“Tôi cứ tưởng chỉ có trẻ con mới thấy cô đơn như vậy thôi,
Hóa ra người lớn cũng vậy.”
Mã Điền ở đây không có bạn bè, và bản thân cậu ấy cũng cảm thấy không cần bạn bè, đồng thời cậu ấy không học hành, vẫn như xưa.
Cậu ấy gần như trở thành người vô hình.
Chỉ là vào cuối tháng này, trong buổi tổng kết lớp, Mã Điền lại bỗng chốc trở thành sự hiện diện không thể bỏ qua, bởi vì cậu ấy nắm giữ thành tích bất bại đó là không nộp bài tập 23 lần, ngủ gật trong lớp 31 lần, con số này khiến chủ nhiệm ngạc nhiên.
Vì vậy, chủ nhiệm tuyên bố trước toàn lớp: “Con người sống trên đời, việc dùng não và việc dùng sức phải làm một trong hai, vì vậy những ai không làm bài tập, không nghe giảng thì đi chạy quay sân cho tôi.” Toàn lớp ồ à, đồng loạt nhìn về phía Mã Điền.
Chủ nhiệm đẩy gọng kính: “Dĩ nhiên rồi, viết cho tôi một bản cam kết 1500 chữ, có thể giảm một chút.” Rồi ông nhìn Mã Điền một cách lạnh lùng.
Mac Điền im lặng một lúc, lắc đầu, nói một câu: “Việc này dùng quá nhiều chất xám, hay là em vẫn lên chạy thì hơn.”
Các bạn học sinh không nhịn được che miệng cười.
Chủ nhiệm giận dữ, không ngờ Mã Điền lại không biết lễ độ như vậy, giận dữ nói: “Được, vậy tan học chạy xong mới được về ký túc xá.”
Mã Điền gật đầu, các bạn học sinh dưới lớp bắt đầu thì thầm bàn tán.
Tan học, xung quanh sân trường có rất nhiều người, đều đang xem náo nhiệt.
Lúc này, có một học sinh cấp hai, đeo một cái kính dày cộm, mặt mũi tò mò nhón chân nhìn vào đám đông, liên tục kéo người bên cạnh hỏi chuyện gì đang xảy ra.
“Một học sinh lớp 10, bị chủ nhiệp lớp phạt chạy sân trường 54 vòng.”
“Một vòng 400 mét, tổng cộng 21600 mét, 21 km.
Wow, tức là chạy nửa cuộc marathon.”
Những học sinh đang xem đều ngạc nhiên nhìn cậu thanh niên cấp hai này, miệng liên tiếp nói ra một chuỗi những dữ liệu.
Một lúc sau, cậu thanh niên này không biết từ đâu lại xuất hiện, bắt đầu bán đồ uống và đồ ăn vặt trong đám đông đang xem.
Trên đường chạy, Mã Điền thản nhiên, chạy một vòng lại thêm một vòng.
Trời đã tối, đám đông đang xem dần dần tan rã, chỉ còn lại thầy giáo chịu trách nhiệm giúp Mã Điền đếm vòng, giúp Mã Điền đếm từng vòng một.
Giờ nghỉ giữa tiết học tối thứ nhất, các bạn học sinh ở hành lang tòa nhà giảng dạy nhìn sân trường bàn tán: “Gần hai tiếng rồi, cậu ta chưa dừng lại, giỏi thật đấy.”
Ba cậu bé đầu trọc của lớp bên cạnh cũng đang tò mò nhìn Mã Điền trên đường chạy ở phía xa, người dẫn đầu bỗng nói một câu: “Người này tại sao luôn bị phạt?” Nói xong im lặng nhìn chằm chằm vào Mã Điền.
Mã Điền trên đường chạy cũng chú ý thấy ba cậu bé đầu trọc từng cùng cậu ta chịu phạt đứng ở hành lang, cậu bé ngốc ngốc vẫy tay thân thiện với Mã Điền, như đang nói với cậu ta hãy giữ chắc, Mã Điền mỉm cười.
Mã Điền trở về ký túc xá, mọi người đã kết thúc học tối từ lâu, ở ký túc xá, người nghe nhạc thì nghe nhạc, người chơi bài thì chơi bài, không ai quan tâm đến cậu ta.
Cậu ta rửa mặt rửa tay xong thì mệt mỏi leo lên giường nằm xuống, nhìn chiếc bánh trung thu mà cô gái đó đã tặng vào đêm trung thu trên bàn đầu giường, bắt đầu ngẩn ngơ.
Sau lần này, chủ nhiệm cũng bó tay Mã Điền, bởi vì cậu ta luôn không do dự mà chọn bị phạt chạy, và mỗi lần đều có thể chạy xong, không bao giờ xin tha.
Trong cái đêm cậu chạy xong, Mã Điền ngồi bên bận sân tập nghỉ ngơi, bỗng nhiên thấy một cậu bé liên tục nhảy nhảy dưới xà đơn, cứ nhảy nhảy mà không bắt được xà.
Mã Điền đi tới bên cậu bé, ôm cậu bé từ phía sau, nhẹ nhàng nói một câu: “Bắm chắc.”
