Bất Tuần

Kỳ thi diễn ra ở trường THPT trực thuộc Đại học, có tuyến xe buýt chạy thẳng đến trường, hai người lên xe tại trạm xe ngay trước cửa nhà. Trên xe buýt không đông người cho lắm, cả hai ngồi xuống hàng ghế dưới cùng.

Trần Dã nhìn thoáng qua phía Lục Tuần, hắn đang quay đầu trông ra ngoài cửa sổ.

“Sao hôm nay vẫn chưa thấy mặt trời nhỉ?” Cậu bắt chuyện vu vơ.

“Hôm nay nhiều mây.” Lục Tuần đáp.

Trần Dã sờ sờ mũi, mấy bữa nay Lục Tuần toàn như thế, tuy có trả lời cậu một cách lạnh nhạt nhưng không giống trước đây, cứ như bị ngăn cách bởi thứ gì đó vậy.

Trần Dã thở dài thườn thượt.

“Thi tốt nhé.” Lục Tuần quay sang bảo.

“Ừ.” Trần Dã gật đầu.

Lục Tuần choàng qua bả vai cậu, Trần Dã thuận thế kéo lấy tay hắn, song còn chưa kịp chạm một cái thì hắn lại thu tay về.

Con mẹ nó chứ!

Trần Dã nhìn hắn chằm chằm, Lục Tuần không buồn tránh, cứ mặc cho cậu trừng, tuy nhiên trong lòng cậu lại bắt đầu chột dạ. Cậu thực tình không dám tỏ thái độ cứng rắn với Lục Tuần. Dù sao cũng là cậu làm sai, như một cây cột nghiêng dựng ở đâu cũng lệch, không thể thẳng lên được.

Lục Tuần đưa cậu đến cổng trường, sau đó cậu tự đi vào.

Trường thi rất lớn, Trần Dã tìm được phòng thi theo hướng dẫn trên giấy xác nhận tư cách, thí sinh trong phòng đã có mặt phân nửa. Sau khi xác định chỗ ngồi của mình, cậu liền ngồi vào chỗ.

Loa phát thanh thông báo bắt đầu giờ thi, giám thị bắt đầu phát đề.

Trước khi làm bài, Trần Dã ngóng ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã ló rạng sau áng mây, tỏa ánh sáng chói mắt.

Độ khó của đề bài chỉ ở mức thông thường, Trần Dã làm xong rồi kiểm tra lại hai lần nữa mới nộp bài thi. Cậu làm bài nhanh, có thể dễ mắc phải các lỗi nhỏ, việc soát lại hai lần là do Lục Tuần dặn cậu.

Cậu tự thấy mình thi khá tốt nên ra khỏi trường thi với gương mặt tươi cười hớn hở lắm, vậy mà lại chẳng trông thấy cái người đáng lẽ phải chờ ngoài cổng trường đâu, thế là vẻ mặt lập tức ủ rũ xám xịt cả đi.

Trần Dã quét mã lấy một chiếc xe đạp công cộng, bực mình đạp xe về nhà.

“Về rồi à? Vừa đúng giờ ăn luôn!” Bà bưng đồ ăn ra, hỏi Trần Dã đang bước vào nhà.

“Cậu ấy đâu rồi?” Trần Dã đi quanh nhà một vòng mà không thấy cái người đáng lẽ phải về từ lâu rồi, bèn hỏi bà nội, “Bà ơi, Lục Tuần đâu?”

“Nó ra ngoài cùng con cơ mà?” Bà thắc mắc, “Nó không về với con à?”

Trần Dã chửi thề rồi ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tuần, chuông reo đến khi ngắt hẳn mà vẫn không có người bắt máy.

Bà cũng chờ ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, dè dặt hỏi dò, “Hai đứa không có chia tay đấy chứ?”

“Chia…… gì cơ?” Trần Dã ngỡ ngàng nhìn bà.

Cậu chưa từng nghĩ cái từ “Chia tay” này có thể thốt ra từ miệng bà.

“Hai đứa…… Mấy hôm nay bà đã thấy hai đứa là lạ rồi, như kiểu không muốn nói chuyện với nhau ấy.” Bà thở dài thườn thượt, còn trừng mắt lườm cậu, “Tiểu Lục hiền lành như thế, con đừng chọc tức nó không được hả?”

“Con chọc tức gì cậu ấy chứ?” Trần Dã buồn bực.

“Bà không biết.” Bà khẳng định chắc như đinh đóng cột, “Nhưng nhất định là vấn đề từ phía con.”

