Bầu Trời Đêm Trăng Sẽ Thay Đổi


Trong phòng điều khiển tại đồn cảnh sát huyện Văn Sơn, Phàn Thiển hoa mắt nhìn video giám sát trên màn hình.

Thạch Đầu đưa cho cô ly nước: “Chị Phàn, hay là chị nghỉ một lát đi, hai tiếng sau em gọi chị.”

Phàn Thiển từ chối.

Trên thực tế, vừa đến huyện Vân Sơn, Quý Từ Đông lại đột nhiên biến mất, trước đó anh yêu cầu bọn họ điều tra các khu vực gần nhà Tiểu Phi trong vòng hai tuần, tìm một người đàn ông thường xuyên xuất hiện xung quanh quán net, tiệm tạp hóa và trường học.

Phàn Thiển phần nào hiểu được ý đồ của Quý Tử Đông, giống như đang loại trừ từng người một nhưng khối lượng thông tin khổng lồ, hơn nữa tính chính xác cũng không cao.

Nửa giờ sau, Quý Từ Đông đã trở lại.

Anh cúi người, môt tay đặt lên thành ghế của Phàn Thiển, một tay chống lên bàn điều khiển tạo thành tư thế nửa vây lấy cô.

“Ầm” não của Phàn Thiển trở nên trống rỗng.

Cô cảm giác bản thân hoàn toàn bị bao trùm bởi mùi hương đặc biệt thanh mát trên người anh, cả người mê man, không thể nhúc nhích.

Nhưng kỳ lạ là cô không hề có triệu chứng run rẩy hay buồn nôn?

Cô bối rối tránh sang một bên.

Quý Từ Đông hình như không để ý đến hành động này của cô, trực tiếp hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Bầu không khí đột nhiên im lặng hẳn.

Phàn Thiển ngẩn người vài giây mới nhận ra anh đang hỏi cô.

Cô điều chỉnh lại tư thế một chút, vô tình bả vai chạm vào cánh tay anh, cô không ngừng tự nhủ xem như anh không tồn tại, anh không hề tồn tại.

Và đương nhiên, cách xây dựng tâm lý kiểu này không có tác dụng.

Cô hơi ngượng ngùng và xấu hổ: “Cái đó… trước tiên anh tránh xa tôi..

tránh xa tôi ra một chút.”

Quý Từ Đông nghiêng đầu nhìn hai tai đã ửng đỏ của cô: “Căng thẳng?”

Phàn Thiển “Ừ” một tiếng.

Anh im lặng thu hồi khí thế áp bức với Phàn Thiển, ánh mắt nhìn chằm chằm video giám sát nói: “Có thấy ai khả nghi không?”

Rốt cuộc Phàn Thiển đã có thể ngồi thẳng lưng: “Có, nhưng những nơi này có rất nhiều người thường xuyên lui tới, chúng tôi đã tiến hành loại trừ và lọc ra được ba người phù hợp với những đặc điểm mà chúng ta muốn tìm.”

Thạch Đầu mở thông tin ba nghi phạm lên màn hình.

Nghi phạm số 1 là Lưu Hữu, 30 tuổi, là một tên du côn thất nghiệp, xuất hiện nhiều lần ở các địa điểm nói trên, là một tên lưu manh có tiếng ở địa phương, thường xuyên tống tiền những đứa trẻ ở các khu vực xung quanh trường học.

Nghi phạm số 2 là Âu Khôn, 26 tuổi, độc thân, đang sống một mình, từng đi theo ba của Tiểu Phi là Chính Tài đến thành phố Ôn Châu làm công nhân xây dựng, trầm mặc ít nói, ít giao tiếp với người khác, do tính cách kỳ quái nên nhiều lần xảy ra xung đột với người khác.

Nghi phạm số 3 là Phùng Trụ, 29 tuổi, mọi người ở huyện Vân Sơn đều là đối tượng hắn muốn đánh, vài năm trước hắn bị bắt và ngồi tù vì tội cưỡng hiếp, sau khi ra tù, bản tính hung ác khó sửa, thường xuyên chặn đường các cô gái trêu đùa.

Có người hỏi: “Chúng ta phải làm gì đây? Không lẽ gọi bọn họ đến thẩm vấn từng người một?”

Thạch Đầu đứng dậy nói: “Tôi thấy cũng có thể, trong ba người nói trên, tôi cảm thấy người số 1 là đáng nghi nhất.

Hắn thường xuyên tống tiền những đứa trẻ, mà hai ngày trước khi bị giết, Tiểu Phi đã gọi xin 300 tệ tiền sách nhưng dựa vào thông tin chúng ta điều tra được thì phía trường học xác nhận không có chuyện yêu cầu học sinh mua sách.”

