"Bởi vì cô ấy không biết còn anh thì biết đấy."
...!
Trước khi nhìn thấy phòng tranh này, Yến Nguy đã nhìn thấy trên hành lang dài liên tục có vô số bức chân dung của những người phụ nữ.
Nhưng bây giờ, những bức tranh chưa hoàn thành được xếp chồng lên nhau hoàn toàn bao phủ sàn nhà và tường, cũng trông giống như nhiều bức chân dung treo trên hành lang dài.
Nhưng tất cả "bọn họ" đều không có mắt.
Ngoài cửa sổ sắc trời dần ảm đạm, ánh sáng mông lung càng làm tăng thêm một tầng cảm giác tối tăm không rõ cho căn phòng tranh không có ánh sáng dư thừa.
Một đôi mắt trống rỗng hướng về phía trước, hoặc nghiêng nhìn một nơi nào đó, khóe miệng những người phụ nữ nhếch lên, nụ cười tựa như ngọt ngào, lại tựa như trào phúng.
Sắc mặt Cao Minh trắng bệch: "Nơi này thật kỳ quái, tôi thật sự nhìn không ra chuyện gì đang xảy ra.
Hai người nhìn xem, đúng lúc cùng nhau thảo luận một chút."
Yến Minh Quang nhìn thoáng qua Yến Nguy.
Giống như Yến Nguy phỏng đoán ra chỉ số thân thể của Yến Minh Quang cao hơn cậu một đoạn, người này dường như cũng phát hiện lực cảm giác của Yến Nguy không giống người thường.
Tuy rằng hắn không nói gì nhưng Yến Nguy lại hiểu được, Yến Minh Quang đang hỏi cậu cảm giác nguy hiểm.
Người này là người duy nhất trong đám người chơi nhìn thấu cậu ngay từ đầu, Yến Nguy cũng không tốn nhiều công sức giả ngu, lắc đầu thấp giọng nói: "Tôi không biết.
Phòng tranh này cho tôi cảm giác rất khác nhau, trông nó vô cùng quỷ dị, tôi cảm thấy ở khắp mọi nơi đều là nguy hiểm, một lúc sau lại cảm thấy như thể không có gì."
Hắn nhíu mày, bước qua bản nháp tán loạn trên mặt đất, chậm rãi đi tới trước một cái giá vẽ.
Trên giá vẽ có một bức chân dung của một người phụ nữ, cũng là bức tranh duy nhất có đôi mắt trong phòng tranh này.
Dường như người phụ nữ kia mặc một chiếc áo giống như áo blouse trắng, hai sợi tóc dài dịu dàng mà đáng yêu được chải ở hai bên, ánh mắt ôn hòa, hai tròng mắt trong veo.
"Cô ấy" đẹp nhất chính là đôi mắt kia, ngay cả khi chỉ là nét vẽ trên tờ giấy phẳng cũng tràn ngập cảm xúc.
Bức tranh này dường như là một nữ bác sĩ trẻ.
Có thể nói là bức tranh đẹp nhất trong số những bức tranh ở khách sạn.
So với những bức tranh sơn dầu có chút non nớt nhìn thấy trên hành lang và trong phòng bọn họ, bức tranh này đã hoàn toàn thay da đổi thịt.
Cho dù là người ngoài như Yến Nguy cũng có thể nhìn ra được, linh khí, kỹ xảo cùng phong cách vẽ của bức tranh này tuy không thay đổi, nhưng trình độ của người vẽ đã hoàn toàn tăng lên một cấp độ.
Yến Nguy lấy điện thoại di động còn pin chụp lại bức tranh này.
Một cái gì đó bất thường luôn luôn đại diện cho một đầu mối có thể tồn tại.
Cậu chụp xong, một tay nhét điện thoại di động vào trong túi áo gió, một tay vỗ vỗ cánh tay Yến Minh Quang, thấp giọng nói: "Khối băng, chúng ta cũng tính là đồng đội nhỉ?"
Dường như Yến Minh Quang hơi dừng lại một chút.
"Nếu cậu không gọi tôi là 'khối băng'," người này hiếm khi nói thêm một chút: "Tính."
"......"
Yến Nguy: "Manh mối lúc trước tôi tìm được ở hành lang dài là chủ khách sạn này là một họa sĩ tài năng, nhưng những bức tranh trên hành lang đều là những tác phẩm đầu tiên của họa sĩ này.
