Bầu Trời Đêm Trăng Sẽ Thay Đổi


Vụ án Thân Tử Hùng vẫn không có tiến triển, người này dường như đột ngột bốc hơi khỏi thế giới.

Lúc này, thành phố Ôn Châu đã chính thức bước vào tháng 6 nắng nóng.

Cả đội đang trong trạng thái tuyệt vọng, điều hòa của văn phòng bị hỏng vẫn chưa được sửa, âm thanh kẽo kẹt phát ra từ chiếc quạt trần cũ kỹ trên đỉnh đầu càng khiến tâm trạng mọi người thêm phiền muộn.

Chiều hôm nay, văn phòng lại đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Bởi vì Phùng Tú Vân, đại mỹ nữ Phùng đã trở lại.

Khi đội điều tra vừa mới thành lập, ai mà không biết có một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp theo đuổi lão đại, tóm gọn một câu: ngay thẳng, có tổ chức, là người tốt.

Sau này mọi người mới biết được, Phùng Tú Vân chính là tiểu thư danh giá, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi.

Cô lớn lên ở nước ngoài với Quý Từ Đông, bây giờ về nước, đang là giám đốc marketing của một tập đoàn chứng khoán.

Cô không chỉ quen thuộc mang tới món chè đậu xanh giải nhiệt do chính tay mình nấu mà còn tìm giúp họ một người thợ bảo trì đến sửa chữa điều hòa.

Quý Từ Đông nhìn vẻ mặt nhàn nhã của người đang ngồi trước mặt mình: “Em đến khi nào?”

Phùng Tú Vân dịu dàng mỉm cười: “Lúc 2 giờ chiều.” Sau đó cô đổi chủ đề, nửa đùa nửa thật hỏi một câu: “Em phát hiện đội của anh mới có thêm một tiểu mỹ nữ như tảng băng, từ khi nào vậy, một cái bắt tay chào hỏi cô ấy cũng không chấp nhận?”

Quý Từ Đông: “Cô ấy chính là như vậy, không chỉ với mình em.”

Phùng Tú Vân nghi ngờ liếc nhìn anh, không ngờ cũng có lúc anh giải thích thay người khác.

Nhưng mà lời giải thích này của anh lại khiến cô cảm thấy không vui.

Cô ở bên cạnh anh mười mấy năm, biết tất cả thói quen, sở thích của anh, cũng biết điểm giới hạn của anh và cái gọi là ranh giới tình cảm.


Nhưng cô chưa bao giờ dám nhận cô hiểu anh.

Những gì cô nhìn thấy ở anh là trạng thái luôn căng như dây đàn, ngồi trong văn phòng với dáng vẻ trầm tĩnh, bất động như núi.

Khi anh ngước lên, chính là lúc con báo đốm đã sẵn sàng đi săn trong đêm tối.

Giống như lúc này.

Có người gõ cửa văn phòng anh: “Lão đại, ở huyện Văn Sơn xảy ra án mạng.”

Anh cấm lấy áo khoác trên lưng ghế, vừa mặc áo vừa nói với cô: “Hôm nay anh không thể đưa em về được, em đi về cẩn thận.”

Vừa dứt lời, những gì anh để lại cho cô chính là sự im lặng đằng sau cánh cửa.

Huyện Văn Sơn thuộc thành phố Ôn Châu, là một nơi hẻo lánh cách trung tâm thành phố 40km.

Được bao quanh bởi núi và nước xanh biếc.

Đáng lẽ những vụ án hình sự bình thường sẽ không chuyển đến đội điều tra nhưng đây là trường hợp đặc biệt.

Nạn nhân cũng là một đứa trẻ.

Khi được phát hiện, trên người đứa trẻ đang mặc một chiếc đầm màu đỏ, cả người bị trói và treo trên xà ngang của phòng khách nhà mình.

Cảnh sát nghi ngờ Thân Tử Hùng đang trả thù xã hội trong thời gian chạy án nên mới xảy ra vụ án mạng quỷ dị này, vì vậy bọn họ đã chuyển vụ án này sang cho đội Quý Từ Đông.

Khi đội điều tra đến thì trời đã chạng vạng tối, họ tìm một nhà nghỉ có điều kiện tương tự khách sạn và đăng ký nhận phòng.

Một huyện nhỏ xảy ra một vụ án mạng giật gân như vậy, tin tức này giống như vụn giấy bay đầy trời, từ đầu đường đến cuối ngõ.

Một đám đông tập trung bàn tán tại đại sảnh nhà nghỉ nơi bọn họ ở.

