Bầu Trời Đêm Trăng Sẽ Thay Đổi


Bời vì Âu Khôn đã thú nhận hành vi giết người của mình nên vụ án kỳ quái này cuối cùng đã được tuyên bố kết thúc.

Cũng trong hôm đó, Cục thành phố cử luật sư đến, Đỗ Bá Tiêu.

Lúc anh đến Phàn Thiển và Quý Từ Đông vẫn còn ở huyện Văn Sơn hoàn thành các hồ sơ liên quan.

Người này nổi tiếng không chỉ ở thành phố Ôn Châu mà còn nổi tiếng cả nước, là một luật sư vô cùng xuất sắc, anh nhìn Quý Từ Đông, mỉm cười chào hỏi: “Từ Đông, đã lâu không gặp.” Anh đeo một cặp kính gọng vàng, sạch sẽ, hào hoa phong nhã.

Quý Từ Đông: “Đã lâu không gặp.”

Lúc ở nước Mỹ, hai người từng gặp nhau trong một vài lần ngắn ngủi.

Vì đây là vụ án mạng được thực hiện bởi một bệnh nhân tâm thần nên Đỗ Bá Tiêu nói vụ án mạng này phải qua xét xử và thẩm định, sau đó mới có thể đưa kết quả tương ứng.

Nhưng…

Cũng trong ngày hôm đó, có người tới tìm bọn họ, là chủ nhà trọ Âu Khôn thuê.

Bà do dự, lắp bắp: “Tôi nhìn Âu Khôn lớn lên, tính cách thực sự có chút kỳ quái nhưng sẽ không bao giờ làm những chuyện như giết người.”

Bà nói là một tuần trước đó có một người đàn ông đến tìm Âu Khôn, từ hôm đó Âu Khôn bắt đầu có những hành động kỳ lạ, hỏi hắn cái gì cũng không trả lời.

Vì bình thường bản thân hắn sống tự kỷ nên mọi người đều không để ý.

“Người đàn ông đó trông như thế nào, dì còn nhớ không?” Quý Từ Đông hỏi.

Chủ nhà nói lúc đó người đàn ông đội mũ, không nhìn thấy mặt.

Trong lòng Phàn Thiển run lên, một câu trả lời đã sẵn sàng bật ra từ cổ họng cô.

Không lẽ là người đàn ông đã gõ cửa xe của cô khi truy bắt bọn người buôn lậu nội tạng? Phàn Thiển vội hỏi: “Có phải anh ta đội mũ lưỡi trai? Rất cao, dáng người khoảng 70kg đúng không dì?”


Chủ nhà nói bà cũng không rõ.

Quý Từ Đông hỏi Phàn Thiển: “Có phát hiện gì sao?”

Cô nói phỏng đoán của mình cho anh biết.

Ở bến tàu xuất hiện một người đàn ông hành động rất kỳ lạ, chắc chắn có mục đích nào đó mà không muốn ai biết.

Hiện tại lại xuất hiện một người đàn ông thần bí, có khi nào là cùng một người?”

Quý Từ Đông đột nhiên cầm lấy chìa khoá xe trên bàn: “Đi, chúng ta đến nhà Âu Khôn.”

Nền nhà toàn rác rưởi, ruồi bọ đậu đầy trên hai cái giò heo lớn trên thớt, mùi thịt thối tràn ngập không gian nhỏ bé này, vô cùng kinh tởm.

Sau khi hai người dạo qua một vòng, Quý Từ Đông nói: “Chúng ta thật sự đã bỏ qua một vấn đề, một người có cuộc sống vô cùng bẩn thỉu trong thời gian dài, vậy mà một nơi khó làm sạch như ở góc tường lại sạch sẽ hơn tưởng tượng.”

Phàn Thiển nhìn lên phía trước, quả nhiên, góc tường này không giống như nhiều năm không được lau dọn.

Nói cách khác, tình trạng bẩn thỉu này bắt đầu từ sau khi người đàn ông thần bí xuất hiện.

Phàn Thiển cau mày, trong lúc thất thần thoáng nghe được một câu: “Cẩn thận.”

Cô ngẩng đầu và phát hiện thiếu chút nữa đã đụng phải cây đinh trên tấm gỗ, bên trên có một ít máu mà tay của anh đã kịp chắn trước đầu cây đinh.

Cô hơi xấu hổ: “Cảm ơn.”

Vừa nói xong thì nghe anh nói: “Đợi đã.”

Anh ra hiệu cho Phàn Thiển tránh ra, sau đó dời mười mấy tấm ván gỗ được xếp chồng lộn xộn trong góc sang một bên.

Sau khi xem xét cẩn thận, phát hiện có một mảng tường cao khoảng một mét, rộng vừa bằng một người, xung quanh đã bắt đầu bong tróc và có màu vàng nhạt hơn.

Anh thử gõ hai cái.

Có tiếng vọng lại.

Hai người nhìn nhau, anh lấy súng ra và dặn cô đứng ra sau lưng anh.

Chỉ với một cú đá, cánh cửa bay xuống đất kèm theo một tiếng “Rầm”.

Không có âm thanh nào phát ra từ bên trong, hai người từ từ đi vào.

Trong phòng không có đèn, chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ hai cái cửa sổ lớn bằng bàn tay ở trên cao bức tường.

Quý Từ Đông bật đèn pin.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, phản ứng đầu tiên của anh là muốn che mắt Phàn Thiển.

Và anh thực sự đã làm như vậy.

Cũng không quá hai giây, độ ấm từ lòng tay anh chạm nhẹ lên đôi mi, sau đó là âm thanh run rẩy của cô: “Quý Từ Đông, anh buông tay ra đi.”

Anh có chút do dự, anh biết cô đã nhìn thấy.

Bức tranh trên tường chính là ác mộng mười chín năm trước của cô.


Trong cơn ác mộng đó, cô mất đi ba mẹ, thậm chí mất luôn khả năng tiếp xúc với con người.

Cuối cùng anh vẫn lựa chọn buông tay.

Trong bóng tối, anh lấy ra một điếu thuốc, để cô nhẹ nhàng cầm lấy đèn pin trên tay anh.

Anh chạm vào ngón tay cô, nó lạnh đến đáng sợ.

Anh hút liên tục vài điếu thuốc, nhìn dáng vẻ gầy yếu cô đơn trước mặt, dù đứng cách nhau vài mét nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của cô lúc này.

Anh đã xem qua hồ sơ vụ án mười chín năm trước, không từ nào có thể diễn tả được cảnh tượng khủng khiếp lúc đó.

Anh nhìn thấy cô từng bước từng bước đi lại gần bức tranh trên tường, điều này khiến những ký ức đẫm máu và đáng sợ đó một lần nữa lại lướt qua tâm trí cô.

Ngay khi Phàn Thiển cảm thấy bản thân không thể đứng vững được nữa, Quý Từ Đông lập tức ném tàn thuốc xuống đất, đi về phía trước giành lấy đèn pin trong tay cô, rồi quay đầu cô sang hướng khác, giọng khàn khàn: “Đừng nhìn nữa.”

Phàn Thiển đột nhiên xoay người, chôn mặt vào ngực anh.

Lần đầu tiên anh có cảm giác bất lực, không biết phải làm thế nào.

Cô là pháp y do trưởng bối giới thiệu, năng lực chuyên môn xuất sắc, bị bệnh tâm lý nhưng lại hiểu về tâm lý tội phạm.

Anh vẫn luôn tự nhủ mình là người dẫn đường, tạo cơ hội để cô phát huy tài năng, cố gắng hết sức đưa cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Nhưng bây giờ cô đang khóc trước mặt anh.

Anh để cho nỗi đau từ từ lan tràn trong lòng, cho đến khi đặt bàn tay lên đầu cô.

Một lúc lâu sau, Phàn Thiển mới bình tĩnh trở lại.

Cô đột nhiên nói: “Quý Từ Đông, chứng sợ tiếp xúc cơ thể của tôi dường như đã tốt hơn rồi.” Ngay cả cô cũng rất ngạc nhiên, mười mấy năm qua, cô không thể tiếp xúc cơ thể với bất kỳ ai.

Duy chỉ có Quý Từ Đông, chỉ cần là anh, cho dù ở trong không gian như địa ngục này, cô cũng không có xuất hiện triệu chứng nào nghiêm trọng.

Quý Từ Đông thấy cô chuyển sự chú ý một cách kỳ lạ, hiếm khi dội một gáo nước lạnh lên người cô: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước đã.”

Anh nắm chặt tay cô, ánh sáng đèn pin bị đảo ngược vô tình chiếu thẳng lên trần nhà.

Trong đêm tối, Quý Từ Đông nheo mắt nguy hiểm.


.

.

.

.

.

Màu đỏ tươi đậm như máu, bức tranh mờ ảo mang vẻ đẹp ma mị, nhìn như một con quỷ với cái miệng lớn, mặt khác lại giống như một tên hề trong vở hài kịch đang gần kề với cái chết.

Ở chính giữa là một dòng chữ rất lớn:

Welcome to hell, my dear fallen angel (chào mừng đến với địa ngục, thiên thần sa ngã thân ái của tôi).

Phàn Thiển lạnh cả người, nhưng một giây sau đó cô cảm nhận được cái siết chặt từ bàn tay.

Một lúc lâu sau, cô lên tiếng trước: “Quý Từ Đông, tôi muốn thẩm vấn Âu Khôn.”

Âu Khôn đột nhiên phạm tội, người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà trọ cùng với bức tranh và những dấu vết trên tường.

Tất cả những điều này dường như đều chỉ ra bốn vụ thảm sát vào mười chín năm trước.

Người đàn ông thần bí có phải là tên sát nhân năm đó đã trốn thoát? Nếu phải, vậy hung thủ là ai? Phàn Thiển có cảm giác càng ngày càng tới gần sự thật nhưng lại không thể nắm bắt được điểm quan trọng,

Rốt cuộc hung thủ là ai?

Là ai ở trong đêm tối theo dõi cô?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận