Văn phòng tổng giám đốc Phương thị.
"Ổn thỏa hết rồi chứ? " - Phương Thần Duật ngồi trên ghế, tay xoay xoay chiếc bút máy trên tay.
"Dạ, đã xong xuôi hết rồi.
Tuần sau các chi nhánh của Thường thị sẽ hoạt động lại như bình thường.
Lý Vũ Hải đã bồi thường một số tiền không nhỏ cho Thường thị.
Nhưng không thể tống ông ta vào tù được, dù sao cũng là người có máu mặt trong giới kinh doanh, việc chạy tiền… "
"Tôi hiểu rồi.
Tạm thời cứ như vậy là ổn rồi.
" - Phương Thần Duật đánh gãy lời Trần Huy.
"Căn biệt thự của Thường thị cũng đã gỡ lệnh niêm phong rồi chứ? "
"Dạ.
"
"Ừm.
" - Phương Thần Duật gật đầu.
"Tuần sau tôi sẽ đích thân đi gặp chủ tịch Thường.
Cậu đi thông báo với ông ấy một tiếng để sắp xếp thời gian.
"
"Phương tổng, chẳng phải anh đã nói là sẽ giữ bí mật đến lúc kết hôn hay sao? " - Trần Huy khó hiểu.
"Dù sao thì con rể phải đi gặp mặt vợ và bố vợ tương lai trước ngày cưới vẫn phải phép hơn.
Ngày đó đưa cả Thường Hi đi làm thủ tục đăng ký kết hôn.
"
"Dạ, tôi hiểu rồi.
"
"À, sẵn tiện cặp nhẫn và váy cưới tôi đặt đã thiết kế xong chưa? "
"Vẫn đang trong quá trình chế tác.
Còn về váy cưới thì phải lấy số đo của Thường tiểu thư thì mới có thể may được.
Nhà thiết kế ngày mai sẽ từ Pháp bay về đây.
"
"Được, vất vả cho cậu rồi.
Cứ tiếp tục cố gắng.
"
...****************...
Sau khi căn biệt thự được gỡ niêm phong, Thường Hi và Thường Trạch Minh cũng trở lại cuộc sống như bình thường.
Chỉ là, căn nhà lúc trước và lúc này rất khác biệt.
Trương Thi Hàm và Thường Linh từ ngày xảy ra chuyện đã không còn liên quan gì đến nhà họ Thường nữa.
Thường Trạch Minh cũng không muốn đề cập đến họ nữa, mỗi lần nhớ đến là ông lại giận đến không thở được, đúng là nuôi ong tay áo.
Căn biệt thự rộng lớn nay lại vắng hơi người.
May mà những người quản gia lúc trước mang ơn Thường Trạch Minh nên cũng tự nguyện quay trở lại làm việc.
...****************...
Đến tuần sau, theo như lịch hẹn thì hôm nay Phương Thần Duật sẽ đến gặp mặt Thường Trạch Minh và Thường Hi.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Bình thường Phương Thần Duật không bao giờ tiếp xúc với truyền thông hay báo chí nên trên mạng không hề có bức hình nào của anh, cũng không ai biết gì về vị tổng giám đốc này.
Nên việc có thể giữ được bí mật với Thường Trạch Minh cho đến bây giờ cũng là điều hiển nhiên.
Hôm nay trước khi đi Phương Thần Duật cũng có chút hồi hộp, nhưng anh không để lộ nó ra bên ngoài.
Anh chọn một bộ vest tối giản nhất, trên tay chỉ đeo một chuỗi hạt tràng làm bằng trầm hương, không đeo thêm bất cứ thứ gì.
Nói về Phương Thần Duật, anh là con một của chủ tịch Phương thị - Phương Á Đông.
Cuộc hôn nhân của Phương Á Đông và vợ của ông - phu nhân Triều Hân là điển hình của một hôn nhân thật sự hoàn toàn chỉ dựa trên cơ sở tình yêu mà không phân biệt về địa vị hay vật chất.
Phương Thần Duật năm nay đã đến ngưỡng 33, ở cái độ tuổi yêu đương không còn mãnh liệt như những người trẻ tuổi mà chỉ muốn tìm một bến đỗ riêng cho mình.
Và lần này, anh biết mình đã tìm được đúng người.
...****************...
Trần Huy lái xe đến trước cổng biệt thự Thường gia, người giúp việc gấp rút chạy ra mở cửa.
Thường Trạch Minh vẫn đang đánh cờ cùng với vị quản gia lớn nhất trong nhà.
Thường Hi thì vẫn còn đang ngủ trên phòng, mấy ngày nay cô ít khi chợp mặt được lâu nên khi về lại căn nhà của mình, sự quen thuộc làm cô cảm thấy an toàn.
Phương Thần Duật cùng Trần Huy bước vào.
Vừa vào đến cửa Thường Trạch Minh liền đứng lên.
"Thường chủ tịch.
Vị này là Phương tổng của chúng tôi.
Cũng là người sẽ kết hôn với Thường tiểu thư.
" - Nói rồi liền đưa tay ra phía sau, người đàn ông kia liền tiến lên phía trước.
"Thường chủ tịch.
Lần đầu gặp mặt.
" - Phương Thần Duật cúi người, chào ông một tiếng.
"Cậu là…"
"Chào bác, cháu là Phương Thần Duật.
Đứng trên cương vị con rể tương lai, cháu gọi là bác, như vậy là phải phép rồi ạ.
" - Phương Thần Duật cười nhẹ một tiếng.
"Được rồi, ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện.
"
Ngồi vào sofa, quản gia rót trà ra.
Hương trà bay lên làm con người ta cảm thấy dễ chịu.
Thường Trạch Minh âm thầm quan sát Phương Thần Duật.
Rất đẹp trai, rất cao ráo.
Gương mặt cực kỳ chững chạc, biết cách ăn nói.
Ông là người trải đời nhiều nên cũng coi như là biết cách nhìn người.
Phương Thần Duật như thế làm ông cũng yên tâm cho con gái hơn đôi phần.
"Tôi cũng không muốn dài dòng nên tôi sẽ nói trước.
" - Thường Trạch Minh nhấp một ngụm trà nóng.
"Bác cứ nói ạ.
"
"Chuyện xảy ra lần này, đến tôi cũng không thể lường trước được.
Nhưng Thường thị chúng tôi mang ơn Phương thị rất lớn.
"
"Bác đừng nói thế.
Làm ăn thì có lúc này lúc khác.
Lý thị dụng mưu riêng, trước sau gì cũng sẽ tàn."
Thường Trạch Minh khẽ thở dài.
"Hôm nay cháu đến đây cũng là muốn nói đến chuyện hôn sự của hai nhà.
Bố mẹ cháu cũng đã biết chuyện này, họ tôn trọng quyết định của cháu.
Còn về Thường Hi, bác cứ yên tâm giao cô ấy cho cháu.
Cháu sẽ cố gắng làm đúng nghĩa vụ của người chồng.
"
"Tôi hỏi cậu một chuyện.
"
"Bác cứ hỏi.
"
"Tại sao cậu muốn kết hôn với con gái tôi? Tôi không hiểu là vì lý do gì, nhưng tôi không tin cậu có thể tùy tiện kết hôn với một người mà không có tình yêu.
"
"Sao bác lại có thể nói chắc nịch cháu sẽ không vì lợi ích riêng mà nhắm vào Thường Hi? "
"Vì tôi nhìn vào bố mẹ cậu.
".