Quý Từ Đông đưa Phàn Thiển đến đồn cảnh sát, nơi giam giữ Âu Khôn.
Từ lúc lên xe cô vẫn luôn im lặng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh đổi tay lái, hỏi: “Không thấy lạnh sao?”
Anh ra hiệu cho cô đóng cửa xe lại nhưng cô lại nhìn anh với ánh mắt trống rỗng.
Anh thở dài, nãy giờ anh nói gì chắc đối phương cũng không nghe thấy.
Anh liếc nhìn phía trước rồi quay người lại gần cô.
Lần này, cuối cùng Phàn Thiển cũng phản ứng lại, để anh đóng cửa xe giúp mình.
Mái tóc ngắn của anh toả ra mùi hương rất dễ chịu, lúc anh di chuyển vô tình chạm vào chóp mũi của cô, hơi ngứa.
“Hắt xì!” Cô xoa xoa mũi.
Quý Từ Đông ngồi thẳng người, nhìn cái mũi hồng hồng với đôi mắt ươn ướt của cô, rất giống một con thú đang xù lông vì bị bắt nạt.
“Bị cảm?” anh hỏi.
Phàn Thiển lắc đầu.
Cô thoáng nhìn thấy di động của Quý Từ Đông sáng lên, nhắc nhở anh: “Anh có điện thoại.”
Anh ra hiệu cho cô nhận.
Là Đỗ Bá Tiêu, tại sao anh ta lại gọi lúc này?
Chỉ nửa phút sau, anh thấy tay cầm điện thoại của cô buông xuống một cách yếu ớt, ánh mắt cô đầy sự ngạc nhiên và sợ hãi.
Cô nói: “Quý Từ Đông.
.
.
.
.
.
Âu Khôn, hắn tự sát.”
Tại sao lại khéo như vậy? Xảy ra đúng vào thời điểm mấu chốt như vậy.
Quý Từ Đông lập tức cau mày, anh im lặng một lát rồi nhắc nhở cô: “Ngồi cho vững!”
Giây tiếp theo chiếc xe lao nhanh về phía trước.
Cảnh vật và dòng người lướt qua rất nhanh bên ngoài cửa kính cũng không thể làm giảm bớt không khí nặng nề bên trong xe lúc này, cả hai người đều giống như đang có tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Lúc đến đồn cảnh sát, Đỗ Bá Tiêu đã đứng đợi bọn họ.
Anh ta cũng có biểu cảm phức tạp: “Âu Khôn lấy trộm con dao ở căn tin, hắn đã tự chặt đứt cánh tay phải, rất nghiêm trọng.
Khi được phát hiện, đã mất rất nhiều máu nên không thể cứu được nữa.”
Quý Từ Đông hỏi: “Trong khoảng thời gian này… có người nào khả nghi đến thăm hắn không?”
“Không có, theo chúng tôi được biết thì Âu Khôn không còn người thân nào.
Mặc dù hắn mắc bệnh tâm thần nhưng cái chết của hắn thật sự có hơi kỳ lạ.”
Phàn Thiển hỏi: “Tại sao?”
Anh nói từ khi Âu Khôn bị bắt, Cục cảnh sát vẫn tìm bác sĩ có chuyên môn đến điều trị cho hắn.
Cũng có lúc hắn tỉnh táo, nhưng khi được hỏi về vụ sát hại Tiểu Phi thì lại bảo hắn không nhớ.
Cuối cùng Đỗ Bá Tiêu bổ sung một câu: “Dựa vào tình hình của anh ta, đáng lẽ càng ngày sự việc sẽ càng phát triển theo hướng tốt hơn nhưng lại tự sát đột ngột như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy có gì đó kỳ lạ.”
Đúng vậy, Âu Khôn đột ngột phát bệnh tâm thần sau đó là sát hại Tiểu Phi một cách tàn nhẫn rồi lại bất ngờ tự sát.
Rốt cuộc hắn ta hành động một mình hay có người nào đó đứng trong bóng tối điều khiển hắn?
Phàn Thiển và Quý Từ Đông trở về nhà nghỉ khi trời chạng vạng tối.
Theo kế hoạch, ngày mai hai người sẽ trở về thành phố.
Nhìn bề ngoài, vụ án mạng của Vu Tiểu Phi đã được phá, hung thủ đã tự sát nhưng với tình hình hiện tại, điểm đáng nghi vẫn còn rất nhiều, giống như một mớ hỗn độn khiến người ta không để ý mà bỏ qua.
Ngay cả khi bố trí người kiểm tra cẩn thận căn phòng xuất hiện trong nhà trọ của Âu Khôn, ngoại trừ một vài dấu vân tay đã bị phá huỷ thì cũng chỉ có thể nhìn ra hành động khiêu khích trơ trẽn của nghi phạm.
Phương pháp tỉ mỉ như vậy tất nhiên không thể do Âu Khôn thực hiện được, nhưng đối với người thực sự đứng sau bức màn này, bọn họ vẫn không thu thập được bất kỳ thông tin nào.
Phàn Thiển mang tâm trạng nặng nề, ôm giấy bút và máy tính đến phòng Quý Từ Đông.
Anh đang gọi điện thoại, cửa phòng khép hờ không khoá.
