Tên thủ vệ kia tiến vào tẩm cung, khi hắn thấy đầy đất đều là mảnh gỗ vỡ vụn thì trên mặt hắn chợt lộ ra vẻ khinh bỉ, “Một tên phế vật không thể tu luyện mà cũng dám chơi đùa điên cuồng như vậy!”Tuy giọng nói của tên kia không lớn, thậm chí ngay cả An Nhược Hi cũng không nghe được, nhưng Tiếu Nhiên vẫn luôn chú ý hắn lại nghe rất rõ ràng!“Ngươi theo hắn, xem lát nữa hắn đi gặp ai, sau đó lập tức báo cáo cho ta!”Tiếu Nhiên khóe miệng cong lên rồi nở một nụ cười lãnh khốc, hắn nói với một gã thủ vệ khác.
“Vâng!”Thủ vệ kia mặc dù không biết Tiếu Nhiên muốn làm gì, nhưng hắn vẫn chấp hành mệnh lệnh của Tiếu Nhiên vô điều kiện.
“Chúng ta đi diễn võ trường!”Tiếu Nhiên sắp xếp xong tất cả các thứ này mới gọi hai tên thủ vệ còn lại rồi đi tới diễn võ trường.
Mà lúc này, tên thủ vệ bị Tiếu Nhiên sai đi dọn dẹp gian phòng chỉ làm qua loa một chút rồi lặng lẽ rời đi, chạy tới một tòa cung điện cách đó không xa.
Cung điện kia cực kỳ rộng lớn, chỉ là nhỏ hơn tẩm cung của Tiếu Nhiên một chút mà thôi.
Mà nơi đó chính là tẩm cung của nhi tử đại trưởng lão, Diệp Thanh!Kinh Tiên Các là một trong những đỉnh cấp thánh địa của Đông Hoang cho nên diễn võ trường của nó rộng lớn mênh mông giống như một Tiểu Thế Giới vậy.
Mà ở trong diễn võ trường có một tòa chiến đài cực lớn mang phong cách cổ xưa và tang thương, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên đó từng cái trận văn sáng tối chập chờn.
Ngày hôm nay mọi người tới diễn võ trường rất đông.
Kinh Tiên Các chọn thiếu các chủ là một việc trọng đại đối với toàn bộ Đông Hoang, không biết bao nhiêu thế lực tới học hỏi, đồng thời đưa lên hậu lễ sẵn sàng chúc mừng thiếu các chủ mới.
"Xin chào thánh tử!"Tiếu Nhiên là thánh tử Kinh Tiên Các, hắn xuất hiện tất nhiên cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không ít người đều phải hành lễ.
Mặc dù những người đó tỏ ra khách khí nhưng Tiếu Nhiên có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt bọn hắn sự khinh bỉ, khinh thường và đùa cợt.
Đối với việc này Tiếu Nhiên cũng không thèm để ý.
Dù sao sau ngày hôm nay “thời tiết” Đông Thần Giới sẽ thay đổi.
Tiếu Nhiên bước chậm rãi hướng tới vị trí của mình, An Nhược Hi thì theo sau lưng hắn một tấc cũng không rời.
Tiếu Nhiên đi tới vị trí trung tâm nhất của diễn võ trường, chỉ thấy ở đó có một cái ghế lớn làm bằng hoàng kim thuộc về phụ thân hắn.
Mà ở một bên nó lại đặt một cái ghế nằm to lớn, phía trên có điêu khắc hình long phượng, còn được trải sẵn một tấm da thú mềm mại tinh xảo.
Đây dĩ nhiên là vị trí của Tiếu Nhiên.
Mặc dù Tiếu Nhiên là nhi tử của các chủ Kinh Tiên các thì cũng không có tư cách ngồi ở vị trí như thế, nhưng mà ai bảo hắn có một người phụ thân cưng chiều nhi tử đến trình độ biến thái đây?Là một người phụ thân, hắn ta làm tất cả những thứ mà mình có thể làm được.
Tiếu Nhiên nói ngồi ở trên ghế đau mông, phụ thân lập tức phái người chế tạo một cái ghế nằm!Mỗi khi đến ngày lễ quan trọng, phụ thân hắn thì ngồi, còn hắn thì dựa ghế nằm đưa mắt nhìn xuống đông đảo thiên kiêu của Kinh Tiên Các.
Tiếu Nhiên nói không thích ngồi ở bên dưới người khác, phụ thân trực tiếp sắp xếp vị trí của hắn ở bên người mình!Nếu không phải Tiếu Nhiên cảm thấy không thể cướp vị trí của phụ thân, chỉ sợ phụ thân hắn sẽ không do dự nhường ghế của bản thân cho hắn.
Tiếu Nhiên vừa suy nghĩ vừa ngồi xuống trên ghế nằm.
"Thánh tử!"Tiếu Nhiên vừa mới ngồi xuống, đã có tỳ nữ bưng tiên quả đi lên.
Trong đó có hai người rất ăn ý đi tới sau lưng Tiếu Nhiên rồi đấm vai.
"Để ta làm đi!".