Trần Dã: “……”

Rốt cuộc ai mới là cháu ruột?

“Cãi nhau thì được, nhưng chia tay thì không được.” Bà còn nói thêm, “Bây giờ đã lên lớp 12 rồi, không nên chia tay, dễ ánh hưởng đến thành tích lắm.”

“Bà suốt ngày nghe ai nói cái gì đâu không vậy……” Trần Dã thở dài, lại gọi cho Lục Tuần một cuộc nữa.

Lần này chuông vang lên hai tiếng liền có người nhận máy.

“Vừa nãy tôi không nghe thấy chuông điện thoại.” Âm thanh bên phía Lục Tuần hơi ồn ào, “Sao thế?”

“Tôi thi xong rồi.” Trần Dã nói.

“Tôi biết.” Lục Tuần đáp.

“Cậu đang ở đâu thế?” Trần Dã hỏi.

“Đang ở bên ngoài mua ít đồ.” Lục Tuần nói.

“Về ăn cơm đi.”

“Tôi ăn rồi.”

“Cậu ——”

Rốt cuộc cậu bị cái giống gì vậy hả!

Trần Dã nhịn những lời này lại, nhịn đến mức sắp phát nổ đến nơi.

Cuối cùng Trần Dã cắn răng chuyển máy sang cho bà nội, “Bà ơi! Lục Tuần bảo cậu ấy không ăn, cậu ấy muốn ăn ở bên ngoài.”

“Sao lại phải ăn ngoài? Bà nấu cơm xong hết rồi! Nhanh về ăn đi!” Bà đang bận múc canh nên không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì.

Thấy bà nói xong rồi, Trần Dã trực tiếp cúp máy.

Mười phút sau, Lục Tuần cầm đồ đạc trở về, tức tối nhìn Trần Dã chạy tới mở cửa.

Trần Dã đằng hắng một tiếng, nhìn túi nylon hắn đang xách, “Cậu mua gì thế?”

“Sách đề cương cho cậu.” Lục Tuần ném túi nylon vào ngực cậu.

Trần Dã mở túi ra xem, đúng là sách đề cương, còn có rất nhiều loại.

Cậu đã làm gần hết những đề cương mình đang có rồi, nhưng không phải đề nào làm cũng có tác dụng. Đề đơn giản quá không được, khó quá cũng không được, có mấy đề còn không liên quan tới trọng điểm ôn tập của bản thân, làm chỉ tổ lãng phí thời gian.

Đề cũng phải chọn, cũng phải lựa.

Hơn mười quyển đề này, có lẽ Lục Tuần phải đến mấy nơi khác nhau để lựa ra.

Trần Dã ôm đống sách, bực bội khép cái miệng đang định nói lại.

Như này thì còn nói gì được nữa, có oán giận gì cũng không thể nói ra khỏi miệng nổi.

Lúc ăn cơm, Trần Dã vừa ăn vừa bảo, “Có đề này tôi không biết làm, lát nữa ăn cơm xong cậu xem giúp tôi nhé?”

“Được.” Lục Tuần đồng ý.

Đồng ý là tốt rồi, mấy hôm nay Lục Tuần cứ ăn tối xong là về thẳng nhà, lạnh lùng không chịu nổi.

Cơm nước xong xuôi, Trần Dã thấy hắn vào phòng trước, bèn đi tới chỗ tủ lạnh, lấy chai coca lạnh ra uống một ngụm coi như tiếp thêm dũng khí.

Cậu đẩy cửa ra, Lục Tuần đang ngồi trước bàn học.

Trần Dã hắng giọng, đóng cửa lại rồi đi về phía hắn. Tiếp đó cậu kéo tay Lục Tuần đang đặt trên bàn ra, sải chân vắt ngang qua chân hắn. Lục Tuần còn chưa kịp phản ứng thì Trần Dã đã ngồi hẳn lên đùi hắn, ngồi dạng chân mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần sát.

Tư thế này đúng là làm khó người ta, dính nhau quá rồi. Tuy nhiên để đối phó với Lục Tuần thì cậu chỉ đành chơi mạnh tay.

Quả nhiên, Lục Tuần chỉ ngớ người một thoáng chứ không đẩy cậu ra.

“Không cần làm bài hả?” Hắn nhướn nửa người trên lên.

“Làm khỉ gì, chẳng phải cậu dặn tôi mỗi ngày đi ngủ sớm sao, tôi làm xong hết rồi.” Trần Dã ôm hông hắn.