Mà nhân viên phục vụ đã nói rằng sau này người họa sĩ kia đã vẽ tranh tốt hơn, tôi đoán..."
"Chính là những thứ trong phòng tranh này."
"Đúng vậy, những bức tranh đầu tiên được treo ở hành lang dài, cùng với những bức tranh sau này ở trong phòng tranh —— hầu như tất cả đều không có mắt, chỉ có một bức có mắt, trong này nhất định có thứ mấu chốt.
Tại sao sau đó lại không vẽ mắt? Không làm một điều thường sẵn sàng có hai khả năng: không muốn hoặc không thể.
Nếu không muốn thì tại sao lại vẽ nữ bác sĩ này có mắt; còn nếu không thể thì tại sao nữ bác sĩ này lại có mắt, cũng không thể nói như hai khả năng trên.
Vậy chủ khách sạn này rốt cuộc là vì sao lại vẽ rất nhiều chân dung không có mắt như vậy?"
Yến Nguy vừa dời ánh mắt khỏi bức chân dung nữ bác sĩ có mắt duy nhất kia, còn chưa kịp nhìn về phía Yến Minh Quang, cậu bỗng cảm giác phía sau lưng có một luồng khí lạnh.
Lực cảm giác vượt xa người bình thường khiến cậu trong nháy mắt nhận ra nguy hiểm, phía sau liền truyền đến một loạt tiếng phá gió, Yến Nguy theo bản năng muốn nhào sang bên cạnh.
Sau một khắc, Yến Minh Quang bên cạnh theo lực đạo của cậu, mạnh mẽ kéo cậu một cái sang bên kia.
Yến Nguy nghe thấy tiếng vũ khí sắc nhọn đâm vào tường.
Cậu quay đầu nhìn lại, thấy trên tường chỗ cậu vừa đứng đang cắm một cái kéo sắc bén.
Nếu như vừa rồi không tránh ra thì có lẽ cái kéo này...!đã chọc thủng đầu cậu!
Ánh sáng tối tăm xuyên qua cửa sổ kính, xiêu vẹo mà vụn vặt rơi vào trong phòng vẽ.
Trong ánh sáng tối tăm, một thiếu nữ mặc váy dài hai chân hơi rời khỏi mặt đất, yên lặng lơ lửng ở đó.
Cô không có mắt, trong hốc mắt trống rỗng u ám phảng phất nhìn không thấy đáy.
Cô mỉm cười, tươi cười nhưng lại không thấy ngọt ngào chút nào, chỉ có âm trầm quỷ dị.
Quần áo, tóc và ngũ quan của cô ấy...!Tất cả đều giống hệt bức chân dung thiếu nữ không có mắt đang cầm kéo cắt tỉa hoa cỏ trên giá vẽ!
"......!Đây là những gì anh nói" Yến Nguy nhướng mày: " đi vào thế giới trong tranh sao?"
Yến Minh Quang nhìn thiếu nữ trong bức tranh kia, khẽ lắc đầu: "Không giống nhau, lần này là 'cô ta' đi ra."
"Còn sững sờ làm gì!?" Cao Minh ở cửa hô to: "Chạy mau!!"
Lúc này, thiếu nữ không mắt hơi giơ tay lên, kéo đã ghim vào tường trong nháy mắt bay trở về trong tay cô.
Cô cười vài tiếng, cầm kéo nói với đám người Yến Nguy: "À, có người phát hiện ra một số bí mật.
Nếu đã phát hiện, vậy thì để lại chút đồ vật đổi lấy đi..."
"Có hai vị phát hiện ra bí mật nha." Cô chỉ Yến Nguy một chút, lại chỉ Yến Minh Quang: "Đều đẹp, tôi đều thích, thật là khó chọn nha.
Không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi, hai người chơi kéo búa bao, sau đó chọn ra một người để tôi dùng kéo móc mắt hắn ra, móc xong tôi sẽ để cho mấy người đi."
"Đừng chạy nha, chạy tôi cũng sẽ đuổi theo."
Giọng nói bén nhọn của thiếu nữ còn quanh quẩn trong phòng tranh, cô còn chưa nhúc nhích.
Yến Minh Quang ngay cả chuẩn bị chu toàn cũng không, trực tiếp bước tới trước mặt thiếu nữ.
Giọng nói lạnh lùng mà lãnh đạm của hắn mang theo giọng điệu chém đinh chặt sắt vang lên: "Vậy thì không chạy."