Quý Từ Đông nghe xong cũng không nói gì, quay đầu nhìn Phàn Thiển.

Phàn Thiển do dự một lát rồi nói: “Tôi cho rằng… người số 2 đáng nghi nhất, tuy là hành vi của cả ba nghi phạm đều gợi nhớ về chiếc đầm đỏ trên người Tiểu Phi nhưng nghi phạm thực sự của chúng ta ít nhất không phải là một người khỏe mạnh với tâm lý bình thường.

Một tên biến thái đã bắt đầu giết người, chắc hẳn hắn là một người thiếu thốn tình cảm, không có sự đồng cảm, tồn tại như một cái bóng trong xã hội.

Nhưng người số 1 và số 3 là người hướng ngoại, điều này không phù hợp với phác hoạ chân dung của tâm lý tội phạm.”

Thạch Đầu gật đầu như củ tỏi: “Khi nghe chị Phàn nói, cảm giác đúng là như vậy.”

Quý Từ Đông liếc Thạch Đầu một cái, anh nhìn Phàn Thiển nói: “Phân tích tâm lý tội phạm là rất cần thiết nhưng để bắt được hung thủ, chúng ta cần phải có chứng chứ.” Sau đó anh ra lệnh cho Thạch Đầu: “Điều tra địa chỉ của Âu Khôn, xin lệnh bắt hắn.”

Mười ngón tay của Thạch Đầu lướt như bay trên bàn phím, một lúc sau mới phản ứng lại: “Lão đại, anh đã sớm biết hung thủ là Âu Khôn?”

Phàn Thiển cũng nhìn anh.

Quý Từ Đông “Ừ” một tiếng, phát hiện Phàn Thiển và Thạch Đầu đều đang nhìn anh chằm chằm thì giải thích: “Thứ nhất, địa chỉ nhà Tiểu Phi tương đối phức tạp, hoàn cảnh gia đình cũng tương đối đặc biệt.

Nếu hung thủ muốn giết Tiểu Phi mà mẹ kế thằng bé không hề phát hiện thì chỉ có thể là người quen gây án.

“Thứ hai, thời gian đi từ nhà đến trường học là khoảng nửa tiếng, dựa vào manh mối mẹ kế Tiểu Phi cung cấp, có thể khẳng định hung thủ đã lợi dụng cơ hội nạn nhân bị lừa gạt để tiếp cận và chiếm được lòng tin của thằng bé.

Muốn tránh tất cả camera trên đoạn đường này thì chỉ có duy nhất một chỗ.

Có một căn nhà đã bị phá bỏ, di dời và tất nhiên ở đây vẫn còn lưu lại dấu vết và những dấu chân lớn nhỏ khác nhau.

“Thứ ba, dây thừng và chiếc đầm đỏ, tôi đã hỏi thăm các chủ tiệm ở các khu vực lân cận, hai tuần gần đây chỉ có duy nhất một người mua những món đồ đó, là một công nhân xây dựng tên là Âu Khôn.

Vậy nên hắn chắc chắn là hung thủ.”

Phàn Thiển: “.

.

.

.

.

.”

Thạch Đầu: “.

.

.

.

.

.”

Thì ra nguyên nhân anh biến mất từ sáng sớm là đi thăm dò các tuyến đường, tìm kiếm chứng cứ.

Nhưng nếu anh tự tin có thể tìm ra hung thủ, vậy anh còn yêu cầu bọn họ xem lại camera theo dõi làm gì nữa?

Quý Từ Đông đánh một cái vào lưng Thạch Đầu, người đã hỏi câu này: “Lặp lại lời tuyên ngôn lúc thành lập đội điều tra!”

“Không bỏ sót bất kỳ manh mối nào! Không tin vào những điều còn đang nghi ngờ!”

Các thành viên trong phòng giám sát đều bật cười, ngay cả Phàn Thiển cũng không nhịn được cười.

Quý Từ Đông đá vào chân ghế của Thạch Đầu, cười la lớn: “Tập trung làm việc đi!”

Đây là lần đầu tiên Phàn Thiển thấy được đầy đủ khí chất của anh, quyến rũ, xấu xa, kiêu ngạo, anh đã xuất hiện một cách đột ngột, chân thật, một sự tồn tại mà bàn tay có thể chạm vào.

Chỉ vài phút sau, hai tay Thạch Đầu gõ vào bàn phím: “Xong rồi! Hắn sống ở số 54 Ngô Đồng, đường Thạch Tử.”