Có người nói: “Nghe nói là thằng bé bị giết bởi ma quỷ, mẹ nó còn nói là bà ấy thường xuyên mơ thấy ác mộng trước đó, có một người đàn ông mặc áo đen đứng trước cửa nhà nhìn chằm chằm lên xà ngang.

Kết quả là con của bà ấy đã chết.”

Cũng có người không tin: “Tin đồn nhảm thôi, tôi nghĩ là thằng bé tự sát, từ nhỏ nó đã mắc chứng bệnh tự kỷ rồi.”

Trước bữa tối, mọi người tập trung trong phòng Quý Từ Đông.

Quý Từ Đông liếc nhìn Phàn Thiển, người cuối cùng bước vào phòng, có lẽ cô mới tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt, chưa kịp lau khô.

“Thạch Đầu, cậu giải thích tình hình hiện tại cụ thể như thế nào đi.”

“Vu Tiểu Phi, nam, mười ba tuổi.

Qua kiểm tra sơ bộ thì nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, các nút thắt dùng để trói nạn nhân rất chuyên nghiệp, có thể loại trừ khả năng tự sát.

Cụ thể thế nào phải chờ đến sáng mai khi chúng ta tới hiện trường vụ án mới biết được.”


Các thành viên trong đội đã họp trong nửa giờ để chuẩn bị cho ngày mai.

8 giờ tối, có người đề nghị ra ngoài ăn đồ nướng, Quý Từ Đông vẫy vẫy bàn tay đang cầm tài liệu, Phàn Thiển ôm cái bụng đói, đang nghĩ lát nữa phải ăn nhiều một chút.

Kết quả, Quý Từ Đông nói: “Phàn Thiển, cô ở lại một lát, tôi muốn nghe phân tích sơ bộ về vụ án.”

“.

.

.

.

.

.” Phân tích cái gì? Trên thực tế bọn họ còn chưa tiếp xúc với vụ án, cho dù là phân tích tâm lý tội phạm thì cô cũng không thể dựa vào một hai lời đồn mà bịa chuyện được?

Trước cái nhìn của đội trưởng, Phàn Thiển cho dù có ý kiến cũng phải quy củ ngồi yên tại chỗ.

Sau khi tựa lưng vào ghế, anh nói: “Bắt đầu đi.”

Phàn Thiển: “.

.

.

Theo như tình hình hiện tại có thể phán đoán Vu Tiểu Phi chết do bị giết, dây ni lông, váy đỏ, tư thế tự sát đều là giả, tất cả đã được lên kế hoạch hoàn hảo.

Cơ bản có thể xác định hung thủ là nam.

Hung thủ không để lại bất kỳ dấu vết hay dấu vân tay nào ở tại hiện trường, chứng tỏ hắn chính là một tội phạm lão luyện, điểm này hoàn toàn phù hợp với Thân Tử Hùng.”

Quý Từ Đông gật đầu: “Tiếp tục.”

“Căn cứ vào tài liệu thống kê về các nạn nhân nữ trên thế giới, phần lớn nạn nhân khi chết thường mặc trang phục màu đỏ.


Không thể phủ nhận là màu đỏ đại diện cho máu, bạo lực, đồng thời cũng kích thích ham muốn tình dục ở nam giới.

Mà hung thủ đặc biệt mặc cho nạn nhân nam một cái đầm đỏ, điều này rất có thể đại diện cho lòng thù hận và ham muốn chinh phục phụ nữ của hung thủ, còn có.

.

.

.

.

.”

Phàn Thiển thật sự không thể nói tiếp, những phân tích này mọi người đều biết.

Quý Từ Đông hỏi: “Cô cảm thấy hung thủ là Thân Tử Hùng?”

“Không phải.” Nàng trả lời rất rõ ràng, đối diện với ánh mắt của anh, cô chỉ giải thích một câu: “Vụ án này bất luận là địa điểm hay thủ pháp đều rất cơ bản, sẽ không phải là cách gây án của Thân Tử Hùng.”

Ngay khi cô nói xong, liền phát hiện ý cười nơi khóe mắt của Quý Từ Đông.

Anh đứng dậy, từ trong ngăn tủ đầu giường lấy ra một cái máy sấy tóc đưa cho cô nói: “Phân tích không tồi.” Nói xong xoa đầu cô: “Sấy khô tóc trước đi.”

Da đầu Phàn Thiển lập tức run lên, cô rất ghét bị ai đó chạm vào người, trường hợp nghiêm trọng hơn có thể bị ngất xỉu.

Anh rõ ràng biết điều đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận