Bất Tuần


“Tại sao tôi lại hôn cậu.”
Lục Tuần nói xong câu đó thì đi luôn, lúc ra khỏi cửa còn nói thêm câu chúc ngủ ngon.
Ngon cái con khỉ ấy mà ngon.
Câu hỏi bỏ ngỏ này sao có thể khiến cậu ngủ ngon được?
Cảm giác này thật đúng là làm người ta nghiến răng nghiến lợi, cứ như thể nghiêm mặt nói “Bây giờ tôi sẽ bật mí cho cậu biết một bí mật nhé”, tiếp đó lại bảo “Thôi quên đi” rồi bỏ đi mất dạng, để lại một mình người ta ở chỗ cũ, chẳng hiểu trời trăng gì, bứt rứt không chịu nổi.
Trần Dã nhăn mày, hung hăng gặm mấy quả táo trên tay, thật muốn đuổi theo túm lấy cổ chân Lục Tuần, vừa xách ngược lên vừa hỏi tại sao tại sao tại sao.
Tại sao lại hôn cậu?
Tại sao phải chờ một ngày mới nói cho cậu biết?
Tại sao…… quả táo này chua thế!
Trần Dã phun phì phì, nhả hết mớ táo đang nhai trong miệng vào thùng rác.
Má nó.
Trần Dã khẽ chửi, sau đó xoay người, lấy hai món đồ từ trong tủ quần áo ra.
Kệ hết đi, tắm trước cái đã.
Cậu mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Lúc đi ngang qua phòng bà nội, cậu nhìn vào cánh cửa hé mở, thấy bà đã ngủ.

Chắc trận động đất hôm nay đã khiến bà mệt mỏi rã rời, còn chưa xem ti vi thì đã ngủ rồi.
Nghĩ đến động đất, cậu lại nhớ tới vết thương không nhẹ ở tay Lục Tuần, khẽ cau mày.

Đến bà nội còn không sợ động đất, thậm chí thường hay bảo là động đất nhỏ thì không cần chạy, động đất to thì chạy chẳng thoát.
Thành phố bọn họ và mấy thành phố xung quanh đều nằm trên dải đất thường xuyên xảy ra động đất, động đất nhỏ là chuyện thường ở huyện, chẳng có gì lạ.

Mấy cô bé nhát gan còn có chuyện vừa la vừa chạy, nhưng cũng không phản ứng kích động như Lục Tuần.

Giống như lúc trước cậu từng nghĩ vậy, đây chắc chắn không chỉ là nỗi sợ động đất thôi.
Nghiêm trọng đến mức mất hết khống chế, đứng đờ tại chỗ, thân thể cứng ngắc cơ mà.
À cũng không phải mất hết khống chế.
Vẫn còn cúi xuống hôn cậu một cái được.
“……”
Trần Dã ơi mày không thể nghĩ đến chuyện khác được sao hả?
Trần Dã đơ mặt, đi vào trong phòng tắm.

Cậu mở vòi hoa sen, ngửa đầu về phía dòng nước xả xuống, cố gắng khiến tất cả những suy nghĩ không nên có cũng trôi theo dòng nước.

Nước nóng xối lên mặt, xúc cảm của dòng chảy ấm áp trượt từ trán, xuống chóp mũi, xuống môi……
Trần Dã bỗng giơ tay, ấn đầu ngón tay lên môi mình.
Thật ra cũng không có cảm giác gì cả.
Lục Tuần cúi xuống hôn cậu một cái còn nhẹ hơn lúc này ——
Nhẹ nhẹ cái đầu mày ấy!
Dòng suy nghĩ đột nhiên chạy chệch hướng rồi lại đột nhiên chạy về.
“Haiz……” Trần Dã cúi đầu, thở dài bất đắc dĩ.
Xem ra hôm nay cậu không dứt khỏi chuyện này được rồi.
Tắm rửa xong, Trần Dã ra khỏi phòng tắm, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trong phòng khách, đã hơn chín giờ rồi.
Cậu nằm trên giường, cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng chẳng mấy chốc đã mơ màng như thể bị ai đó bịt mắt.

Chắc vì hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, cũng có lẽ do chưa khỏi cảm hẳn.

