Cục Thành phố không biết đào đâu ra một nữ pháp y, mà còn là nữ pháp y xinh đẹp nhất.
Điều này làm cho đám đàn ông trong đội điều tra hình sự vô cùng hào hứng.
Vì một vụ án buôn lậu vượt biên mà bọn họ đã phải tăng ca suốt một tháng qua.
Thật vất vả mới có thể phá được án nhưng có năm nghi phạm vẫn chưa bắt được.
Mọi người đang phát sầu vì điều này.
Kết quả, ngày Phàn Thiển tới, điều hòa trong văn phòng bị hỏng.
Người phụ trách đón tiếp cô là Thạch Tử Mạnh, cậu chỉnh cổ áo, nhìn người con gái đang đi tới gần mà xúc động, có cô trong đội thì chắc sau này văn phòng sẽ không cần dùng đến điều hoà nữa rồi.
Khí chất thanh tao, làn da trắng mịn.
Ánh mắt nhìn ai cũng giống như nhìn thi thể đang ở trên bàn đợi giải phẫu, là người rất kỳ quái.
Nhưng thực tế, Phàn Thiển là sinh viên xuất sắc, mỹ nữ đứng đầu chuyên ngành luật, thật đúng là quái kiệt.
Ngoại trừ thi thể, cô chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với người sống.
Vì vậy mọi người gọi cô là người đẹp “cương thi”.
Trước kia Thạch Tử Mạnh là một hacker, ngày thường luôn cười nói không đứng đắn.
Nhưng đến khi đối diện với Phàn Thiển cũng chỉ biết vò đầu bứt tóc.
Nếu nói quá lên thì giống như con khỉ trong rạp xiếc, nói khiêm tốn thì trong lòng cô có lẽ cậu còn không bằng một cái xác ngâm trong fomalin đâu.
Dù sao miễn không phải người là được.
Cậu đang rất xấu hổ thì có người la lớn: “Thạch Đầu, đã xảy ra chuyện rồi, lão đại nói cậu lập tức dẫn người qua bên đó.”
Thạch Tử Mạnh, người một giây trước còn cười đùa đã lập tức chạy ra ngoài, chạy được hai bước thì đột ngột dừng lại, quay đầu hỏi Phàn Thiển: “Việc này, cô…”
Phàn Thiển nhận lời: “Cùng đi đi.”
Xe cảnh sát tăng tốc, chạy nhanh như bay trên đường, radio phát ra giọng nói của phát thanh viên: “Mọi người dân chú ý, vụ án giết người buôn nội tạng xuyên biên giới liên tục xảy ra trong suốt một tháng qua đã được phá nhưng năm nghi phạm vẫn còn đang lẩn trốn.
Kính mong tất cả người dân thành phố chú ý an toàn khi đi lại, hỗ trợ cảnh sát bắt được hung thủ càng sớm càng tốt.”
Bầu trời đen như quạ đang bao trùm toàn bộ thành phố, không khí bên trong xe càng lúc càng trầm xuống.
Bởi vì, một vụ án mạng khác đã xảy ra.
Một tháng trước vụ án buôn bán nội tạng xuyên biên giới đã gây ra chấn động.
Băng đảng tội phạm tổng cộng có năm người, có hai người đóng giả ni cô và hoà thượng đến các địa phương xa xôi để lừa gạt, một người là “bác sĩ” phụ trách mổ lấy nội tạng, hai người còn lại phụ trách liên hệ người mua và hoạch định các tuyến đường buôn lậu.
Đây là một băng đảng tội phạm có tổ chức chặt chẽ và chuyên nghiệp.
Cách thức gây án cực kỳ tàn nhẫn, lấy nội tạng người sống, vứt người chết, phần lớn nội tạng được buôn lậu sang Nga và Thổ Nhĩ Kỳ để thu lại lợi nhuận khổng lồ.
Một nhóm liều lĩnh, vì lợi ích mà sẵn sàng bỏ mạng.
Mà vụ án mạng trước mắt còn tồi tệ hơn.
Nạn nhân tên là Đường Tiêu Nguyên, giới tính nam, mười hai tuổi.
Địa điểm phát hiện thi thể là ở phía Nam vùng Ngoại ô thành phố, được một người họ Hãn phát hiện ở bờ hồ.
