Cảng Tây Hải ở phía tây, trung tâm giao thông đường bộ và đường biển lớn nhất ở Ôn Châu.
Địa hình phức tạp, người đi lại vô cùng đông đúc.
Phàn Thiển ở trong xe nghiên cứu đặc điểm hành vi của những tên còn lại, toàn bộ cảnh sát đặc nhiệm đã vào vị trí sẵn sàng chiến đấu với tội phạm.
Quý Từ Đông ngồi bên cạnh cô, lấy bộ đàm ra: “Báo cáo vị trí.”
Giọng nói của một đội trưởng từ bên kia truyền đến: “Hướng 10 giờ, trong cảng có một kho hàng bị bỏ hoang, trong phạm vi quan sát trước mắt chỉ có ba người, không thấy bóng dáng Thân Tử Hùng.”
“Đã biết, toàn đội chuẩn bị, mười phút sau sẽ tiến hành bắt giữ!”
Anh đưa cho Phàn Thiển một cái di động nói: “Từ giờ trở đi, cô ở lại trong xe không cần ra ngoài.
Nếu có trường hợp khẩn cấp, đảm bảo an toàn bản thân là yếu tố ưu tiên hàng đầu, hiểu không?”
Phàn Thiển còn chưa kịp phản ứng đã thấy bóng dáng mạnh mẽ của anh lập tức biến mất sau bức tường ven đường.
Những gì còn lại trong không khí là thoang thoảng hỗn hợp mùi bột giặt mát lạnh và mùi thuốc lá trên người anh.
Cô luôn mẫn cảm với mùi hương thế nhưng đối với mùi này lại không cảm thấy khó ngửi.
Phàn Thiển cầm lấy ống nhòm mà Quý Từ Đông đã đánh rơi trên ghế.
Bến cảng lúc hoàng hôn được bao trùm bởi màu sắc ấm áp, nhưng mấy ai biết rằng, ở kho hàng bỏ hoang phía Tây Bắc kia sắp diễn ra một cuộc chiến vô cùng khốc liệt.
Một khoảnh khắc của sự sống, một khoảnh khắc của cái chết.
Quả nhiên chỉ lát sau, xung quanh xuất hiện tiếng va chạm rất lớn, không có tiếng súng, có lẽ vì sợ xảy ra phiền phức không đáng có nên đã trang bị ống giảm thanh.
Cô chăm chú lắng nghe động tĩnh ở đằng xa.
Từ từ đã.
Có người gõ cửa xe.
Phàn Thiển chợt lạnh sống lưng, ai có thể xuất hiện ở đây? Ngoại trừ người trong đội thì chỉ có một khả năng.
Cô quay đầu nhìn qua mới phát hiện không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó, hắn đội mũ lưỡi trai, hơn nửa khuôn mặt bị che khuất dưới vành mũ.
Chiếc cằm để lộ ra bên ngoài lại cực kỳ giống với Thân Tử Hùng trong báo cáo.
Từ đầu đến cuối, Thân Tử Hùng đều ẩn mình trong bóng tối.
Hắn muốn làm gì?
Phàn Thiển siết chặt di động trong tay, khi cô cho rằng giây tiếp theo hắn sẽ đập vỡ cửa xe thì hắn bất ngờ xoay người rời đi.
Hướng đi là bến tàu số 3, nơi tập trung đông người nhất.
Ngăn hắn lại! Câu nói này đột nhiên xuất hiện trong đầu Phàn Thiển.
Không cần biết mục đích của hắn là gì? Không cần biết hắn có phải Thân Tử Hùng hay không? Cho dù chỉ có một trong một vạn khả năng, cũng nhất định không thể để hắn lẩn trốn trong đám đông.
Bởi vì hậu quả không ai có thể gánh nổi.
Chỉ trong nửa giờ, mây đen bắt đầu xuất hiện, mặt trời đã lặn một nửa, ánh hoàng hôn đỏ rực cả một vùng chân trời.
Những chú chim hải âu bỗng giật mình vỗ cánh bay đi.
Tất cả lại trở về bình lặng như trước.
Sau khi ba thành viên của băng nhóm tội phạm bị bắt, Thạch Đầu mới phát hiện sắc mặt của lão đại có gì không đúng.
Cậu vừa định lại gần hỏi thì đã thấy anh trực tiếp nhảy qua boong tàu cách đó 3 mét và biến mất trong đống container chất cao như núi.
Cậu tò mò nhặt di động mà lão đại đã đánh rơi: Hình như nghi phạm Thân Tử Hùng đã xuất hiện, bến tàu số 3, anh mau đến đây đi.
Thạch Đầu: “……”
Rốt cuộc cậu cũng đã hiểu tại sao sắc mặt lão đại lại khó coi như vậy.
Mà Quý Từ Đông chưa từng có suy nghĩ muốn bóp chết một người phụ nữ như trong giờ phút này.
Với dáng vẻ yếu đuối đó, cô định cầm dao giải phẫu liều chết chiến đấu với tên tội phạm sao? Sự thật đã chứng minh, Phàn Thiển đã bị phát hiện, cơ hội để để rút dao giải phẫu cô còn không có.
Khi cô phát hiện đối phương đang cố ý câu dẫn mình thì đã quá muộn để có thể trốn thoát.
Không có một bóng người trên boong tàu, đối phương chậm rãi tháo mũ lưỡi trai đang che giấu khuôn mặt xuống.
Không phải Thân Tử Hùng!
“Tại sao lại theo dõi tôi?” Người đàn ông trông khoảng 30 tuổi, thân hình cao lớn, trên má trái có một vết sẹo dài bằng ngón trỏ, đôi đen cảnh giác, khiến người khác nhìn qua đã thấy hoảng sợ.
Vì cô đã bị phát hiện, hắn ta lại không phải mục tiêu cần tìm nên Phàn Thiển cũng không có suy nghĩ quan tâm xem đối phương là người thế nào, bây giờ nghĩ cách thoát thân mới là điều quan trọng.
“Xin lỗi, dáng vẻ của anh rất giống người tôi đang tìm, tôi không phải cố ý theo dõi anh.”
Cảnh giác của đối phương có vẻ giảm đi một ít, Phàn Thiển còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị mắc kẹt giữa hai cánh tay của hắn ta.
Hơi thở của người đàn ông xa lạ cùng với sự tiếp xúc của cơ thể khiến cô kháng cự theo bản năng, kết quả đối phương đá vào cẳng chân cô, đau đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Người đàn ông lớn tiếng cảnh cáo, hơi thở nhớt nháp phả bên tai cô: “Cô tưởng tôi là tên ngốc à, là cảnh sát đúng không? Nửa tháng nay, các người cứ ngồi canh me tôi, chẳng lẽ tôi lấy trộm tiền nhà cô à?”
Phàn Thiển: “……”
Cô đây là đánh bậy đánh bạ đi theo dõi một lên lưu manh ngoài chợ?
Nhưng đối với những chuyện trộm cắp vặt của hắn mà phải để đội điều tra phải ngồi canh me nửa tháng, hắn không đủ tư cách.
Đối phương dường như không muốn nghe cô giải thích, trong lòng chỉ nghĩ làm thế nào để nhanh chóng ném cô xuống biến có cá mập xơi.
Sự tiếp xúc cơ thể với một người xa lạ đã khiến Phàn Thiển thấy khó thở, mồ hôi nhớp nháp kinh tởm giống như những con giòi đang lúc nhúc trên da.
Tầng tầng lớp lớp bóng ma bắt đầu xuất hiện trong đầu cô.
Phàn Thiển nhớ tới dáng vẻ điên cuồng của mình sau khi tỉnh lại trong bệnh viện của nhiều năm trước, lúc đó không ai có thể tới gần cô.