Tóm lại, Trần Dã chìm vào giấc ngủ nhanh hơn chính mình dự đoán nhiều.
Tuy nhiên, có một câu châm ngôn rằng, trước khi ngủ nghĩ tới cái gì thì sau khi ngủ sẽ mơ thấy cái đó.

Cho nên khoảnh khắc gương mặt Lục Tuần hiện ra trước mắt Trần Dã, cậu chẳng hề giật mình chút nào.
Ban đầu giấc mơ vẫn còn bình thường, cậu và Lục Tuần vẫn đang làm bài.

Nhưng lúc Lục Tuần bắt đầu mở miệng nói chuyện thì cậu đến là đau đầu.

Lục Tuần quăng bút đi, nói cái gì mà “Cậu có biết tại sao tôi lại hôn cậu không?”, “Tại sao tôi lại hôn cậu hả?”, câu này cứ lặp đi lặp lại liên tục y như niệm chú, giọng nói của hắn văng vẳng bên tai cậu suốt nửa buổi tối.
Đến khi cậu mở mắt ra, trời bên ngoài đã sáng rồi.

Trần Dã thở dài thườn thượt rồi trở mình ngồi dậy, gãi gãi tóc mình.

Sau đó cậu vớ lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh, bật lên xem.

Đã hơn bảy giờ, ngủ mà cứ như chưa ngủ vậy.
Trần Dã vừa định ném điện thoại để đứng dậy thì ánh mắt bỗng liếc thấy Wechat hiện một dấu đỏ.

Cậu không add quá nhiều bạn bè, mà mấy người bạn này cũng ít nhắn tin, thường họ sẽ gọi điện trực tiếp luôn.

Còn Trình Tiến Đông thì cứ khi rảnh là lại thích gửi meme mới kiếm được cho cậu xem.
Song còn chưa nhấn mở, dường như cậu đã đoán được tin này là do ai gửi.

Trần Dã tự dưng thấy hơi hồi hộp, nhưng tay thì vẫn bấm vào dấu đỏ kia không chút do dự.
Là Lục Tuần nhắn, chỉ có ba chữ đơn giản.
Lục Tuần —— Lên xe rồi.
Bên dưới tin nhắn còn đính kèm một bức ảnh nho nhỏ.

Ảnh này chụp trên xe buýt, góc chụp từ phía cuối hướng lên đằng trước, hai hàng ghế toàn là ót với ót, đứng cạnh đầu xe buýt chính là Tưởng điên đang há to miệng nói gì đó.

Chắc là tập thể học sinh dự thi của trường cùng đi chung với nhau đây mà.
Trần Dã phóng to ảnh lên, dừng tại góc phải ảnh chụp, Lục Tuần lộ ra bàn tay băng bó kín bưng đang đặt trên đùi.
Ngón tay Trần Dã gõ gõ lên màn hình, gõ ra vài chữ rồi lại xóa đi, cuối cùng chỉ để lại mỗi chữ “Ừm” rồi nhấn gửi.
Cậu nhìn chằm chằm giao diện chat trên điện thoại suốt mấy giây, sau đó cất điện thoại đi, trở người rời giường, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
Bảy giờ không phải là quá sớm, những người đến quyền quán vận động buổi sáng cũng đều chọn thời gian này.
Trần Dã đi vào đại sảnh của quyền quán, Ninh Lan ở quầy lễ tân đang uống sữa đậu nành, thấy cậu vào, cô nàng tươi cười chào hỏi.

Trần Dã gật đầu đáp lại rồi hướng tới phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không có ai, cậu thay quần áo thể thao, trước khi cất điện thoại vào tủ đồ, cậu lại mở giao diện Wechat ra xem.
Phần cuối đoạn chat là tin nhắn “Ừm” mà cậu gửi hồi sáng sớm.

Lục Tuần vẫn chưa phản hồi, chắc là đã bắt đầu vào thi rồi.

Trần Dã cất điện thoại đi, đóng tủ đồ lại.

Mặc dù đã không đến quyền quán một thời gian, song việc cần làm cũng chỉ có một ít thôi.

Sửa soạn dụng cụ, điều chỉnh thiết bị, học viên đến thì hướng dẫn học viên khởi động làm nóng người, sau đó là huấn luyện.
Trở lại với môi trường quen thuộc và bận rộn, đầu óc Trần Dã tạm thời không rảnh để nghĩ ngợi về những thứ khác.
Chỉ có điều, không thể dừng lại được, cứ dừng lại là sẽ nghĩ tới Lục Tuần.