“Cậu chịu nghe lời tôi cơ à?” Lục Tuần hỏi ngược lại.

“Nghe chứ.” Trần Dã gật đầu.

“Nói dối.” Lục Tuần nói.

“Tôi nhìn ra rồi.” Trần Dã hỏi, “Cậu tức giận đúng không?”

“Ừ.” Lục Tuần gật đầu xác nhận.

“Có chuyện gì thì cậu nói thẳng đi.” Trần Dã tặc lưỡi, “Đã mấy ngày liền, tôi chịu hết rồi, có vấn đề gì cậu nói ngay bây giờ luôn đi.”

“Tôi nói rồi cậu có để tâm không?” Lục Tuần nhướn mày nhìn cậu, “Nếu tôi không lạnh nhạt ngó lơ cậu, cậu có nhận ra tôi tức giận không?”

Trần Dã: “……”

Đúng là cậu không nhận ra thật, mãi đến mấy ngày sau cậu mới ngờ ngợ phát hiện sự lạ thường.

“Tự cậu nói đi.” Lục Tuần bảo cậu.

“Có phải vì tôi…… xảy ra chuyện không?” Trần Dã giải thích, “Đó là ngoài ý muốn mà.”

“Có thể phòng tránh được.” Giọng điệu Lục Tuần rất nặng nề, “Là do cậu không để ý.”

Gắt gỏng xong, vành mắt Lục Tuần thậm chí còn đo đỏ.

Trần Dã nhìn dáng vẻ hắn, im lặng một hồi rồi khẽ hỏi, “Cậu sợ ư?”

Lục Tuần nhắm mắt lại. Hắn chẳng dám nhớ lại ngày đó, cảnh tượng như thế không hề xa lạ với hắn, ấy thế nhưng càng hiểu rõ lại càng sợ hãi.

Hắn biết kết cục của những tình huống ngoài ý muốn ấy. Đó là thứ hắn không thể tiếp nhận được.

Trần Dã đau lòng ôm lấy đầu hắn, đặt lên ngực mình.

“Tôi biết rồi, tôi cam đoan tôi không có sao hết, ho một cái thôi là tôi đến bệnh viện ngay.” Trần Dã trịnh trọng thề thốt, “Tôi đảm bảo đấy.”

Trần Dã không thường hay thề thốt đảm bảo, chẳng ai có thể đảm bảo loại chuyện ngoài ý muốn cả, nhưng cậu nguyện ý đưa ra lời đảm bảo này, lời đảm bảo với Lục Tuần.

Lục Tuần tốn mất mấy ngày cuối cùng cũng có được lời đảm bảo của Trần Dã. Hắn mà không làm vậy thì cậu đâu có nghe lọt tai.

Hắn ngẩng đầu, nắm cổ Trần Dã kéo cậu xuống, đến khi môi hắn kề sát vào tai cậu.

“Cậu đúng là thiếu…… đ*.” Lục Tuần đè nặng âm thanh, mỗi chữ thốt ra đều rất chậm, trọng âm đặc biệt nhấn mạnh ở chữ cuối cùng.

“Vãi.” Trần Dã nhìn hắn chằm chằm, vừa muốn mở miệng thì Lục Tuần bất chợt cúi đầu, khẽ dụi dụi khuôn mặt lên cổ cậu.

Cổ truyền đến cảm giác lành lạnh. Một giọt nước mắt rất nhỏ.

“Được rồi.” Trần Dã đột nhiên cắn răng quyết định, “Cậu…… làm đi.”

“Trần Dã.” Lục Tuần gọi cậu.

“Ơi?” Trần Dã đáp.

“Hình như chúng ta đang nói chuyện xin lỗi cơ mà.” Lục Tuần nhếch miệng.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi!” Trần Dã cuống quýt nói lời xin lỗi, chỉ sợ bỏ lỡ dịp này thì sẽ không còn cơ hội khác nữa, “Tôi cũng sẽ không tháo đồng hồ ra nữa đâu, nó sẽ theo tôi vào quan tài!”

Nghe đến câu sau, mặt Lục Tuần lập tức đen sì.

Trần Dã cũng nhận ra mình lỡ miệng, song đã nói đến nước này rồi, nếu còn rút lại thì hôm nay xem như toi công. Cậu liền trực tiếp cúi đầu hôn lên khóe môi Lục Tuần. Lục Tuần liền nắm chặt hông cậu, ngửa đầu dán môi mình lên.

“Làm lành rồi chứ?” Nhân lúc này, Trần Dã hỏi ngay.