Thời điểm đám người Phàn Thiển chạy tới hiện trường, xung quanh đã được giăng dây phong toả.
Tiếng còi xe inh ỏi của cảnh sát cùng tiếng khóc xé lòng của cha mẹ nạn nhân tạo thành một âm thanh vô cùng hỗn loạn.
Nhìn thấy cảnh này, Thạch Tử Mạnh đã đỏ mắt.
Có một số nữ cảnh sát ở hiện trường đã khóc không thành tiếng.
Người tiếp đón bọn họ nói: “Đây đã là vụ án thứ tám trong tháng này rồi.
Trước đó sĩ quan Quý đã yêu cầu chúng tôi tập trung điều tra các nghi phạm nhưng không nghĩ rằng trong quá trình lẩn trốn bọn chúng vẫn có thể gây án.
Đây là sai sót của tất cả chúng ta.”
“Không phải bọn chúng.” Phàn Thiển ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao?” Mọi người xung quanh đều kinh ngạc khi nhìn thấy một cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện.
Cô đi vội nên không kịp thay áo blouse, áo len màu hồng phấn kết hợp cùng quần trắng, mái tóc xoăn nhẹ xõa ngang vai, nhìn thế nào cũng không giống người tới để điều tra án mạng.
Cô mượn bao tay của những người xung quanh, bước đến kiểm tra thi thể, lặp lại lời vừa nói một lần nữa: “Không phải bọn chúng.
Căn cứ vào báo cáo phân tích của các vụ án trước, băng đảng tội phạm này từ lúc ra tay đến khi vứt xác đều có mục tiêu rất rõ ràng, đó là nóng lòng muốn che đậy sự thật.
Nhưng mọi người hãy nhìn hiện trường vụ án này?”
Hung thủ lựa chọn một nơi dễ phát hiện, lại càng không có dấu hiệu hốt hoảng vội bỏ trốn mà không xử lý kịp thi thể.
Càng kỳ lạ hơn là hung thủ đã thay một bộ quần áo hoàn toàn mới cho nạn nhân.
Hắn muốn bày tỏ điều gì?
Có người thắc mắc: “Vì sao không phải bọn chúng? Băng đảng tội phạm này có năm người, đổi người động thủ không phải rất bình thường sao?”
“Bởi vì đây không chỉ là một vụ giết người.” Giọng nói đột ngột phát ra khiến Phàn Thiển không thể không ngẩng đầu nhìn lên.
Một người đàn ông đi tới từ bãi đất trống cách đó mười mét, anh rất cao, ánh mắt sâu thẳm, nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, trong tay đang cầm áo khoác ngắn màu cà phê, mặc áo sơ mi đen, bước đi trầm ổn.
Quý Từ Đông.
Lúc trước giáo viên hướng dẫn giới thiệu Phàn Thiển đến đội điều tra, nguyên nhân chính là vì người này.
Anh mới hai mươi bảy tuổi, quốc tịch Mỹ, tốt nghiệp thạc sĩ ngành Tư pháp hình sự trường đại học Pennsylvania, IQ cao, từng giữ chức vụ tại Cục Điều tra Liên bang Mỹ FBI, hiện tại đang là đội trưởng đội điều tra hình sự.
Năng lực và thành tích của anh gần như không ai sánh kịp trong ngành.
Anh đi tới, đưa áo khoác trên tay cho nhân viên cảnh sát bên cạnh, ngồi xổm xuống cạnh Phàn Thiển.
“Thạch Đầu, lập tức thông báo Cục thành phố tiến hành phong tỏa tất cả sân bay, nhà ga, bến cảng ở Ôn Châu, phải nhanh chóng bắt được năm nghi phạm.”
“Rõ!”
Trong khi Thạch Tử Mạnh đi liên lạc với người có liên quan, Quý Từ Đông nói với những người xung quanh: “Trục vớt cẩn thận, mở rộng phạm vi tìm kiếm, xem có tìm được công cụ gây án hay không.”
Sau khi đưa ra các mệnh lệnh liên tiếp, anh mới quay đầu chú ý tới cô gái đang ngồi xổm bên cạnh.
“Phàn Thiển?”
Cô gật đầu, dưới ánh sáng xung quanh khuôn mặt của anh rất tuấn tú, cô nghĩ thầm, Quý Từ Đông này rốt cuộc không phải người bình thường.
Khi anh xuất hiện rõ ràng làm cho mọi người có mặt ở hiện trường dường như thở phào nhẹ nhõm.
Anh có uy lực làm cho người khác cảm thấy yên tâm, nếu nhìn kỹ thì ánh mắt của người này cũng tràn đầy uy quyền.
Quý Từ Đông nhìn chăm chú: “Nói tôi biết suy nghĩ của cô.”
Thật ra anh rất có hứng thú, muốn xem thử học trò tâm đắc được giáo sư Hà Hồng Thu, một thỉnh giảng chuyên ngành pháp y nổi tiếng, đích thân giới thiệu có thực sự tài năng như lời đồn hay không.
Phàn Thiển rũ mắt, giọng nói bình tĩnh, trong trẻo như tiếng suối chảy trong khe núi, không nhiệt tình, sôi nổi nhưng lại làm cho người khác thấy thoải mái: “Điểm khác biệt lớn nhất của vụ án này so với các vụ án trước không nằm ở thủ pháp, mà ở nội tâm hung thủ.”
Quý Từ Đông nhướng mày.
Phàn Thiển không nhanh không chậm nói: “Đầu tiên là thân phận nạn nhân, hoàn cảnh gia đình Đường Tiêu Nguyên khá giả, nhà lại ở trung tâm thành phố, điều này hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh các nạn nhân trước đó.
“Thứ hai, địa điểm hung thủ vứt xác hoàn toàn không bí mật, trong trường hợp trời không mưa hoặc bị phát hiện, hắn cũng không thể tùy ý vứt thi thể ở một nơi như vậy, trừ khi hắn cố ý chờ người tới phát hiện.
“Thứ ba, dù là bị lấy hết nội tạng nhưng kỹ thuật hoàn toàn khác với “bác sĩ” các vụ án trước.
Nhìn miệng vết thương có thể thấy kỹ thuật của hung thủ tương đối mới lạ nhưng rõ ràng rất thành thạo.
“Thứ tư, cũng là điểm kỳ lạ và quan trọng nhất, hung thủ lau sạch khuôn mặt và thay đổi quần áo cho nạn nhân.
Thực tế cho thấy, hắn rõ ràng đã xuất hiện nhân cách chống đối xã hội.”
Phàn Thiển nói xong thì đứng lên, đôi mắt đen huyền lặng lẽ nhìn Quý Từ Đông: “Anh nói không sai, đây không chỉ là một vụ giết người.
Hung thủ không đơn giản chỉ giết người, điều hắn tìm là sự thỏa mãn cảm xúc biến thái của mình.
“
Xung quanh có tiếng hít thở.
Nhưng Quý Từ Đông chỉ im lặng nhìn cô.
Phàn Thiển dường như không chú ý tới động tĩnh xung quanh, cô đã nghiên cứu rất nhiều vụ án và tâm lý tội phạm.
Lúc này cô hoàn toàn không có chuẩn bị trước nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, kích thích, bốc đồng hay các cảm xúc tương tự.
Hung thủ là một người vô cùng nguy hiểm.
Cô bình tĩnh, nhanh chóng phác hoạ chân dung đơn giản: “Hung thủ là nam, khoảng 30-40 tuổi, đã trải qua huấn luyện quân sự chuyên nghiệp và rất nghiêm khắc, có em trai hoặc em gái bị tai nạn rất nặng cách đây hai tuần.
Là người ủng hộ bạo lực, thường xuyên bị bắt đến đồn cảnh sát vì hành vi cướp giật, đánh nhau.
Hơn nữa, hắn ta đã giữ vai trò tương tự như kẻ cầm đầu băng đảng tội phạm.”
Cuối cùng cô tổng kết: “Cho nên, băng đảng tội phạm này không phải có năm người, mà là sáu người.”
Quý Từ Đông nhíu mày: “Cô có nghiên cứu qua phân tích tâm lý tội phạm?”
Phàn Thiển mím môi: “Có tìm hiểu một chút.”