Nghĩ tới đáp án mà Lục Tuần sẽ cho cậu biết vào hôm nay.
Vào buổi trưa, lễ tân sẽ đặt cơm chung cho mọi người, cơm hộp vẫn theo tiêu chuẩn cũ, ba món một canh.

Trần Dã không đói bụng lắm, trước khi mở hộp cơm ra, cậu lại bật điện thoại lên xem.
Đoạn chat vẫn dừng ở cái câu “Ừm” cậu gửi, Lục Tuần vẫn chưa trả lời.

Cậu để điện thoại xuống, mở hộp cơm ra, lòng chộn rộn không yên, gắp một miếng cơm cho vào miệng.
Vẫn chưa thi xong sao? Đã qua mười hai giờ rồi mà.
Trần Dã đâm ra hơi buồn bực, cứ ăn được mấy miếng lại liếc nhìn điện thoại.
“Chú mày sao thế, đợi tin nhắn của cô nào à?” Vị huấn luyện viên ngồi bên cạnh không biết đã quay sang nhìn cậu từ lúc nào, vẻ mặt rõ là hóng hớt nhiều chuyện.
Trần Dã ngơ ra.
“Là cô nàng chú mày thích chứ gì?” Một huấn luyện viên khác ngồi đối diện bèn cười tiếp lời.
“Chắc đét rồi, không thích người ta thì sao mà cứ nhìn điện thoại ngóng tin nhắn thế.” Vị huấn luyện viên hồi đầu lên tiếng phụ họa, giọng điệu khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Trần Dã chẳng bao giờ hứng thú với con gái cơ mà, sao ——”
Mấy huấn luyện viên vẫn còn mồm năm miệng mười.
Bàn tay cầm di động của Trần Dã đột nhiên cứng đờ.

Dường như cậu hiểu ra gì đó rồi, nhưng cậu không dám nghĩ tiếp, thậm chí không dám để ý nghĩ nào nảy sinh nữa.
Cậu đã lờ mờ nhận ra vì sao Lục Tuần lại phải chờ một ngày rồi mới nói cho cậu biết đáp án kia.
Trần Dã cau mày, tắt điện thoại đi.
“Trần Dã, bên ngoài có người tìm cậu đấy.” Cô nàng lễ tân Ninh Lan đẩy hé cửa phòng nghỉ, ló đầu vào gọi cậu.
Trần Dã hoàn hồn, giấu đi biểu cảm của mình, bấy giờ mới quay đầu đáp: “Tớ qua ngay đây.”
“Hình như là bạn cùng lớp của cậu.” Ninh Lan bổ sung một câu.
Bạn cùng lớp?
Trần Dã đứng dậy, thu dọn hộp cơm sơ qua một lượt rồi bước ra khỏi phòng nghỉ.
“Ở đằng kia kìa.” Thấy cậu ra rồi, Ninh Lan bèn chỉ tay về phía tủ đồ uống.
Đó là một cô gái, cô đứng quay lưng về phía cậu, nghe thấy tiếng động, cô bèn quay đầu lại.

Khi nhìn thấy Trần Dã, đôi mắt cô rõ ràng sáng lên.
“Hồ Hiểu Điệp?” Trần Dã bất ngờ nhìn cô nàng đứng trước mặt mình.
“Tớ tình cờ đi ngang qua, chợt nhớ cậu từng nói là cậu làm việc ở đây, nên tớ vào xem thử ấy mà.” Hồ Hiểu Điệp nở nụ cười.
“Có chuyện gì sao?” Trần Dã thắc mắc.
“Đằng nào cuối tuần tớ cũng rảnh, muốn thử vận động một chút, lần trước nghe cậu kể về boxing, tớ đã cảm thấy ngầu ơi là ngầu.” Nói đoạn, Hồ Hiểu Điệp cúi đầu, vén lọn tóc buông bên tai, “Tớ muốn học thử, cậu có thể dạy tớ được không?”
“Tôi cho cậu học thử một buổi trước nhé?” Trần Dã nói.
Nếu là bình thường thì Trần Dã sẽ không nhận lời dứt khoát như vậy đâu, đang lúc giữa trưa, cơm còn chưa ăn nữa kìa.

