“Năm 15 tuổi, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu được ý nghĩa của câu “Mỗi dịp lễ tết càng thêm nhớ nhà”,
Đột nhiên cậu ấy cảm thấy gia đình mà cậu ấy quen thuộc trước đây đều trở nên vô cảm,
Ngay tại thời khắc này lại xa cách đến vậy.”
Sau khi khai giảng, bằng 1 cách tự nhiên nào đó, Mã Điền trở thành người bị cô lập trong lớp và ký túc xá, một mình ngồi ở góc lớp, không có bạn cùng bàn, cũng không ai để ý đến cậu ấy.
Hàng ngày trong giờ học cậu ấy đều nhìn ra ngoài cửa sổ, sau giờ học thì ngồi yên lặng dưới gốc dừa ở sân trường, nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt.
Cuối tuần, mọi người đi chơi theo nhóm hai tiếng đồng hồ, còn cậu ấy thì nằm yên lặng một mình trong ký túc xá, thỉnh thoảng nhận được cuộc gọi của bố mẹ, luôn thẫn thờ, không có sức sống nghe bố mẹ ở đầu bên kia lải nhải, thỉnh thoảng gọi điện với Sọa Cường, Đại Chủy và Lão Cẩu cậu ấy lại phấn chấn, khoe khoang khoác lác ra vẻ ngang ngược, hống hách.
Không lâu sau, Tết Trung thu đến gần, trường được nghỉ học ba ngày.
Mọi người đều vui vẻ thu dọn túi to túi nhỏ, chuẩn bị về nhà đón trung thu.
Mã Điền ngồi yên lặng trên chiếc giường tầng gần cửa, nhìn họ từng người một được bố mẹ đón về nhà.
Chập tối, cả tòa ký túc xá có lẽ chỉ còn lại một mình Mã Điền.
Mã Điền đi ăn tối ở căng tin, đêm nằm trong ký túc xá trống không, buồn chán đếm tiếng nước nhỏ giọt từ nhà tắm bên cạnh, đếm từ một đến mấy trăm, đếm sai lại đếm lại, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau là Tết Trung thu, Mã Điền đến chiều mới chịu xuống giường, mệt mỏi bước ra khỏi ký túc xá, Hồng Đại Quốc đứng trong hành lang nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn lại Hồng Đại Quốc.
“Cậu định đi đâu?” Hồng Đại Quốc hỏi.
Mã Điền ngẩn người một lúc: “Tôi định đi ăn với một người thân.”
Hồng Đại Quốc: “Cậu có người thân ở đây à?”
Mã Điền gật đầu, Hồng Đại Quốc cũng gật đầu.
Mã Điền đăng ký xong ở phòng bảo vệ, bước ra khỏi trường, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm, đi qua con đường cây xanh mát, đến cổng trường đại học, khắp nơi là những quán ăn vặt và sạp hàng đóng cửa sớm, chủ quán đang vội vã thu dọn đồ đạc, đối diện là vài quán ăn nhỏ.
Cậu ấy bước vào một quán ăn nhanh, khách vắng vẻ, ăn một phần ăn nhanh, sau đó ngẩn người ra.
Trời dần tối, chủ quán đến nói với cậu ấy hôm nay là Tết Trung thu, phải đóng cửa sớm về nhà ăn tết, Mã Điền đỏ mặt ngại ngùng thanh toán rồi bước ra khỏi quán ăn, đi về phía trường trung học nằm trong khuôn viên của trường đại học.
Trời đã tối hẳn, cậu ấy đi qua một bãi cỏ rộng, phát hiện rất nhiều sinh viên đại học nghỉ hè ở đây tụ tập thành từng nhóm, tạo thành từng vòng tròn, chơi những trò chơi, hoặc cầm một số nhạc cụ hát cùng nhau, chông rất vui vẻ, náo nhiệt.
Mã Điền tìm một góc khuất trên bãi cỏ ngồi xuống nhìn họ từ xa.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, nhìn lại thì thấy là bố mẹ gọi đến, nghe điện thoại nhìn gia đình ở đầu dây bên kia đang cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc của ngày lễ với Mã Điền, rồi hỏi Mã Điền như thế nào.
Mã Điền dựa vào phía đám đông, để gia đình ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người, rồi nói: “cũng rất tốt, nhiều bạn học không về nhà, trường tổ chức cho bọn con ăn bánh trung thu và chơi trò chơi.”
Bên kia bố mẹ truyền đến giọng nói an ủi: “Vậy là tốt rồi, phải hòa đồng một chút, vui vẻ một chút, ở nhà dựa vào bố mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè...” Bố mẹ ở đầu dây bên kia lại lải nhải một hồi, Mã Điền ở đầu dây bên này kiên nhẫn nghe từng câu từng chữ.
Một lúc sau, chị gái hỏi qua điện thoại: “Lần đầu tiên ăn tết ở ngoài, có nhớ mọi người không?”
Mã Điền cười nói: “Cũng được, cảm giác rất mới lạ.” Nói xong, mắt cậu ấy đột nhiên đỏ lên, giọng nói bắt đầu nghẹn lại, vội vàng ho khan hai tiếng để che giấu, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện sau nha, đến lượt con chơi trò chơi rồi.” Ngay sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Vừa đặt điện thoại xuống, Mã Điền nằm dài xuống bãi cỏ, cắn môi không nhịn được mà bật khóc.
Mã Điền luôn cho rằng mình rất mạnh mẽ, năm 15 tuổi, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu được ý nghĩa của câu “Mỗi dịp lễ tết càng thêm nhớ nhà”, đột nhiên cậu ấy cảm thấy gia đình mà cậu ấy quen thuộc trước đây đều trở nên vô cảm, ngay tại thời khắc này lại cách xa đến vậy.
Trong lúc đang khóc, Mã Điền đột nhiên cảm thấy không biết từ bao giờ trước mặt mình đã có một bóng người, cậu ấy cố nhịn khóc, nghiến chặt răng, từ trong nước mắt nhìn kỹ bóng người đó, phát hiện ra đó là một cô gái khoảng 18, 19 tuổi, khuôn mặt thanh tú, mái tóc mềm mại buông xõa xuống hai bên má.
Cô gái mở to đôi mắt có chút ngạc nhiên lại có chút ngại ngùng nhìn Mã Điền, hai người cứ thế nhìn nhau im lặng.
Mã Điền cất giọng khàn khàn hỏi: “Sao vậy?”
Cô gái cười có chút khoa trương, nhỏ giọng nói: “Này, trung thu vui vẻ nhé!” Rồi cầm một chiếc bánh trung thu, đưa về phía Mã Điền.
Cô gái quay lưng về phía mặt trăng, ánh trăng tạo thành ánh hào quang đẹp đẽ bao quanh người cô ấy, vầng trăng lớn trên đỉnh đầu cô ấy tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Mã Điền ngây ngốc nhìn cô ấy, ngồi dậy, nhận lấy chiếc bánh trung thu, ngại ngùng lắp bắp cảm ơn cô gái, cuối cùng có chút bối rối.
Cô gái cười dịu dàng: “Vậy.......cậu có muốn qua chơi cùng không?” Cô ấy chỉ vào nhóm sinh viên phía sau.
“Cậu đi trước đi, lát nữa tôi qua.” Mã Điền ngây ngốc nói.
Cô gái nhìn Mã Điền, xác nhận cậu ấy không sao, “phì” cười một tiếng, gật đầu với Mã Điền, rồi quay người đi.
Mã Điền nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ấy, rồi nhìn chiếc bánh trung thu trong tay mình, đột nhiên cười vui vẻ.
Cậu ấy nằm xuống bãi cỏ, nhìn cô gái ở xa đang cười nói vui vẻ với bạn bè, rạng rỡ hồn nhiên, như một tia sáng trong đêm nay.
Tâm trạng Mã Điền sao với trước thoải mái hơn rất nhiều, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, dần dần mở mắt, nhưng đột nhiên ngây người ra.
Đáng lẽ là một đêm trăng sao thưa thớt, nhưng bầu trời đêm của trên đảo lại điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh.
Đây là cảnh tượng mà cậu ấy chưa từng thấy trước đây ở thành phố Trùng Khánh nơi bầu trời luôn xám xịt.
Cậu ấy không khỏi há hốc mồm, thậm chí cả hơi thở cũng trở nên chậm lại.
Cậu ấy nheo mắt, đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bầu trời sao rực rỡ này, từ từ dang rộng hai tay, để ánh trăng và ánh sao rải xuống người mình, bầu trời sao dịu dàng thấm nhuần vạn vật, lặng lẽ an ủi trái tim lạc lõng, cô đơn của cậu ấy.