Thời điểm Quý Từ Đông chạy đến, ý thức của Phàn Thiển đã trôi đi rất xa.
Cô không thể nghe thấy âm thanh cũng không nhận thức được tình hình xung quanh.
Quý Từ Đông trực tiếp đá bay người đàn ông đang túm lấy cô ra xa vài mét và rơi đúng ngay chân Thạch Đầu và đám người chạy đến chi viện.
Anh phát hiện tình trạng của cô có gì không ổn.
Ánh mắt nhìn vô thức như đang đắm chìm trong cảm xúc nào đó mà không thể thoát ra được.
“Phàn Thiển! Bình tĩnh! Lập tức tỉnh táo lại!” Anh dùng toàn lực lắc vai cô, ra lệnh cho đối phương ngay lập tức tỉnh táo lại.
Vài phút sau, tình trạng của cô có chuyển biến tốt hơn.
Sương mù trong mắt dần dần biến mất, cô bắt đầu tỉnh táo hơn.
Nhìn thấy người trước mắt, cô dùng hết sức lực đẩy một cái mạnh, mất khống chế mà lùi lại hai bước.
Nếu không có Quý Từ Đông đỡ, cô suýt ngã xuống đất vì đau đớn do chân bị chuột rút.
Sắc mặc Quý Từ Đông càng thêm khó coi, trên trán đã nổi gân xanh, cho thấy giờ phút này tâm trạng của anh vô cùng tồi tệ.
Trong văn phòng đội điều tra.
Quý Từ Đông ném báo cáo phân tích lên bàn làm việc: “Đây là những gì cô giải thích cho tôi! Hội chứng sợ tiếp xúc cơ thể, cô có bệnh tại sao lại không nói sớm!”
Phàn Thiển liếc nhìn báo cáo trên bàn, nhàn nhạt trả lời: “Tôi không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
“Không ảnh hưởng? Trước khi bắt đầu hành động, tôi đã nói thế nào, cô lặp lại xem!”
“Phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu.”
Quý Từ Đông cau mày: “Cô còn biết sao, trong lòng còn để tâm những gì tôi nói sao? Một mình đơn độc dũng cảm đấu với tên trộm vặt cảm thấy mình rất lợi hại đúng không? Biến bản thân thiếu chút nữa thành kẻ điên rất vẻ vang đúng không? Trong mắt cô có còn kỷ luật, có còn tinh thần đồng đội nữa không!”
“Có.”
Quý Từ Đông bị cô làm cho tức giận mà sắp bật cười.
Trước đó nhìn thấy cô phân tích vụ án rõ ràng, bình tĩnh.
Không ngờ lại là một bông hoa có gai, thời điểm vực dậy không khác gì một con lừa nhỏ bướng bỉnh.
“Tự từ chức đi, ngày mai đặt đơn từ chức lên bàn làm việc của tôi.”
Phàn Thiển hít một hơi sâu, cuối cùng không thể không thỏa hiệp: “Sẽ không có lần thứ hai.”
“Đội điều tra là nơi để phá án không phải trung tâm điều trị, bệnh sợ tiếp xúc cơ thể của cô bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành điểm yếu chí mạng cho toàn đội.
Phàn Thiển, cô phải rõ là khi nào bản thân cô có thể tự chữa khỏi bệnh thì khi đó mới có thể cùng tôi đưa ra điều kiện.”
Nàng cúi đầu im lặng.
Quý Từ Đông xoa trán, lo lắng mình đã quá nặng lời, lại không khỏi có chút mềm lòng.
Nhìn cô buồn bã trước mặt, hai mắt hơi rũ xuống, dáng vẻ yếu đuối có chút đáng thương.
Anh nghĩ có lẽ mình bị điên rồi.
“Ra ngoài đi, ngày mai nộp bản kiểm điểm 5000 từ.”
Phàn Thiển kinh ngạc, chỉ vậy thôi?
Cô tưởng rằng nếu mình không bị buộc từ chức thì cũng bị lột mất lớp da.
Từ ngạc nhiên đến vui mừng, từng biểu cảm nhỏ của cô đều được anh thu vào mắt, nụ cười nhẹ đã hoàn toàn phá vỡ dáng vẻ lạnh lùng xa cách trước đây của cô.
Chờ khi Phàn Thiển đã rời đi, Quý Từ Đông gọi đến số của giáo sư Hà Hồng Thu.
“Chú Hà.” Trước mặt trưởng bối là tri kỷ nhiều năm của ba mẹ mình, anh lễ phép chào hỏi.
Đối phương cười lớn: “Nghe nói nha đầu kia đã gây phiền phức cho cháu, thế nào, cháu sẽ không mắng con bé phát khóc đó chứ?”
Trán Quý Từ Đông bắt đầu co giật, dáng vẻ giống con lừa bướng bỉnh rụt cổ của cô sẽ bị mắng mà khóc sao?
Hà Hồng Thu ở bên kia điện thoại đột nhiên thở dài: “Từ Đông à, chú Hà thật ích kỷ khi lúc trước đã giới thiệu Tiểu Phàn cho cháu.
Con bé bị bệnh tâm lý nhưng không phải cháu từng nghiên cứu tâm lý học sao? Hãy giúp đỡ con bé.”
Quý Từ Đông “Dạ” một tiếng.
Hội chứng sợ tiếp xúc cơ thể? Căn bệnh này sớm hay muộn đều phải chữa cho cô ấy.
Anh thay đổi tay cầm điện thoại, tựa người vào cửa sổ.
Góc nhìn này đối diện với bàn làm việc của Phàn Thiển, có thể cô đang viết kiểm điểm.
Cô khẽ cau mày, tay liên tục chọc vào cây sen đá bên cạnh máy tính, cả người uể oải nằm dài trên bàn làm việc.
Thật ra Phàn Thiển đang suy nghĩ về vụ án.
Lúc đó đang hỗn loạn nên cô không cảm thấy nhưng sau khi sự việc kết thúc, càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng.
Người đàn ông gõ cửa xe, cô không dám chắc một trăm phần trăm là Thân Tử Hùng nhưng hắn và tên trộm cắp vặt bị bắt sau đó nhất định không phải là một người.
Khí chất và cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Trên đoạn đường theo dõi cô đã đi qua rất nhiều nơi, khả năng mắc sai lầm giữa đường là khó tránh khỏi.
Nếu giả thiết này đúng, vậy thì ngày hôm đó Thân Tử Hùng thật sự có xuất hiện ở bến tàu.
Tại sao hắn đến gõ cửa xe cô rồi sau đó lại trốn thoát và rời đi một cách lặng lẽ?
Cô đang tập trung suy nghĩ thì không biết Thạch Đầu từ đâu lại đột nhiên xuất hiện.
“Chị, chị cũng không cần quá lo lắng.
Lão đại, anh ấy khá nghiêm khắc với vấn đề kỷ luật, không phải với một mình chị đâu, chờ sau khi chị ở bên cạnh anh ấy lâu rồi sẽ biết.
Tuy là không bắt được Thân Tử Hùng nhưng tốt xấu gì chị cũng thay người dân Ôn Châu dọn được một đống phân chuột mà.”
Phàn Thiển: “……”