Dĩ nhiên là không nghĩ tới trò chơi hai chọn một do thiếu nữ đưa ra.
Nói xong, động tác hắn cực nhanh, chỉ chốc lát liền móc ra con dao gấp từ trong túi của hắn.
Lưỡi dao kim loại ở trong không khí tạo ra tiếng gió vi vu rất nhỏ, Yến Minh Quang tay cầm vũ khí, đưa tay muốn chọc về phía hốc mắt trống rỗng của thiếu nữ.
Thế nhưng thiếu nữ lại không hề né tránh, khi dao trong tay Yến Minh Quang đâm vào hốc mắt, kéo trong tay cô ta cũng ném về phía Yến Nguy —— cô ta rõ ràng nhìn ra Yến Nguy không giỏi đánh nhau!
Mà khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào hốc mắt cô ta cũng không hề phát sinh chuyện gì!
Nhưng cây kéo lại không ngừng hướng về phía Yến Nguy.
Trong nháy mắt, Yến Nguy liền biết rõ cậu căn bản không phải là đối thủ của thiếu nữ không mắt kia, nhanh chóng chạy sang một bên: "Yến Minh Quang, cứu tôi một chút!!"
"Không cứu." Yến Minh Quang nói xong, trong tay lại lập tức rút lưỡi dao ra, cũng không quay đầu lại mà ném về phía sau.
Con dao gấp kéo dài thành chiều dài của dao găm xẹt qua không trung, trực tiếp cùng cây kéo đang truy kích Yến Nguy đụng phải nhau, ngăn trở thế tấn công của cây kéo, sau đó lấy độ cong hoàn mỹ quay trở lại trong tay Yến Minh Quang.
Yến Nguy đã chạy đến một góc khác của phòng tranh, đang thở hổn hển tại chỗ.
Thiếu nữ không mắt lần nữa cầm kéo chọc về phía Yến Minh Quang, trong miệng lẩm bẩm: "Cho tôi mắt nha, tôi chỉ cần một đôi mắt thôi.
Cho tôi mắt, tôi chỉ cần một đôi mắt...!Một đôi mắt thôi..."
Yến Nguy mới vừa trốn một lát liền trực tiếp xoay người lăn vào trong một đống bản thảo.
Cậu nhìn Yến Minh Quang và thiếu nữ đấu qua đấu lại mấy lần, cao giọng hô: "Thử trái tim xem!"
Cao Minh ở cửa đã phát điên: "Chạy trước đi!!!!"
Yến Nguy nói: "Anh chạy trước đi."
Tuy rằng cậu và Yến Minh Quang đều không nói, thế nhưng hai người đều hiểu rõ trong lòng —— chạy cũng vô dụng, phòng tranh có vấn đề, lần này bọn họ chạy thì lần sau vẫn đến thôi.
Sau một khắc, Yến Minh Quang đã đâm trúng trái tim thiếu nữ.
Thiếu nữ vẫn bình yên vô sự.
Kéo của cô ta một mực công kích Yến Nguy, dao gấp trong tay Yến Minh Quang không ngừng thăm dò các bộ phận trên thân thể cô ta, nhưng không có hiệu quả gì.
Lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể thiếu nữ nhưng ngay cả máu tươi cũng không chảy ra.
Chẳng lẽ bởi vì thiếu nữ này không có mắt, nên Yến Minh Quang vừa rồi đã phát hiện phương pháp đối phó người trong tranh là vô dụng?
Yến Nguy vừa tự hỏi làm thế nào để đối phó với thiếu nữ không mắt, vừa không ngừng né tránh cây kéo ném đến, đã hơi thở dốc.
Cũng may mỗi lần thiếu nữ kia ném kéo tốc độ cũng không tính là quá nhanh, dưới sự trợ giúp của Yến Minh Quang, cậu vẫn còn có thể khó khăn tránh thoát.
Nhìn qua, Yến Minh Quang vẫn đang nghiền ép mà đối phó với thiếu nữ, nhưng thiếu nữ cầm kéo trong tranh căn bản không hề bị thương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù Yến Minh Quang có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể bị chậm rãi tiêu hao.
Ở cửa, dường như Cao Minh rất sợ hãi việc đi vào, thế nhưng hắn cũng không lập tức rời đi, chỉ không ngừng hô bảo bọn họ cùng chạy.