Ấy thế nhưng, cậu đang cố gắng dồn sự chú ý của mình vào công việc.
“Được.” Hồ Hiểu Điệp vui vẻ gật đầu.
“Bên này.” Trần Dã quay người, dẫn cô đến khu huấn luyện.
Hồ Hiểu Điệp đuổi kịp bước chân cậu, đi song song với cậu, cô nàng hết nhìn trái rồi lại ngó phải, sau đó xuýt xoa với Trần Dã, “Trong này rộng thật đấy.”
“Ừ.” Trần Dã đáp.

Cậu liếc cô nàng một cái rồi quay đi, nhưng chẳng mấy chốc cậu lại quay đầu sang lần nữa, nhìn chằm chằm Hồ Hiểu Điệp.
“Hở?” Hồ Hiểu Điệp giật mình dừng bước.
“Trên mắt cậu có gì kìa.” Trần Dã bảo.
“Ơ.” Hồ Hiểu Điệp vội lấy chiếc gương nhỏ trong ba lô ra để soi, nhưng chẳng phát hiện thứ gì cả, bèn ngượng ngùng hỏi, “Ở đâu vậy?”
“Trên lông mi ấy.” Trần Dã trả lời, “Đen đen, nhiều lắm.”
Hồ Hiểu Điệp soi gương nhìn chỗ Trần Dã chỉ, rồi cô chìm vào im lặng, mãi hồi lâu sau mới lên tiếng: “……Đây là mascara.”
Trần Dã thả tay xuống, đi về phía trước, “Tôi đi lấy đồ bảo hộ và găng tay cho cậu, cậu chờ ở đây nhé.”
Hồ Hiểu Điệp trông theo bóng lưng Trần Dã, không khỏi bật cười.
Trần Dã cầm đồ bảo hộ ra, chờ Hồ Hiểu Điệp mặc vào xong xuôi.

Trước tiên cậu hướng dẫn cô khởi động đơn giản và giảng giải một cách cơ bản, tiếp đó dẫn cô đến trước một cái bao cát.
“Đòn đấm thẳng cơ bản nhất.” Trần Dã nâng cánh tay lên làm mẫu, “Phải chú ý là tung đòn thẳng tắp, thu đòn thẳng tắp.” Dứt lời, cậu vung nắm đấm vào bao cát.
“Bịch” một tiếng, bao cát treo trên cao bị đánh lệch ra sau, tạo thành một độ cong rất lớn giữa không trung.
“Cậu thử đi.” Trần Dã giữ bao cát.
Hồ Hiểu Điệp gật đầu, học theo Trần Dã nâng cánh tay lên, tung ra một đòn đấm.

Kết quả bao cát không hề mảy may nhúc nhích.
“Đừng dựa hết vào lực cánh tay, phải phối hợp nhịp nhàng sức lực toàn thân, sau đó tung đòn ra.

Bởi thế nên bước chân là rất quan trọng, cậu cúi xuống quan sát chân tôi này.” Nói rồi, Trần Dã bắt đầu di chuyển chân làm mẫu, “Chân phải bước ra trước, dẫm xuống đất để lấy lực, chân trái di chuyển sang bên trái nửa bước.”
Hồ Hiểu Điệp quan sát Trần Dã, cũng thử di chuyển chân, nhưng bước chân cứ loạng chà loạn choạng, vì căng thẳng nên không đứng vững được, chân trái cô bỗng ngã lệch, cơ thể mất trọng tâm đổ nhào về phía trước.
“Á ——” Hồ Hiểu Điệp đang kêu nửa chừng thì đã được Trần Dã kéo lấy cánh tay.
“……Cám ơn.” Hồ Hiểu Điệp đỏ mặt, nhìn bàn tay Trần Dã đang cầm lấy tay mình.
“Đừng làm nhanh như thế.” Trần Dã buông tay cô ra, nói.
“Ừm.” Hồ Hiểu Điệp nghiêm túc gật đầu.
“Không sao, làm lại lần nữa nào.” Trần Dã vỗ lên bao cát.
Hồ Hiểu Điệp lại bày tư thế, luyện đi luyện lại nhiều lần, nhưng vẫn chưa thích ứng tốt việc phối hợp nhịp chân và tung nắm đấm.

Hoặc là bao cát bất động, không thì cả người nhào vào bao cát.
Cô vừa nhụt chí vừa có hơi ngượng ngùng, lắc lắc cái cổ tay đau nhức của mình.
“Hay là cậu chọn một phương pháp vận động khác đi, có lẽ boxing không hợp với cậu lắm.” Sau một vài lần như vậy, Trần Dã chia sẻ thẳng thắn, “Ở quyền quán còn có vài môn vận động cơ bản nữa, chẳng hạn như chạy bộ hoặc yoga, tôi có thể giới thiệu huấn luyện viên chuyên về mấy môn này cho cậu.”
Hồ Hiểu Điệp cúi đầu thẫn thờ, một lúc lâu sau mới ngẩng lên, vẻ mặt nghiêm túc như đã hạ quyết tâm, cô nói: “Không phải vì thích boxing nên tớ mới tới đây.”
“Mà là vì cậu.” Hồ Hiểu Điệp nhìn Trần Dã, kiên định thổ lộ, “Tớ thích cậu.”
Trần Dã cau mày, không nói gì.
Câu không biết nên nói gì bây giờ cả.
Không phải chưa từng có ai nói thích cậu, nhưng trước giờ cậu chẳng hiểu thích là gì, cậu chưa từng suy nghĩ về nó, cũng chưa từng thích ai bao giờ.
“……Tớ hiểu rồi.” Hồ Hiểu Điệp nhận ra đáp án từ sự im lặng ấy.
Một lát sau, cô nàng hỏi thêm, dường như vẫn chưa từ bỏ hi vọng, “Cậu…… Cậu đã có người mình thích rồi đúng không?”
Trần Dã vẫn im lặng.
Mãi đến khi Hồ Hiểu Điệp tưởng Trần Dã sẽ không trả lời câu hỏi này, cậu bỗng cúi đầu nhìn cô, cất tiếng hỏi rất khẽ, “Thích tức là sao?”
“Hả?” Hồ Hiểu Điệp không ngờ cậu lại hỏi vấn đề này, nhất thời cũng chẳng biết nên nói ra sao, cô suy nghĩ rồi bảo, “Tớ cũng không thể nói rõ được, cảm giác thích một người đại khái là khi gặp người ấy thì sẽ rất vui vẻ, khi không gặp được thì sẽ rất muốn gặp người ta, sẽ muốn trò chuyện với người ta, muốn tới gần, tim sẽ đập nhanh hơn.”
Trần Dã nghe Hồ Hiểu Điệp mô tả, chẳng hiểu vì sao, trong đầu cậu bỗng nhiên nghĩ tới Lục Tuần.

Trong tất cả những cảnh tượng phù hợp với lời Hồ Hiểu Điệp nói, đều xuất hiện gương mặt của Lục Tuần.
Đánh boxing xong, Lục Tuần tươi cười đưa bình nước cho cậu; buổi tối học bổ túc, tiếng giảng bài trầm thấp và vững vàng của hắn lọt vào tai cậu; ở hội thao, sau khi cậu ngất đi, bàn tay liên tục nhấn lên ngực cậu giống như bàn ủi……
Còn có nụ hôn ngày hôm qua nữa.
“Quan trọng nhất là, trong tất cả mọi người, cậu chỉ cảm thấy có mỗi người ấy là khác biệt.” Cuối cùng, Hồ Hiểu Điệp nói.
Bàn tay đeo găng của Trần Dã siết lại thật chặt.
“Cậu có không?” Hồ Hiểu Điệp dò hỏi.
Có.
“Không có.” Trần Dã đáp.
Vẻ mặt Trần Dã rõ là đã bị nói trúng tim đen, Hồ Hiểu Điệp liếc cái là nhận ra ngay, tuy hơi thất vọng vì Trần Dã đã có người mình thích rồi, song cô vẫn tò mò hỏi, “Là bạn nữ nào trong lớp ta sao?”
Là một bạn nam trong lớp ta.
“Không phải.” Trần Dã trả lời, mặt không tỏ cảm xúc gì.
Editor: Đã sát raw nha bà con, bao h tác giả đăng chương mới thì tui edit tiếp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui