“Một anh chàng mặc áo bóng đá Argentina quay lưng về phía cửa, ngửa đầu ngồi bất động dưới gốc cây dừa, miệng anh ấy ngậm 1 cành cây dài, trên áo in dòng chữ: cầm bút, bỏ dao.”
Máy bay từ từ hạ cánh, Mã Điền bước ra, nhìn thấy một bức ảnh không chính gốc của mình được ông chú đeo kính râm giơ cao, bản thân trong bức ảnh để tóc dài, trong tay thì cầm một cây bút như đang hút thuốc.
Đó là bức ảnh đại diện QQ một năm về trước.
Tim Mã Điền thắt lại, căng thẳng vội vàng kéo mũ lưỡi chai che đi khuôn mặt mình, bước nhanh hơn để tránh đi cảnh tượng đáng xấu hổ này, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn: “Này, là cháu, cháu là Mã Điền đúng không!” người đàn ông đeo kính râm hét lên, còn lắc lắc cái tấm ảnh trong tay, hỏi người bên cạnh, “Tôi đeo kính râm, anh xác nhận giúp tôi, người trong bức ảnh này có phải là cậu ta không?” người bên cạnh gật đầu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mã Điền, đồng thời cũng nhìn lên bức ảnh trong tay ông chú.
Mặt Mã Điền đỏ bừng, lập tức giơ tay ra hiệu cho ông chú mau chóng đi.
Ông chú nhiệt tình đi theo Mã Điền ra ngoài: “Là cháu, không sai chứ, mẹ cháu bảo chú đến đón cháu, nói cháu thích sự bất ngờ, lên chú làm cho cháu bức ảnh to này!”
“Khách sáo quá rồi, nhỏ tiếng 1 chút.” Mã Điền ngại ngùng đáp lại, trong lòng tràn đầy sự bất lực, kéo tay ông ấy để ông ấy hạ bức ảnh xuống.
Ông chú vẫn chưa hết phất khích không biết đang vui mừng vì điều gì.
Ra khởi sân bay, một luồng khí nóng ập đến, hơi thở của biển bao trùm lấy toàn thân Mã Điền.
Bầu trời nơi đây trong xanh, ánh nắng chói chang, khiến cho cậu ấy không tài nào mở nổi mắt.
Loa của các hàng quán ven đường đều phát bài “Có ai từng nói với em chưa” của Trần Sở Sinh.
Suốt dọc đường ông chú vui mừng giới thiệu thiên nhiên và con người của đảo Hải Nam, và còn giới thiệu về Trần Sở Sinh được gọi là niềm tự hào của đảo Hải Nam, năm nay cả đảo đã bỏ phiếu bầu ông ấy trở thành “Happy boy”.
Mã Điền lườm 1 cái, mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió biển nóng ẩm không ngừng thổi vào qua khung cửa sổ.
Đi qua một con đường nhộn nhịp, xe rẽ vào 1 trường đại học, bên trong với con đường cây xanh mát, đi vào một đoạn, đến cổng của “trường bên trong trường”.
Mã Điền ngái ngủ ngồi dậy, mở cửa xe bước xuống.
Một cánh cổng sắt xuất hiện ngay trước mắt, bên trong là tòa nhà dạy học với màu xanh trắng theo phong cách những năm 1970, trên tường là những vết nứt để lại do nắng gió.
Trước tòa nhà dạy học là sân bóng rổ với mặt sân xi măng thô ráp đường chạy được sơn màu đỏ, vẽ vạch trắng, đi bên trên là một nhóm học sinh đến từ vùng nhiệt đới, họ mặc áo bóng đá đủ màu sắc in chữ DIY, Argentina, Brazil, Anh...!giống như một sân đấu World Cup.
“Một anh chàng mặc áo bóng đá Argentina quay lưng về phía cửa, ngửa đầu ngồi bất động dưới gốc cây dừa, miệng cậu ấy ngậm 1 cành cây dài, trên áo in dòng chữ: cầm bút, bỏ dao.” Khiến cho Mã Điền không khỏi rùng mình.
Có một anh chàng uể oải mặt không cảm xúc đi qua Mã Điền, trên lưng áo được in đậm với dòng chữ màu đỏ “Hãy buông tôi ra”.
Ngoài ra, còn nhìn thấy rất nhiều học sinh tiểu học chạy đuổi bắt nhau trên sân trường, miệng vui vẻ nói tục.
Bên ngoài cổng trường còn có những vệt đỏ đã khô từ lâu.
Bên cạnh cổng có một cậu thanh niên, chống tay vào cổng sắt với khuôn mặt tái nhợt, đột nhiên phun ra một ngụm chất lỏng màu đỏ.
Mã Điền sợ đến nỗi toàn thân run lên, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, kinh hãi quay đầu nhìn ông chú, ông chú nhìn Mã Điền, rồi lại nhìn cậu thanh niên “nôn ra máu” kia, cười nói: “Không sao đâu, không sao đâu, các cháu không phải người ở đây lên không biết, nó là nước trầu! Là món ăn vặt lúc rảnh rỗi của vùng nhiệt đới bọn chú.”
Đột nhiên loa phát thanh của trường vang lên: “Trần Tráng Thành, mày mắng người con gái của tao, mày có gan thì đến sân chạy đua với tao, thua thì mày là con tao, mày không đến thì mày chính là phế vật! Trần Tráng Thành......”Mã Điền chưa kịp hoàn hồn liền kinh hãi nhìn ông chú, ông chú bình thản khua tay: “Không sao, không sao, năng lượng của tuổi trẻ ý mà!”
Lúc này có một cậu thanh niên mặc bộ quần áo bóng đá ở cửa thang máy của toà nhà giảng dạy cách đó không xa, đang bị thầy giáo mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đầu chải ngôi, kéo tai đi về phía phòng làm việc.
Thầy giáo lớn tiếng mắng cậu thanh niên, giọng nói lớn đến mức Mã Điền đứng ở cửa cũng còn nghe thấy: “Lá gan của em cũng to quá đấy, dám xông vào lớp cướp micro của tập thể để hô hào, còn hô hào không có một tí năng lượng tích cực, không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội...” Hai người bước vào phòng làm việc cùng với lời mắng nhiếc.
“Thấy chưa, thấy chưa, thầy giáo rất có trách nhiệm.” Ông chú vừa xách hành lý vừa nhìn cặp thầy trò cách đó không xa, gọi Mã Điền đi vào trường: “Nơi này bao gồm trường tiểu học, cấp 2, cấp 3, trường tư, rất tốt, lại còn nằm trong khuôn viên của trường đại học, mẹ cháu nói cháu nghịch ngợm, ngôi trường này khép kín, chỉ được ra ngoài hai tiếng vào cuối tuần, và phải về đúng giờ, nếu không sau này sẽ không có cơ hội ra ngoài nữa, mẹ cháu là bạn học cũ của chú, cháu có việc gì cứ gọi điện cho chú, phải đoàn kết yêu thương bạn bè, nhớ học hành chăm chỉ......”
Ông chú cứ lải nhải nói một tràng dài, xung quanh Mã Điền toàn là những cậu thanh niên và trẻ em vùng nhiệt đới với kiểu tóc kỳ quái......!Họ phần lớn đi dép lê hoặc thậm chí là không đi dép, họ chạy nhảy, vui đùa, chửi bới khắp nơi.
Năm nay Mã Điền 15 tuổi, không lâu trước cậu ấy cảm thấy tuổi trẻ thật đau khổ, hiện tại cậu ấy bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Đêm đến cậu ấy nằm trên chiếc giường tầng gần cửa ký túc xá, các bạn học trong bóng tối nói chuyện rất rôm rả, trao đổi tên tuổi, sở thích.....
Đột nhiên cậu thanh niên nằm ở giường tầng dưới cất tiếng hỏi Mã Điền: “Người nằm bên trên, cậu là người Hải Nam à?” Mã Điền từ từ lên tiếng: “Tôi không phải người Hải Nam, tôi là người Trùng Khánh.”
Bên dưới lập tức đáp lại: “Hả? Cái gì? Người Trùng Khánh, người lục địa à?”
Mã Điền cảm thấy vô lý, hỏi lại: “Người lục địa thì sao?”
“Ồ, không có gì, cổng trường có một người ăn xin, ngày nào cũng điên điên khùng khùng, không mặc quần áo.” Cậu bạn giường dưới nói.
Mã Điền: “Thì sao?”
“Thì anh ta là người lục địa của các cậu đấy! Ha ha ha!” Cậu bạn ở giường dưới cười nhạo, sau đó một vài bạn học khác cũng phát ra tiếng cười.
Mã Điền tay nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cậu thanh niên ở giường dưới dùng điện thoại mở bài hát: “Tôi sợ mình không có cơ hội, nói lời tạm biệt với em, vì có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại em...” Nhạc điệu vui tươi, lời bài hát lại toàn là chia ly.
Trong lòng Mã Điền dâng lên những đợt sóng.
Mã Điền hỏi: “Bài hát gì đấy?”
Cậu bạn ở giường dưới đáp: “ “Tạm biệt” của Trương Chấn Nhạc.
Sau đó cậu ta hậm hực bổ sung: “Ca sĩ Đài Loan đấy, không phải của người của lục địa các bạn đâu.”
Trong ký túc xá có một vài người không nhịn được, cười phá lên.
Mã Điền bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng tối bóng cây ngoài cửa sổ đung đưa theo gió đêm, phát ra tiếng xào xạc, còn có một vài tiếng côn trùng kêu.
Mã Điền chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy, hít thở thật sâu, kiềm chế cảm xúc của mình, chùm chăn lên đầu.
Đột nhiên, Mã Điền bật dậy, miệng mắng một câu: “Cút đi!”
Cậu ấy mắng xong lập tức nhảy xuống giường, đạp một phát vào bụng cậu bạn ở giường dưới, ngay lập tức hai người bắt đầu giằng co.
Tất cả bạn cùng phòng lập tức nhảy xuống giường, hầu như tất cả mọi người đều chỉ kéo Mã Điền, nhưng không ai kéo cậu thanh niên bản địa đang khiêu khích Mã Điền kia, cậu thanh niên bản địa đấm đá Mã Điền liên tục như đấm bao cát vậy.
Đột nhiên cánh cửa ký túc xá bị đẩy mạnh ra, mọi người lập tức dừng lại, một người đàn ông trung niên thấp béo mặc áo ba lỗ và quần đùi dữ tợn nhìn họ.
Có người lẩm bẩm: “Quản lý ký túc xá đến rồi.....”
Ông chú quản lý ký túc xá chậm rãi bước vào: “Giỏi đấy, mới nhập học đã đánh nhau rồi.
Ai là người đánh trước?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mã Điền đang thở hổn hển.
Quản lý ký túc xá hỏi với vẻ nghi ngờ: “Thật sự là cậu sao?”
Mã Điền định thần lại, chỉnh lại chiế áo bị kéo xộc xệch, không phủ nhận.
“Tại sao lại đánh nhau?” Quản lý ký túc xá tức giận hỏi Mã Điền.
Mã Điền đứng yên lặng không nói.
Quản lý ký túc xá trầm mặc nhìn Mã Điền lớn tiếng quát: “Cậu cút ra hành lang đứng hai tiếng rồi quay lại ngủ.”
Mã Điền đi thẳng ra khỏi ký túc xá, lúc đi ngang qua cậu thanh niên bản địa ở giường dưới, cậu thanh niên bản địa cười đắc ý nhỏ giọng nói: “Người lục địa.”
Mã Điền đứng trong hành lang, quay lưng về phía phòng của quản lý ký túc xá, lúc này có vài con muỗi nhiệt đới bay “vo ve” xung quanh cậu ấy, cậu ấy phải liên tục khua tay để đuổi mấy con muỗi đi, nhưng cũng chả đáng là bao.
Càng khiến cho tâm trạng của cậu ấy càng tệ hơn.
Quản lý ký túc xá nằm trên giường, nhàn nhã xem ti vi.
Khoảng nửa tiếng sau, đột nhiên phòng phía sau lưng Mã Điền truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Tôi tên là Hồng Đại Quốc.
Cậu tên gì?”
“Mã Điền.”
“Tại sao ngày đầu nhập học đã đánh nhau với người ta?”
Mã Điền không biết giải thích thế nào, bất lực đáp: “Không nói rõ được.”
Hồng Đại Quốc: “Nơi này kỷ luật rất nghiêm, vì toàn là những người nghịch ngợm như các cậu, nên bất kỳ hành vi nào tương tự như việc vi phạm quy định đều sẽ bị phạt nghiêm khắc, cậu hiểu chưa?”
Mã Điền gật đầu.
“Nghe giọng cậu, không phải người nơi này.”
Mã Điền lại gật đầu: “Người Trùng Khánh.”
“Bị phân biệt đối xử à?” Hồng Đại Quốc hỏi.
Mã Điền lắc đầu.
Nhưng Hồng Đại Quốc không hề để ý đến cái lắc đầu của cậu ấy, tiếp tục nói: “Họ không có ý xấu, đôi khi cũng bị cha mẹ nhồi nhét một số tư tưởng, người bản địa thực ra đều rất chất phác, một số người lục địa thì phức tạp hơn, cậu từ từ suy nghĩ đi.
Tôi cũng là người Trùng Khánh.” Hồng Đại Quốc bình thản đáp lại.
Mã Điền ngạc nhiên quay đầu nhìn quản lý ký túc xá Hồng Đại Quốc.
Một lúc sau, một đĩa hương muỗi đang cháy được đặt ở dưới chân Mã Điền, Hồng Đại Quốc thong thả nói: “Còn một tiếng nữa.” Rồi đi tuần tra trong các tầng.
Gió đêm thổi qua, Mã Điền cúi đầu nhìn đĩa hương muỗi, rồi nhìn bóng lưng thấp bé thong thả đi xa của Hồng Đại Quốc, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”