Kính gọng đen Cao Minh đeo trượt xuống theo mỗi động tác phất tay hô hào của hắn, mắt thấy kính ở trên sống mũi sắp không nhịn được mà rơi xuống, nhưng dường như hắn ta cũng không bận tâm, sắc mặt tái nhợt hô bọn họ mau đi ra, không nên tranh đấu cùng thiếu nữ.
Yến Nguy nhìn về phía Cao Minh, nhướng mày, trong nháy mắt sự xuất thần đó đã bị thiếu nữ chú ý tới, cây kéo sắp đâm vào tim cậu.
Yến Minh Quang xoay người trực tiếp từ trước mặt thiếu nữ đi tới trước mặt Yến Nguy, nắm lấy Yến Nguy tránh thoát khỏi cây kéo.
Hai người tựa vào nhau lăn một vòng trên mặt đất, trực tiếp đụng ngã một cái giá vẽ.
Gỗ vỡ vụn thành từng tiếng va chạm lục tục vang lên, trong phòng tranh giấy tung bay thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Dừng lại trong nháy mắt, Yến Minh Quang vừa lúc đặt ở trên người Yến Nguy.
"Nghĩ cái gì?"
Yến Nguy chớp chớp mắt.
Mắt thấy kéo lại đâm về phía bọn họ, Yến Nguy nhếch khóe miệng, hai tròng mắt màu trà nhạt nhuận lên ý cười bừng tỉnh hiểu ra.
Cậu thấp giọng nói với Yến Minh Quang: "Đồng đội mới ra lò, tin tôi không?"
Yến Minh Quang nhìn cậu một cái, chỉ nói: "Tôi nói rồi, so với đám Cao Minh cậu còn thông minh hơn."
Kéo đã sắp đâm vào huyệt thái dương của Yến Nguy, cánh tay Yến Minh Quang dùng sức chống đỡ, trong lúc đứng dậy dao trong tay xoay chuyển, lưỡi dao tạo ra âm thanh leng keng, đánh cây kéo trở về.
Hắn cũng đồng thời đứng dậy, lần thứ hai cùng thiếu nữ không mắt đánh nhau tới lui.
Cao Minh dường như không thể chịu đựng được: "Nếu hai người không chạy thì tôi chỉ có thể đi một mình!!"
Yến Minh Quang lại ngăn trở một cái kéo đánh về phía Yến Nguy, Yến Nguy chậm rãi ngồi dậy trên mặt đất, liếc mắt nhìn Cao Minh một cái.
Cậu nói: "Không thể chạy."
Cao Minh sửng sốt: "Vì sao?"
"Trực giác của tôi vừa nói với tôi rằng tôi không thể chạy.
Dựa theo lý trí mà nói, nếu bị theo dõi, thì chạy đến đâu cũng vẫn ở trong khách sạn này." Cậu chậm rãi đứng lên, giờ phút này đã hoàn toàn không còn hoảng loạn nguy hiểm: "Dựa theo trực giác mà nói, tôi luôn cảm thấy chạy mới có vấn đề.
Hơn nữa, chúng ta vừa mới biết nhau, phải không? Có giao tình gì có thể khiến anh mạo hiểm tính mạng ở cửa chờ chúng tôi, lại có thù oán gì khiến anh rõ ràng vẫn luôn ở cửa, nhưng lại không giúp một việc gì?"
Vẻ mặt Cao Minh khựng lại.
Yến Nguy quay đầu, nhìn thẳng vào hắn ta, có trật tự nói: "Vừa rồi tôi muốn hỏi anh một vấn đề, mục tiêu công kích của thứ không có mắt này không phải Yến Minh Quang, tôi có thể lý giải —— dù sao ai cũng có thể nhìn ra Yến Minh Quang khó đối phó nhất.
Vậy tại sao cô ấy chỉ đối phó với tôi, nhưng lại chưa từng đối phó với anh?"
Cao Minh phẫn nộ đáp: "Việc này nên hỏi cô ta, tại sao lại hỏi tôi..."
Yến Nguy cười một chút.
Cậu nói từng từ: "Bởi vì cô ấy không biết còn anh thì biết đấy."
Trong chốc lát Cao Minh ngây người, Yến Nguy cao giọng hô với Yến Minh Quang: "Chọc vào mắt Cao Minh!!!"
Lời còn chưa dứt, dao gấp vốn nên hướng về phía thiếu nữ, trong nháy mắt ngón tay Yến Minh Quang vừa động, thân dao ném ra xoay quanh trên không trung, đâm vào mắt phải của Cao Minh!!.