Buổi thực hành kết thúc, cô lên giai cấp vàng trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi học viên khu D.
Do cô chỉ có 1 viên đá quý màu trắng nên chỉ được lên một cấp mà thôi.
Arina vừa tầm thường vừa xấu xí đã biến mất, giờ đây chỉ còn Arina vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.
Và cũng nhờ điều đó mà nhiều người ở khu khác biết đến cô, cô không khỏi thở dài.
Chỉ có vừa vặn 6 người từ khu D lên khu C đó là: Cô, Kiteran, Charli và 3 người Tessi.
Cô cảm thấy đây liệu có phải là cái duyên không nhỉ, những người cô quen biết nhất lại đều cùng đỗ hết.
Cơ mà có vẻ lại phải học cùng lớp với ba người ghét cô một cách cay đắng rồi.
Cô chính là không chịu nổi đôi mắt như lưỡi kiếm không giây phút nào thôi chĩa về phía cô.
Sau buổi thực hành thì sẽ được nghỉ một tuần, cô về nhà trong tâm trạng vừa vui vừa buồn.
Vì sao vui chứ? Đương nhiên là được gặp cha mẹ yêu dấu và tiếp xúc với tháng ngày bình yên rồi.
Còn buồn à? Hôm nay người đến đón cô không phải Alent mà là ông anh "yêu dấu" của cô, điều đáng nói ở đây là do vẻ ngoài trời đánh mà ông ý đang bị bao vây bởi các học viên nữ cô không cách nào chen vào được.
Bực bội dậm chân tại chỗ ngẩng mặt lên trời oán trách.
Từ xa Marster thấy biểu hiện của cô thì cười bí hiểm, khẽ hằn giọng nói to:
- Arina!
Tất cả đều quay về hướng anh nhìn, trong mắt họ là hình bóng một thiếu nữ mặc đồng phục nhỏ nhắn xinh đẹp đang mở to mắt nhìn về phía này, mái tóc đen xoăn nhẹ mượt mà đung đưa trong gió mang theo hương thơm nhẹ của hoa nhài.
Cô khẽ chớp đôi mắt nâu cà phê trong đầu bật công tắc cảnh báo đỏ, chưa kịp phản ứng hình bóng cao ráo của anh đã xuất hiện trước mắt cô ôm chặt lấy cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô nói:
- Anh nhớ em lắm!
Cô ngơ ngác vẻ mặt dò hỏi nhẹ giọng nói:
- Anh tính làm gì vậy?
Trong mắt mọi người thì là cảnh tượng chàng trai và cô gái lâu ngày không được gặp người mình yêu nên đang nhìn nhau một cách đắm đuối và trong mắt một số ai đó cũng không ngoại lệ.
Riêng Charli thì đang cười khinh thường nhìn ông anh lăng nhăng của cô.
Cô tính cho anh trai ăn một quả đấm vào bụng thì như biết trước hành động của cô, anh nắm lấy tay cô, tay còn lại ôm lấy eo cô kéo sát lại thơm nhẹ vào má cô rồi nói:
- Chúng ta về thôi!
Cô giận run người, mặt theo đó mà cũng đỏ lên lắp bắp nói không nên lời:
- Anh..
Anh..
Chưa kịp nói xong anh đã kéo cô lên xe và rời khỏi trường.
Lúc này một vài học viên mới hoàn hồn bàn tán:
- Oa! Nhìn hạnh phúc thật đấy! Mình cũng muốn có bạn trai như vậy.
- Trông họ thật đẹp đôi!
- Hóa ra cô ấy có bạn trai rồi! Tiếc thật đấy.
* * *
- Khoan! Họ ở chung rồi sao!
* * *
Charli thì đỡ chán lẩm bẩm nói:
- Arina! Tớ thương cậu vì có ông anh trời đánh như vậy! Cậu sắp lên top 1 Drama của trường rồi đó.
Một số người khác thì có người chĩa ánh mắt ghen ghét về phía cô, cũng có ánh mắt phẫn nộ, có ánh mắt khinh rẻ và có ánh mắt chết chóc..
Cuộc đời cô e rằng lại có thêm nhiều sóng gió về sau.
* * *
Về đến nhà, việc đầu tiên Arina làm chính là tẩn ông anh trời đánh này đây.
Cô đuổi theo anh trai đánh tời tấp từ sân vào trong nhà cho đến khi ba mẹ cô ngăn lại, cô uất ức tố cáo:
- Ba mẹ! Mẹ không biết anh ấy làm gì với con trước mặt bao nhiêu người đâu.
Thật là xấu hổ mà! Tuần sau đến trường con biết giải thích thế nào chứ.
Bao nhiêu người như vậy.
Anh trai cô tỏ vẻ vô tội nói:
- Anh trai nói nhớ em gái mình rồi ôm em gái thì có gì sai chứ.
Đó là do bọn họ tự suy diễn lung tung thôi mà.
Cô tức giận chỉ vào anh nói:
- Anh..
anh..
anh còn biện minh nữa hả.
Anh chính là cố ý để không cho em sống yên ổn trong cái trường đó mà.
Ba cô bất lực lên tiếng:
- Hai cái đứa này.