Lục Tuần không nói gì mà kéo cổ cậu xuống, lại hôn tiếp. Trần Dã nghĩ bụng thế này là làm lành rồi.

Đến khi bị đè lên giường, cậu mới cảm thấy sai sai.

“Chờ đã……” Trần Dã nhìn cánh cửa không khóa, thở hổn hển hỏi, “Bây giờ……. làm luôn hả?”

“Chờ cậu…… thi xong đã……” Lục Tuần trả lời.

Trần Dã đương nhiên không cảm thấy đáp án này có vấn đề gì, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy hoang mang.

Thi xong.

Thi xong cái gì cơ?

Thi tháng xong, thi giải toán xong, hay là thi đại học xong?

Nhưng Trần Dã không hỏi, cũng không dám hỏi, hỏi ra cứ như thể đang nóng lòng muốn đ* vậy.

Trong lúc cậu đang nơm nớp lo sợ thì thành tích vòng loại đã được công bố. Không ngoài dự đoán, Trần Dã lọt vào vòng trong. Thời gian thi là vào tháng mười một, tức còn một tháng nữa.

Trần Dã bắt đầu có cảm giác hồi hộp căng thẳng, mỗi ngày đều dốc sức làm rất nhiều đề, không dám lơi lỏng một phút giây nào. Lục Tuần cũng không có ý kiến gì, chỉ theo dõi thời gian nghỉ ngơi của cậu, đảm bảo ngủ đủ mỗi ngày là được.

Một tháng sau, Trần Dã chủ động đến bệnh viện kiểm tra, kết quả kiểm tra rất tốt.

Buổi tối, Lục Tuần đặt một nụ hôn lên lồng ngực cậu, nói là phần thưởng. Trần Dã thích mê phần thưởng này, hân hoan vui vẻ suốt cả một tuần, mãi đến khi nhận được giấy xác nhận tư cách tham gia kỳ thi, cậu mới hơi tem tém lại.

“Tôi cùng đi với cậu nhé?” Nhìn Trần Dã đang sửa soạn đồ đạc, Lục Tuần mở lời đề nghị.

“Thầy Thẩm bảo đi chung xe của trường rồi.” Trần Dã trả lời.

“Vậy tôi chờ cậu ở nhà.” Lục Tuần nói.

“Ừ.” Trần Dã kiểm tra đồ đạc cần mang lần cuối rồi đeo ba lô lên, sau đó chợt nói, “Hình như xe vẫn còn trống chỗ đấy.”

“Thầy Thẩm là giáo viên dẫn đội lần này đúng không?” Lục Tuần lấy điện thoại ra.

“Đúng.” Trần Dã gật đầu lia lịa.

“Để tôi xin thầy Thẩm cho một chỗ đi cùng.” Lục Tuần nói.

“Ừ.” Trần Dã rất chi vui vẻ, ban đầu cậu cũng không nghĩ Lục Tuần sẽ xin được, nhưng Lục Tuần vừa nhắc tới, cậu bỗng cảm thấy mình vẫn muốn Lục Tuần sẽ xin được, có hắn ở bên thì cậu sẽ thả lỏng hơn phần nào.

Lục Tuần gửi tin nhắn hỏi thầy.

“Thầy Thẩm trả lời cậu chưa?” Trần Dã đi lấy nước về.

“Vẫn chưa, chắc thầy chưa kiểm tra điện thoại.” Lục Tuần cười bảo, “Cậu đang căng thẳng à?”

“Đúng là hơi căng thẳng thật.” Trần Dã đặt cốc nước xuống, ngồi bên cạnh Lục Tuần, sắc mặt không tốt cho lắm, cậu khẽ nói, “Chủ yếu cũng không phải căng thẳng, mà là tôi…… có hơi sợ.”

“Không sợ.” Lục Tuần đưa tay xoa xoa lưng cậu, “Đừng sợ.”

Trần Dã vẫn cau mày nhăn nhúm.

Lục Tuần bưng mặt cậu, hỏi, “Nói tôi nghe xem, cậu sợ cái gì?”

“Sợ học tiếng Anh.” Trần Dã nói.

Lục Tuần ngạc nhiên.

“Thi không tốt là cánh cửa này xem như khép lại, tôi vẫn phải quay về học tiếng Anh.” Trần Dã ảo não nhăn mặt, nện nắm đấm lên chiếc gối bên cạnh, “Tôi thực sự không muốn học tiếng Anh nữa đâu!”

Lục Tuần cười ngã ngửa lên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui