻ tuổi đang ra sức đấm đá, tấm thân gầy khô lăn lộn.Độc Cô Bại Thiên nhìn muốn rách mí, gầm lên: "Dừng tay."Mấy hỏa kế vội dừng lại, chưởng quỹ cười vuốt: "Ha ha, đã quấy nhiễu vị khách quan này dùng bữa, bọn tiểu nhân sẽ đuổi lão ăn mày này đi ngay."Hắn sầm mặt, lạnh lùng nói: "Các ngươi đúng là không có nhân tính, một lão nhân cô khổ thế này mà nỡ đánh đau thế ư."Chưởng quỹ lắp bắp: "Lão…lão ăn cắp màn thầu.""Cũng đầu cần nặng tay như vậy, đuổi ông ta đi là được, vì sao các ngươi lại đánh người ta?"Cùng lúc lão ăn xin lập cập đứng dậy, lẩm bẩm: "Nguyệt nhi...Nguyệt nhi...bá phụ không tìm được kẻ phụ lòng đó…không tìm được…bá phụ đói…bá phụ đói…" Đoạn há miệng cắn màn thầu trong tay.Óc hắn chợt rung lên, hai chữ "Nguyệt nhi" làm tân thần hắn run rẩy, nghĩ ngay đến Tư Đồ Minh Nguyệt.Hắn lắc đầu nhìn lão ăn xin, tự nhủ: "Sao có thể, Nguyệt nhi đã được bá phụ Huyết Đế đưa đi, người nào sao có thể là Huyết Đế?"Lão nhân đầu bù tóc rối, vết bẩn trên mặt che đi dung mạo, đôi mắt mờ đục, nhìn là biết không phải người có công lực."A…ngon quá…ngon quá…không đói nữa…" Thần trí lão ăn màu có vẻ không được bình thường, nói năng như trẻ nít, nhanh chóng ăn hết hai cái màn thầu rồi quay người đi luôn.Chưởng quỹ và mấy hỏa kế hoảng sợ trước uy thế của Độc Cô Bại Thiên, không làm khó lão ăn xin, mặc cho ông ta đi.Hắn ngẩn ra một chốc, trong lòng thoáng bất an, ném một miếng bạc vụn lại rồi nhanh chóng đi theo.Gió lạnh cắt da, lão nhân lầm lũi bước, quẹo vào góc đường khuất bóng.Hắn nhanh chóng đuổi theo, đến sát sau lưng lão nhân không kinh động mà lén bám theo.Cứ vậy, một già một trẻ đi trong gió lạnh ra khỏi ngôi thành, lão nhân tựa hồ không chú ý phía sau có người đi theo, lặng lẽ ra ngoại thành, dần xa bình nguyên vào trong rừng núi.Độc Cô Bại Thiên càng lúc càng hồ nghi, một lão ăn xin bình thường sao lại đi vào núi trong tiết trời giá rét này, lòng hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa.Lão nhân đi trên tuyết phát ra tiếng lạo xạo, rẽ quanh co trong rừng rồi đến dưới chân núi.Cảm giác khác lạ dấy lên trong lòng hắn, tình cảm vô dánh đó không hiểu có mùi vị gì."Đây…lẽ nào thật sự là Nguyệt nhi?" Hắn chấn kinh vô cùng.Lão nhân đi vào sơn động, lẩm bẩm: "Nguyệt nhi, bá bá về đây…bá bá không tìm được…không tìm được…ồ…ta muốn tìm ai, sao lại không nghĩ ra."Độc Cô Bại Thiên không nhịn được, rảo bước vào, nhờ ánh sáng chiếu rọi mà hắn nhìn rõ khung cảnh.Sơn động không sâu lắm, chỗ sâu nhất cũng không cách cửa động quá ba trượng, nền trải nhiều cỏ tranh, xem ra lão nhân ở lại đây mấy ngày rồi. Cũng may chỗ này không cách ngôi thành xa lắm, không có dã thú nào to lớn, bằng không lão đã nguy ngập.Lão nhân quay lưng ra ngoài, nói với một nữ tử nằm trên cỏ tranh: "Ta là ai? Sao lại nghĩ không ra? Nguyệt nhi cho bá phụ biết đi."Hắn lao tới, nhìn rõ dung mạo nữ tử rồi, đầu óc hắn lại nổ vang, suýt nữa hôn mê.Nữ tử đó hóa ra là Tư Đồ Minh Nguyệt, nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt cực độ nhợt nhạt, nhưng dáng vẻ rất an tường, như bệnh mỹ nhân khí huyết bất túc đang ngủ.Hắn kêu lớn: "Nguyệt nhi" rồi bổ tới.Hán ôm nàng lên, nước mắt trào ra, từ bé hắn ít khi rơi lệ nhưng lần này nước mắt trào ra tựa đê vỡ."Đây là mộng? Là thực? Ông trời, xin ôngđừng hí lộng ta nữa." : Hắn ôm chặt thi thể băng lạnh, sợ buông ra sẽ không còn thấy nữa.Lão nhân gầy khô thấy hắn ôm Tư Đồ Minh Nguyệt liền nhảy bổ tới. Hắn đưa tay đẩy ông ra, hiện tại hắn khẳng định được người thần trí không ổn định này là Huyết Đế, nhưng không hiểu sao Huyết Đế lại biến thành thế này?Hắn vuốt ve gương mặt Tư Đồ Minh Nguyệt nhợt nhạt, hơi lạnh truyền lên tay khiến lòng hắn nhói buốt.Những chuyện cũ, tiếng cười xa xưa…Giờ gian nhân đã gửi hồn về cõi u minh, trong lòng hắn chỉ còn là thi thể.Chuyện xưa như khói tỏa…Hắn ủ rũ sầu thương. Ai nói ma vô tình?Ma Phong sau lưng hắn run lên, ma tức hùng hậu chảy vào thể nội hắn, rồi ma khí tràn ra, cả sơn động ngập cát đá.Nước mắt lấp lánh từ má hắn chảy xuống, lời lẽ băng lạnh thốt ra: "Tụ thiên địa chi linh khí, ngưng máu của thánh, ma lại, dù ta tan xương nát cốc cũng phải tụ hồn phách cho nàng…sớm muộn cũng có ngày ta khiến Trường Sinh cốc ngập máu, thây chất như núi…ta phải rải máu thánh, ma khắp mỗi tấc đất trong cốc, phải tụ tinh khí của tuần thiên sứ giả vào mỗi tấc không gian."Ma khí lan tràn đẩy văng lão nhân ra, lão nhân bị ép vào vách đó, ma khí không ngừng tràn vào thân thể lão. Đột nhiên lão run người, huyết hồng chi quang lóe lên trong mắt, khí thế hùng hậu bùng lên, sức mạnh từ mình lão toát ra, đôi mắt mờ đục giờ đỏ ngầu, hung quang lấp lánh.Lão nhân lao bổ vào hắn, hét to: "Trả Nguyệt nhi đây."Đôi tay rực quang mang bổ vào lưng Độc Cô Bại Thiên, lúc này hắn đang thương tâm cực độ, không kịp phản ứng với biến cố đột ngột, lúc hắn lách sang bên thì tay lão nhân gần như đã ấn vào lưng hắn.Trong sát na sinh tử tồn vong, Ma Phong đột nhiên tự động bật ra chặn hai bàn tay lại."Ầm." Bàn tay lão nhân vỗ mạnh lên binh khí của hắn.Đòn đánh lôi đình này khiến sơn động rung rinh, đá tảng không ngớt rớt khỏi vách động.Tuy Ma Phong chặn được phần lớn công lực của lão nhân nhưng một phần sức mạnh vẫn ập vào, hắn há miệng phun máu, buông Tư Đồ Minh Nguyệt trong tay ra. Thân thể hắn văng đi, đập vào vách động, một tảng đá lớn rơi xuống.Hắn hôn mê ngay, khóe môi nhỏ máu.Nếu hắn chưa tu thành ma thể e rằng giờ đã hồn du địa phủ lâu rồi, nhưng dù vậy vẫn không chịu nổi lực đạo đáng sợ đó, thụ thương không nhẹ.Lão nhân toàn lực xuất chưởng xong, phát giác quá nửa công lực tan biến vào binh khí kì quái đó, liền ngẩn ra một lúc, thần trí vẫn chưa tỉnh hẳn, thấy hắn văng đi cũng không suy tính nhiều, ôm Tư Đồ Minh Nguyệt lên chạy khỏi sơn động.Độc Cô Bại Thiên hôn mê chẵn một ngày, lúc tỉnh lại, việc đầu tiên là ôm chặt hai tay nhưng trong lòng hắn trống không, Tư Đồ Minh Nguyệt đã biến mất, hắn kêu lên: "Nguyệt nhi..." Lòng động dội lại hồi âm.Hắn mặc kệ trọng thương, chạy khỏi sơn động, lao vun vút trong rừng."Nguyệt nhi...""Tư Đồ tiền bối...""Tư Đồ tiền bối ở đâu?""Tư Đồ tiền bối, người mang Nguyệt nhi đi đau?""Cháu là Độc Cô Bại Thiên, cháu ở đâu, bá phụ không phải đang tìm cháu ư?"Thân ảnh hắn như quỷ mị xuyên qua xuyên lại trong rừng, vận Thần Hư bộ đến cực hạn, mỗi tấc đất trong vòng mấy chục dặm gần đó đều in dấu chân hắn. Hắn khản giọng, miệng khô lưỡi rát, đang lúc nóng lòng lại thổ ra mấy ngụm máu. Hiện tại thương thế nghiêm trọng vô cùng nhưng hắn mặc kê, cứ tìm đi tìm lại. Hôm qua, lúc thấy thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt vẫn như mấy tháng trước, liền có cảm nhận mơ hồ rằng linh thức của nàng có lẽ sẽ giúp thi thể phục sinh, nhưng không ngờ lại vất vả như vậy, có lẽ…Chỉ là thi thể nàng hiện đã bị Huyết Đế thần trí không tỉnh táo mang đi, hắn hoảng sợ cực độ, không hiểu lão nhân có xảy ra bất trắc gì không, khiến nàng cũng gặp bất trắc theo."Huyết Đế vì sao lại biến thành như thế? Sao lại đến đây? Ma Phong không đả thương được ông ta?"Hắn càng nghĩ càng nóng lòng, thân thể mệt mỏi, cấp nộ công tâm, nên lại ngất xỉu trên nền tuyết, hoa tuyết trùm kín thân thể hắn.