Thời gian tan làm là 9 giờ tối, có người đề nghị đi ăn lẩu, nhân tiện tiếp đãi Phàn Thiển.
Tất cả mọi người đều thấy được năng lực của Phàn Thiển.
Sau khi tiếp xúc thì phát hiện ngoại trừ hơi lạnh lùng thì cô cũng không có tật gì xấu.
Kết quả vẫn là chào đón.
Khi ra ngoài ăn tối, ngoài Phàn Thiển thì trong phòng hồ sơ còn có hai cô gái, vây nên ban đầu ai cũng có gì đó dè dặt.
Nhưng khoảng thời gian này áp lực quá lớn nên chỉ hai chai bia vào bụng đã khiến bọn họ hoàn toàn mất kiểm soát.
Có người đập bàn la lớn: “Ông chủ, tiết canh, dạ dày bò, ruột vịt…… Tất cả một phần, nhanh mang lên!”
Sau đó có người chịu không nổi hét lên: “Cậu gọi như vậy là có ý gì, sau tất cả những chuyện xảy ra trong tháng này cậu còn có thể ăn được những thứ này? Hơn nữa còn có mỹ nữ ở đây, các cậu có thể ý tứ một chút không?!”
Thạch Đầu chỉ vào Phàn Thiển: “Cậu nói cái gì vậy.
Nhìn đi! Chị Phàn của chúng ta, người đã ở bên cạnh thi thể nhiều năm như vậy, ngay cả khi ăn những món này vẫn có thể tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.”
Phàn Thiển lắng nghe bọn họ ồn ào và phát hiện chủ đề này liên quan đến mình.
Cô đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng chỉ có Quý Từ Đông là không đặt miếng ruột vịt đã gắp xuống.
Cô nói: “Thật sự không sao đâu, những thứ tôi nhìn thấy hàng ngày với mấy món này cũng không khác nhau lắm.”
Tất cả mọi người: “……”
Động tác tay của Quý Từ Đông cũng dừng giây lát.
Cuối cùng anh vẫn bình tĩnh đem ruột vịt cho vào nồi lẩu, nhẹ giọng nói: “Thật sự không khác lắm, dù sao cũng là gọi cho cô.”
Phàn Thiển: “……” Tự chuốc họa vào thân!
Một bữa ăn kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, lúc tàn tiệc thì đã hơn 11 giờ.
Một đám đàn ông lảo đảo lần lượt rời khỏi quán lẩu.
Trước cửa quán, chỉ có Quý Từ Đông là vẫn còn tỉnh táo, anh gọi một chiếc taxi cho Phàn Thiển, dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”
Thạch Đầu bên cạnh la lớn: “Lão đại! Anh thật không công bằng!”
Mọi người cũng hùa theo ồn ào.
Quý Từ Đông nhìn Thạch Đầu say khướt và một đám đang la lối trước mặt, nói: “Lần sau nếu còn dám uống thành như vậy thì sẽ trừ toàn bộ tiền thưởng của các cậu.”
Lập tức có một đám than khóc.
Sáng sớm hai hôm sau, Phàn Thiển nhận được cuộc điện thoại của Thạch Đầu: “Chị Phàn nhanh tới đây, một trong năm người của băng đảng đã bị bắt, lão đại yêu cầu 8h30 tập hợp ở văn phòng.”
Thời điểm cô chạy đến, Quý Từ Đông đang thẩm vấn.
Có đồng nghiệp đưa cho cô một chồng tài liệu, nói: “Có hai người bị bắt, một nam và một nữ, bị bắt ở ga tàu hỏa.
Bọn họ chính là hai người đóng giả ni cô và hòa thượng, thường dùng ma túy và thuốc mê làm công cụ phụ trợ.”
Phàn Thiển siết chặt tài liệu trong tay, nghĩ đến những hình ảnh của người bị hại, tim cô như thắt lại.
Hai người này tuy không phải hung thủ trực tiếp nhưng tội ác của bọn họ khó mà chuộc lại được.
Nửa tiếng sau, Quý Từ Đông đẩy cửa rời phòng thẩm vấn, trực tiếp ra lệnh.
“Mục tiêu ở cảng Tây Hải.
Thông báo cho đội cảnh sát đặc nhiệm cử một nhóm mai phục khu vực gần cảng, một nhóm khác vây bọc (1), một khi nghi phạm tẩu thoát thì lập tức bắt giữ!”
“Rõ!”
(1)Vây bọc là cách tấn công phía sau lưng quân đối phương với mục tiêu tiêu diệt và ngăn chặn mọi khả năng rút lui.