Khu nhà cũ kỹ ồn ào và hỗn loạn.

Nơi ở của Âu Khôn là một căn nhà trọ nhỏ ở góc lầu ba, trước khi lên lầu bọn họ gặp chủ nhà, bà hỏi: “Các người tìm ai?”

Phàn Thiển cúi đầu, ngây người một lát rồi nói: “Chào dì, chúng tôi muốn tìm Âu Khôn, anh ấy sống ở đây đúng không?”

Chủ nhà đột nhiên nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái: “Ừ.” Sau đó bà lầm bầm gì đó rồi đi vào lại trong nhà..

Quý Từ Đông ra hiệu, mọi người tiếp tục đi lên.

Khi đứng trước cửa nhà Âu Khôn, bên trong truyền ra âm thanh rất kỳ lạ, giống như tiếng cưa máy.

Ngay sau đó là tiếng dao chặt rất mạnh bạo trên tấm ván gỗ.

“Đùng đùng đùng” âm thanh vang lên liên tục.

Những người đàn ông và cả Phàn Thiển đứng ở bên ngoài đều đang nghĩ đến một khung cảnh vô cùng khủng khiếp đang diễn ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Cạch”, Quý Từ Đông trực tiếp phá cửa gỗ lao vào.

“Chết tiệt!” Sau khi vào nhà, Thạch Đầu không nhịn được chửi thề.

Căn nhà chả khác gì một bãi rác, những hộp thức ăn mang đi, giấy vệ sinh, lon nước ngọt chất thành núi, còn có thoang thoảng mùi hôi thối.

Người đàn ông mặc tạp dề đang đứng ở phòng bên phải, tay cầm con dao, đột nhiên thấy có vài người lao vào nhà thì bình tĩnh hỏi: “Các người tìm ai?” Đầu tóc lộn xộn, ánh mắt đờ đẫn, vô hồn.

Mà trên bàn dao trước mặt hắn, còn có hai con dao lớn sáng chói.

Thạch Đầu và mấy người khác phản ứng ngay lập tức, đoạt lấy con dao trên tay và khống chế hắn.

“Người chúng tôi muốn tìm là anh.” Quý Từ Đông dạo một vòng quanh nhà, nhặt nửa sợi dây ni lông ở trong một góc sạch sẽ.

“Âu Khôn, anh có biết Vu Tiểu Phi không?”

Gương mặt vô cảm của người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, không phải âm u, cười nhạo, mà là một nụ cười thực sự.

Nụ cười dịu dàng của hắn làm khiến tim Phàn Thiển như thắt lại, quả nhiên hắn nói: “Các anh nhìn thấy thằng bé rồi sao? Có phải rất đẹp đúng không? Tôi đã mặc cho nó một chiếc đầm đẹp nhất, đưa nó đến một nơi bình yên nhất.”

Thạch Đầu đang giữ hai tay hắn, nhịn không được đạp hắn một cái: “Đồ cặn bã!”

Hắn giống như không có cảm giác, đắm chìm trong thế giới của mình: “Các anh nhìn xem thằng bé thật đáng thường, nó khóc, toàn thân đều rất đau.

Nó không dám nói cho ba biết và người đàn bà kia sẽ tiếp tục đánh nó, ngược đãi nó.”

Sắc mặt Phàn Thiển trắng bệch: “Cho nên anh muốn cứu Tiểu Phi?”

Âu Khôn nhìn Phàn Thiển: “Đúng vậy, tôi cứu nó.

Nó cầu xin người đàn bà kia, nó không ngừng đập đầu xuống đất van xin, nó khóc và không ngừng nhận sai.

Tại sao! Tại sao nó phải làm những điều đó!”

Sau khi nói xong, hắn đột nhiên giãy dụa muốn lại gần Phàn Thiển, Quý Từ Đông kịp thời kéo tay cô rồi nghiêng người đứng chắn trước mặt cô.

Thấy vậy, Âu Khôn lại trở nên im lặng.

Phàn Thiển nhìn bóng người trước mặt, kéo nhẹ vạt áo của anh: “Hắn ta bị điên rồi.”

Sau khi xác định cô không có phản ứng gì đặc biệt, anh gật đầu.

Dựa vào thông tin Thạch Đầu điều tra được, mẹ Âu Khôn đã bỏ nhà đi từ sớm, ba là một ma men, từ nhỏ đã bị ba đánh đập, bị bệnh tâm thần rất nặng và mắc chứng hưng cảm.

Âu Khôn đã đặt hoàn cảnh của Tiểu Phi vào bản thân khi còn nhỏ, sau đó tàn nhẫn giết chết đứa trẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui