Quý Từ Đông không phản bác những ý kiến của cô.
Anh cầm giấy bút đi hai vòng quanh hiện trường vụ án rồi ngồi xổm xuống bên cạnh bờ hồ quan sát một lúc lâu.
Một buổi chiều rất nhanh trôi qua, sắc trời bắt đầu chuyển dần sang tối.
Hoàng hôn tháng năm, không khí vẫn như mát mẻ như vậy.
“Phàn Thiển, lên xe.” Quý Từ Đông gọi cô.
Phàn Thiển kinh ngạc nhìn người đang ngồi trong xe ở cách đó không xa, dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt cứng rắn của anh trở nên mơ hồ mà mềm mại, cánh tay đặt trên cửa xe thả lỏng, ánh lửa khói thuốc lập lòe trên đầu ngón tay, dáng vẻ đặc biệt lười biếng.
Phàn Thiển nghe lời, mở cửa ngồi vào ghế phó lái.
“Thành viên thứ sáu đã xuất hiện.” Trên đường đi, sau khi nhận một cuộc điện thoại, Quý Từ Đông đột nhiên nói.
Phàn Thiển: “.
.
.
.
.
.”
Thấy cô không hiểu, Quý Từ Đông điều chỉnh lại tư thế nói tiếp: “Cô đã phát họa thành công chân dung của nghi phạm.
Sau khi trờ về Cục, viết một bản báo cáo đầy đủ gửi tôi.”
Lần này Phàn Thiển thật sự kinh ngạc, hai mắt xinh đẹp tròn xoe, cảm thấy đội trưởng nghiêm túc bên cạnh đang nói đùa.
Dáng vẻ của cô dễ bị lừa lắm sao?”
Dù phác họa chân dung nghi phạm của cô có chính xác thì cũng chỉ có giá trị tham khảo mà cũng không thể nhanh như vậy đã điều tra ra kết quả.
Chiều nay cô thấy anh gọi cho Thạch Đầu, nội dung là tập trung điều tra những người cao từ 1m75 đến 1m8, nặng khoảng 70kg, từng học võ và hay đánh nhau với người khác.
Cô biết những người có kinh nghiệm điều tra hình sự có thể căn cứ vào dấu vết, manh mối tại hiện trường để xác định giới tính, chiều cao, cân nặng của nghi phạm.
Mà người trước mắt cô, khả năng quan sát cùng phán đoán đều xuất sắc hơn người, vì vậy Phàn Thiển càng thấy khó hiểu.
“Tôi là pháp y.” Lời nói của cô có hàm ý cô chỉ viết báo cáo giải phẫu.
Quý Từ Đông lạnh lùng nhìn cô: “Ý cô là không viết?”
Phàn Thiển: “… Viết.”
Thời điểm hai người sóng vai tới văn phòng, tất cả đàn ông độc thân đều kêu gào trong lòng: lão đại bọn họ thật có khí chất, nhanh như vậy đã có thể đứng cách cô gái này trong vòng một gang tay, nhưng tốc độ này quả thực là không chừa cho bọn họ một con đường sống mà.
Thạch Đầu hưng phấn cầm văn kiện chạy đến cạnh hai người: “Lão đại, đã xác định.
Căn cứ vào thông tin anh cung cấp, bọn em đã điều tra danh sách những nhân viên bị đuổi khỏi quân đội trong mấy năm nay, giống như anh nói, thực sự có một người như vậy.”
“Thân Tử Hùng, nam, 38 tuổi, một năm trước bị đuổi khỏi quân đội vì tội cố ý gây thương tích, thường xuyên ẩu đả đánh nhau, hắn có một người em trai vì cứu hắn mà đã vào tù.
Điều kỳ lạ là, nghe nói em trai của Thân Tử Hùng ở trong tù được đối đãi rất đặc biệt, ngoài trừ quyền tự do bị hạn chế thì cuộc sống giống như của vua chúa.
Nhưng chỉ mới hai tuần trước, em trai hắn đã bị ai đó đánh chết trong tù.”
Quý Từ Đông vừa nghe, vừa đi đến bàn làm việc của mình, sau khi ngồi xuống mới hỏi: “Bây giờ Thân Tử Hùng đang ở đâu?”
“Bọn em vẫn đang điều tra.”
Anh gật đầu, ý bảo bọn họ hôm nay có thể tan làm.
Kết quả, Thạch Đầu đột nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kinh ngạc la lên, sau đó vừa cúi đầu chỉnh sửa lại hồ sơ, vừa nói chuyện phiếm với Quý Từ Đông: “Người dưới lầu chắc là bạn trai của pháp y Phàn Thiển…” Nói xong lại tiếp tục lẩm bẩm: “Cô ấy thật xinh đẹp, nhưng mà đám cẩu độc thân của chúng ta cũng thật đáng thương, khó khăn lắm mới có mỹ nữ thì lại đã có chủ.”
Quý Từ Đông giương mắt: “Cậu rảnh rỗi lắm à?”
Thạch Đầu sờ sờ mũi, cấp trên của cậu không phải là một người nghiện công việc mà là một người nghiện công việc không hiểu phong tình.
Nhìn một núi tài liệu xếp chồng trên bàn, cậu chỉ ước mình có thêm hai tay.
Khi không rảnh rỗi chạy đến trước mặt lão đại nhiều chuyện làm gì không biết, đúng là thiếu ngược mà!
Không còn âm thanh ồn ào của Thạch Đầu, Quý Từ Đông xoa ấn đường, dựa vào lưng ghế da thả lỏng, ánh mắt thoáng nhìn xuống dưới lầu thấy Phàn Thiển bước lên xe một người đan ông, rồi biến mất trong đêm tối.
Anh không thể không thừa nhận, tuy là phác họa của cô còn nhiều thiếu sót nhưng Phàn Thiển rất có năng lực.
Nhưng anh cũng phát hiện, cô tránh tiếp xúc với người lạ theo bản năng, ngoại trừ vụ án thì hai người rất ít giao tiếp với nhau.
Liệu cô ấy có đủ sáng suốt để biết mình sẽ phải đối mặt với hung thủ cực kỳ tàn bạo hay không? Cô ấy thật sự có thể hoà nhập được với đội sao? Có thật sự phù hợp để ở lại hay tiến thêm một bước cùng hợp tác không?
Tất cả đều phải chờ biểu hiện của cô.