Thôi đi, suốt ngày tranh cãi với nhau không thấy mệt à.
Anh em là phải biết yêu thương nhau.
Mẹ cô tiếp lời:
- Đúng! Đúng! Nào lại ôm nhau giảng hòa nào.
Cô khoanh tay dõng dạc tuyên bố:
- Không bao giờ!
Anh cô thở dài nói:
- Thôi mà! Anh xin lỗi! Lần sau anh sẽ không thể hiện tình cảm yêu thương với em gái yêu quý của anh trước mặt người khác nữa, chỉ thể hiện ở nhà thôi.
Cô trợn mắt nhìn anh:
- Còn có lần sau sao.
Anh trai cô lập tức lắc đầu, ánh mắt cún con nhìn cô:
- Không! Không có lần sau.
Lúc này cô mới bật cười hài lòng, ba mẹ cô thì bất lực trước thằng con trai cuồng em gái quá độ.
Đến buổi tối, sau khi ăn cơm xong ngồi ở phòng khách ăn hoa quả cô mới ngập ngừng lên tiếng:
- Ba mẹ! Anh! Con..
con..
con có chuyện muốn nói.
Cả nhà quay ra nhìn cô với ánh mắt lo lắng, ba cô lên tiếng:
- Có chuyện gì sao con gái.
Con cứ nói ra đi cả nhà ta cùng giải quyết.
Tay cô run lên khi nghĩ lại chuyện đêm đó ở buổi thực hành cuối cùng, dù không phải người nhưng cũng mang hình hài con người nói cô không sợ là nói dối.
Cô lúc đó chỉ là muốn trấn an trước mặt anh thôi.
Cô sợ hãi nói:
- Con..
con đã giết..
người!
Anh trai cô hoảng hốt nắm lấy tay cô nói:
- Sao cơ? Em giết người? Nói rõ cho anh nghe đi.
Cô lắc đầu nghẹn ngào nói:
- Không phải!..
Không hẳn là người..
Mẹ cô lại gần xoa đầu cô nói:
- Đừng sợ con gái.
Cứ nói rõ ra đi.
Chúng ta cùng nhau giải quyết.
Cô bình tĩnh kể lại sự việc đó cho cả nhà nghe, mọi người im lặng một hồi.
Ba cô mỉm cười nói:
- Con đừng sợ, con không có giết người, đó là sinh tồn trong thế giới đầy nguy hiểm rình rập, nếu con không đánh bại họ trước thì người chết sẽ là con.
Cô run rẩy nói:
- Nhưng chỉ cần đánh bại họ rồi chạy thôi, con lại không làm điều đó, con đã giết họ luôn.
Anh trai cô nói:
- Không phải, đó là linh vật không phải người, chỉ có giết chết thứ đó thì nó mới thôi đuổi giết em.
Em làm vậy không sai.
Cô nắm chặt tay anh nói:
- Nhưng trước đó em đâu biết đấy là linh vật, em vẫn cứ nghĩ là người.
Mẹ cô âu yếm nhìn cô nói:
- Dù là người đi nữa, nhưng là họ chủ động muốn giết con mà, con chẳng nhẽ vì lòng nhân từ mà mặc họ giết con sao.
Họ còn sống thì sẽ còn tìm đến con và giết.
Đương nhiên chỉ là trong hoàn cảnh đấy bắt buộc con phải làm vậy.
Còn trong hoản cảnh khác con chỉ cần khiến họ khuất phục trước con mà thôi.
Cô gật đầu ôm lấy mẹ cô mà òa khóc, cô còn kể nhiều lần mình có những hành động lạ khó hiểu.
Anh trai cô nói:
- Muộn rồi, em cũng mệt rồi đi ngủ đi.
Chuyện đó em đừng suy nghĩ gì nhiều vốn dĩ đó chỉ là linh vật mà nó cũng đã qua rồi.
Được chứ?
Cô gật đầu rồi lên phòng ngủ trước, dưới nhà ba mẹ và anh trai cô nhìn nhau đầy bất an, anh trai cô lên tiếng:
- Kì hạn một năm của Arina sắp đến, con nghĩ chúng ta nên nhanh chóng lên kế hoạch về lời nguyền đó.
Ba mẹ cô gật đầu đồng ý, mẹ cô nghẹn ngào lên tiếng:
- Chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm người phụ nữ đó trước khi quá muộn.
Lời nguyền đó sẽ cướp con bé đi mất..
Cô vừa lên phòng thì nhớ ra để quên áo choàng dưới phòng khách nên xuống lấy, đến gần cửa thì nghe được cuộc đối thoại đó của ba mẹ và anh trai.
Cô bàng hoàng bịt mồm chạy lên phòng, bần thần trên giường lẩm bẩm:
- Lời nguyền! Mình bị trúng lời nguyền gì sao?
Cô cầm chiếc vòng cổ mà ngắm nghía, lời nguyền đó liệu có liên quan đến sợi dây chuyền này và còn cả những lần cô có hành động khó hiểu nữa.
Cả nhà đang giấu chuyện đó không cho cô biết.
Cô phải tự mình tìm hiểu chuyện này.
Chắc chắn có manh mối trong phòng ba mẹ, nhân lúc ngày mai họ đi làm cô phải vào xem..