Bên kia điện thoại hình như là một cô gái, cô nghe thấy anh nói: “Tạm thời chưa về… Được, anh biết rồi, em tìm tài sản đó… Được, chú ý an toàn.”
Lúc này Phàn Thiển đứng ở cửa cảm thấy hơi xấu hổ, nhớ tới Phùng Tú Vân hôm trước đến văn phòng tìm anh.
Là việc nhà, nghe thế nào cũng cảm thấy là quan hệ bạn trai bạn gái.
Phàn Thiển vội vàng muốn rời đi.
Do dự một hai giây, kết quả bị Quý Từ Đông thấy.
Đầu tiên là anh thấy ngạc nhiên, sau đó mới đi tới cửa phòng nói: “Vào đi.”
Phàn Thiển lập tức xua tay, cô vốn không giỏi ngụy biện cho lắm, cảm thấy không biết phải làm sao: “Không cần… cái kia, chỉ là tôi không ngủ được, nên muốn tìm anh thảo luận một chút xem có gì… có manh mối mới nào hay không.
Anh không bận chứ!”
Anh buồn cười nhìn bộ dạng gấp gáp của cô, giơ điện thoại trong tay lên: “Không sao, tôi nói chuyện xong rồi, cô vào trong ngồi đi.”
Phàn Thiển: “.
.
.
.
.
.” Cô thật sự không muốn vào.
Trong lòng thầm nghĩ, không có việc gì tại sao lại đến tìm anh chứ, để rồi tự đặt mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như hiện tại.
Cô vẫn muốn từ chối, giương mắt nhìn đôi mắt đen và sâu của anh.
Anh cũng không thúc giục cô, vẫn giữ cửa mở như vậy.
Phàn Thiển chần chừ một lát, cuối cùng vẫn cắn răng bước vào.
Quý Từ Đông rót cho cô một ly nước, kéo ghế ngồi xuống đối diện.
“.
.
.
.
.
.”
Cô không quen với việc trực tiếp đối mặt như vậy, đành phải cúi đầu uống nước để che giấu sự căng thẳng trong lòng..
Quý Từ Đông không biết đã cởi áo khoác ra khi nào, bên trong mặc một áo phông trắng bằng vải bông, tay áo dài đến khuỷu tay để lộ cánh tay gầy săn chắc.
Khí chất của anh bỗng trở nên dịu dàng hơn, khiến người ta không khỏi băn khoăn, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh.
Phàn Thiển buộc mình phải thu hồi ánh mắt.
Cô mở máy tính đang đặt trước mặt, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ:
Thân Tử Hùng giết Đường Tiêu Nguyên, Âu Khôn giết Vu Tiểu Phi.
Thân Tử Hùng biến mất, Âu Khôn tinh thần không bình thường, sau đó tự sát.
Người đàn ông gõ cửa xe của Phàn Thiển, người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà trọ.
Mổ lấy nội tạng, trả thù, đầm đỏ, cứu rỗi.
Quý Từ Đông im lặng nhìn Phàn Thiển, không phát hiện ra rằng dưới ánh đèn ánh mắt của anh nhìn cô dịu dàng hơn bình thường.
Phàn Thiển thật ra cũng không phát hiện.
Hai phút sau, cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Quý Từ Đông, anh có thấy tất cả mọi chuyện xảy ra đều bắt đầu sau khi Thân Tử Hùng biến mất không.” Cô đột nhiên mở to mắt: “Anh nói xem, Thân Tử Hùng có phải là người thần bí kia.
.
.
.
.
.”
“Trước mắt không có chứng cứ nào có thể chứng minh điều này.” Quý Từ Đông ngắt lời cô.
Nhìn thấy ánh mắt buồn rầu của người đối diện, anh nói: “Phàn Thiển, nhìn tôi này.”
Chờ cô ngước mắt lên, anh mới nói tiếp: “Hung thủ rõ ràng đang nhắm vào cô, nếu hắn đã cố ý khiêu khích và ẩn mình trong bóng tối thì lúc này chúng ta càng cần phải bình tĩnh đối mặt, có thể ghi nhớ điều tôi nói không?”
Đối diện với ánh mắt của anh, Phàn Thiển chậm rãi gật đầu, trái tim đang treo lơ lửng bị lời nói của anh làm cho đột ngột rơi xuống đất.
Cô đang định nói gì đó thì lại bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang.
11 giờ tối, ai lại gọi lúc này?
Cô vừa mới cất tiếng “Chào”, đầu bên kia đã truyền tới giọng nói gấp gáp của Thạch Đầu: “Chị! Hai người đang ở đâu? Lão đại đâu rồi? Chị mau nói anh ấy nghe điện thoại!”
“Nhà nghỉ, anh ấy đang ở bên cạnh tôi.”
Quý Từ Đông không nhắc cô là câu nói này của cô rất dễ khiến người khác hiểu lầm mà nhận lấy điện thoại, giải thích với Thạch Đầu điện thoại anh bị tắt nguồn do hết pin, rồi mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh kiên nhẫn đợi Thạch Đầu hoàn hồn sau cú sốc.
Thật lâu sau mới truyền đến giọng nói của Thạch Đầu: “Lão đại, chúng tôi nhận được báo án.
Thân Tử Hùng.
.
.
..
Hắn chết rồi, hơn nữa đã nửa tháng trước.”
Quý Từ Đông liếc nhìn Phàn Thiển, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.