Đứa bé quay người lại nhìn Mã Điền một cái, không hề sợ hãi, rồi Mã Điền dùng sức đẩy dưới chân, đứa bé tận dụng thế này bắt chắc xà đơn leo lên.
Mã Điền sau đó cũng leo lên, ngồi cùng cậu bé.
Gió thỏang man mác, Mã Điền thở dài một hơi.
“Cậu từ đâu đến, sao lại một mình chơi ở đây vào ban đêm vậy?” Mã Điền hỏi.
“Bố em chưa tan làm, em ở đây chờ ông ấy.” Đứa bé trả lời.
“Bố cậu làm việc ở đâu?”
Đứa bé chỉ tay về phía quầy bán đồ ăn vặt của trường.
“Tại sao anh luôn một mình chạy ở đây vậy?” Đứa bé cẩn thận hỏi.
Mã Điền ngây người, rồi gãi đầu nói: “Bởi vì anh là vận động viên, vận động viên chạy bộ.”
Đứa bé bỗng nhiên cười “khà khà”: “Nói dối, bố em nói rồi, không học hành cho đàng hoàng, giống như cậu vậy, mỗi ngày bị thầy cô phạt chạy bộ.”
Bị nói chúng tim đen, Mã Điền ngượng ngùng cười.
Đứa bé lấy ra từ túi một con búp bê Ultraman, đưa cho Mã Điền, Mã Điền nhìn một cái, nắm trong tay và đùa với nó.
Rồi đứa bé kéo áo Mã Điền, hỏi cậu ta: “Trên thế giới thực sự có Ultraman không?”
Mã Điền nghe xong không nhịn được “phì” cười, nhưng nhìn thấy đứa bé nhíu mày nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt mình, cậu ấy thu lại nụ cười, nghiêm túc trả lời: “Có, ở trên đời này có Ultraman.”
Đứa bé vui mừng rạng rỡ, một lúc sau lại nói với vẻ buồn bã: “Nhưng bố nói là không có.”
Mã Điền nhìn thấy vẻ buồn bã của đứa bé, chỉ có thể nói dối: “Bố cậu lừa cậu, anh đã nhìn thấy rồi.”
Đứa bé tức khắc ngạc nhiên há mồm: “Anh đã nhìn thấy rôi sao?”
“Ừ.”
“Ở đâu? Làm sao để nhìn thấy?”
“Lúc anh còn nhỏ như em, có một đêm, anh lại không học hành cho đàng hoàng, rồi lại bị phạt chạy bộ, khi anh gần như không còn sức, bỗng nhiên…” Mã Điền ngồi trên xà đơn, lấy tay vẽ miêu tả cho đứa bé cảnh tượng ngày hôm đó, nhiều lần hành động quá lớn, suýt ngã xuống, đứa bé suốt quá trình mặt mũi ngạc nhiên, mắt sáng lấp lánh nhìn Mã Điền bịa chuyện.
Gió tối thoáng thoáng thổi, toàn bộ khuôn viên trường yên tĩnh, như chẳng có gì khác đang chú ý nghe Mã Điền kể cho đứa bé chuyện phiêu lưu của Ultraman.
Mã Điền vỗ đầu cậu bé, nói với nó : “Nếu em tin một việc gì đó, thì hãy tin đi, không cần ai nói với em là thật hay giả.” Nói xong, Mã Điền vỗ vào đầu đứa bé, đứa bé như hiểu như không gật đầu.
Từ đó trở đi, mỗi ngày học tối, đứa bé đều chạy tới lớp 10-3 gần cửa sổ sân trường, nhìn chằm chằm vào Mã Điền ngồi ở hàng ghế sau, vẫy tay với cậu ta, Mã Điền sẽ tìm cớ đi ra, rồi chơi cùng cậu bé.
Quen rồi, Mã Điền biết biệt danh của đứa bé là “Tiểu Mã”.
Tiểu Mã mỗi ngày đều mang theo những đồ chơi khác nhau để nghe Mã Điền bịa chuyện về các nhân vật truyện tranh, nhân vật thần thoại và các siêu nhân khác nhau một cách say sưa, Mã Điền đôi khi không nhịn được thán thở mười lăm năm quá khứ của mình bị lấp đầy một cách vô tình, cả đời đều là phiêu lưu.
Khi Mã Điền bị phạt chạy vòng, Tiểu Mã sẽ im lặng dùng bàn tay nhỏ của mình đỡ cái đầu nhỏ ngồi bên cạnh, chờ cậu ấy chạy xong, có khi phải chờ cả một đêm.
Cuối học kỳ của lớp 10, hai người một nhóm, tự do kết hợp, hoàn thành chuyền bóng ném vào rổ.
Tất nhiên, không ai muốn kết hợp với Mã Điền, cậu ấy chính là người dư ra, vì vậy vào ngày thi, người kết hợp với cậu ta chính là Tiểu Mã từ lớp tiểu học.
Tiểu Mã ôm quả bóng rổ lớn hơn cả người mình, vất vả hợp tác với Mã Điền hoàn thành bài thi.
Thi xong, hai người ngồi bên bậc sân bóng, Tiểu Mã lo lắng hỏi Mã Điền: “Anh lớn như vậy rồi, chẳng lẽ đến một người bạn cũng không có?”
Mã Điền nhìn Tiểu Mã: “Có chứ.”
Tiểu Mã: “Ở đâu?”
Mã Điền: “Là em đó.”
Tiểu Mã: “Em nhỏ như vậy cũng có thể làm bạn của anh sao?”
Mã Điền: “hahahaha.......”
Tiểu Mã: “Em còn cho rằngchir có trẻ em mới cô đơn, hóa ra người lớn cũng vậy à.”
Mã Điền: “Anh không phải người lớn, anh là thanh thiếu niên....”
Tiểu Mã: “Đều như nhau”
Mã Điền: “Không giống nhau”
Tiểu Mã: “ Giống nhau”
Mã Điền: “......”
Tiểu Mã thế đã trở thành người bạn duy nhất của Mã Điền trên hòn đảo này.
Hai người thường xuyên ngồi dưới gốc dừa trong sân trường, nhìn ra cổng trường mà ngẩn ngơ.
Có lúc, Tiểu Mã sẽ dẫn theo cả đám em nhỏ lớp mình đến nghe Mã Điền kể những câu chuyện khoác lác của mình.
Đám trẻ con này trở thành sự an ủi duy nhất của Mã Điền trong suốt năm học lớp 10.
Năm học lớp 10 kết thúc, một ngày trước kỳ nghỉ hè, Mã Điền đang thu dọn hành lý trong ký túc xá, chuẩn bị về nhà nghỉ hè, Tiểu Mã chạy vội vã, thở hổn hển đứng trước mặt Mã Điền, đưa cho Mã Điền một tờ giấy.
Mã Điền đưa cho Tiểu Mã đang thở hổn hển một chai nước, rồi nhận lấy tờ giấy, nhìn thấy trên đó viết: Giải Marathon Đại học Hải Đảo lần thứ sáu.
Mã Điền nhìn tờ tuyên truyền, vẻ mặt phức tạp.
Tiểu Mã "ục ục" uống một ngụm nước lớn, rồi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, nghiêm túc nói: “Anh đi.”
Mã Điền nhìn cậu ta nói: “Yêu cầu đủ mười sáu tuổi, anh mới mười lăm tuổi thôi.”
Tiểu Mã: “Cậu nhìn kỹ đi, là năm sau đấy.
Năm sau anh mười lăm tuổi cộng thêm một tuổi, sẽ đủ mười sáu tuổi rồi!”
Mã Điền mặt mũi ngạc nhiên: “Emthực sự thông minh vậy sao? Nhưng trên đó còn nói, là marathon theo nhóm, phải có năm người tham gia, chỉ có mình em là bạn của anh, lấy đâu ra năm người?”
Tiểu Mã nghe xong đứng ngây người tại chỗ, mặt mũi thất vọng.
Mã Điền không nhịn được, vỗ vào đầu cậu bé nói: “Thôi thôi, học kỳ sau anh sẽ mang bốn người bạn đủ mười sáu tuổi đến, không phải như vậy là được rồi sao?”
Tiểu Mã nghe xong, vui mừng nhảy nhót, một lúc sau miệng lại nói vội: “Đến lúc đó anh giành chiến thắng, em sẽ có thể khoe với chị xinh đẹp rằng anh là bạn của em !”
Mã Điền nghe xong, mặt mũi nghi ngờ nhướn mày, cười hì hì hỏi Tiểu Mã: “Chị xinh đẹp nào?”
Tiểu Mã bỗng nhiên xấu hổ, ngập ngừng nói: “Lần sau em sẽ dẫn anh đi gặp!” Rồi chạy đi, cái dáng vừa nhỏ vừa lớn khiến Mã Điền không nhịn được lắc đầu thán thở trẻ em bây giờ đều như vậy sao.
Mã Điền về nhà chỉ mang theo một cái túi nhựa.
Ông chú kính đen đã đưa cậu ấy đến sân bay lần trước lại đến đón cậu ấy đi sân bay.
Trên đường đi, ông chú vẫn nồng nhiệt, quan tâm hỏi han Mã Điền về cuộc sống và học tập.
Bỗng nhiên Mã Điền nhớ ra ông chú là bạn học cũ của mẹ, liền tò mò hỏi một câu: “Mẹ tôi hồi nhỏ như thế nào?”
Ông chú nghe thấy câu hỏi này, tức khắc phấn khích nhớ lại: “Ôi giời, mẹ cháu trước kia giỏi lắm, là chị đại đấy, chúng tôi đều đi theo cô ấy, cô ấy rất thoáng tài, lúc đó nhà mẹ cháu có nhiều đồ ăn ngon, thường xuyên lấy ra chia cho chúng tôi ăn, bà ngoại cháu cũng giỏi lắm…” Suy tư của anh chàng như đê bè bị phá vỡ, không thể kiểm soát được.
Mã Điền thì vừa nghe vừa tưởng tượng ra hình ảnh mẹ mình mạnh mẽ hồi trẻ.
Máy bay cất cánh, bay qua tầng mây rồi lại bay qua eo biển.