Sáng sớm hôm sau, Phàn Thiển vừa bước xuống lầu đã thấy Quý Từ Đông đứng đợi ở bên đường.
Hai chân tuỳ ý bắt chéo, thân trên tựa vào đầu xe, dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng khiến người khác không thể tới gần, nhìn thấy Phàn Thiển, anh nói: “Chào buổi sáng”.
Phàn Thiển: “Chào buổi sáng.
.
.
.
.
.”
Các con hẻm, đường tắt, ngã rẽ giăng khắp nơi, đa số đều được xây từ các tảng đá xanh và sỏi.
Bọn họ phải đi bảy tám vòng cuối cùng mới tìm thấy ngôi nhà ở cuối hẻm của Vu Tiểu Phi.
Cửa nhà vừa mở, đập vào mắt là chùm đèn bắt mắt trong phòng khách.
Có một người đàn ông đang ngồi trước cửa, là ba của Vu Tiểu Phi, cũng là nhân chứng đầu tiên tại hiện trường vụ án.
Đến khi tuổi đã già, ông mới có được một đứa con trai, bình thường đều rất nuông chiều nó, ông cầm lấy tay Quỷ Từ Đông, nghẹn ngào nói với bọn họ: “Đồng chí cảnh sát, Tiểu Phi là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất ở đây, lúc thằng bé còn nhỏ đều trách tôi quanh năm làm việc ở thành phố Ôn Châu, quan tâm nó quá ít.
Tôi cầu xin các anh, nhất định phải tìm ra hung thủ, trả lại công bằng cho thằng bé!”
Quý Từ Đông vỗ nhẹ cánh tay người đàn ông: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Phàn Thiển vừa kiểm tra thi thể vừa nghe ba Vu Tiểu Phi kể lại toàn bộ sự việc.
Rạng sáng ngày 8 tháng 6, Vu Chính Tài đã xin nghỉ hai ngày sau vài tháng chưa về nhà.
Bình thường ông làm việc tại công trình, đối với đứa trẻ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa Vu Tiểu Phi có hơi hướng nội nên thời gian giao tiếp giữa hai ba con lại càng ít.
Ông nghĩ thầm, hai ngày trước Tiểu Phi đã gọi điện cho ông nói là phải nộp 300 tệ tiền sách cho nhà trường, mẹ Tiểu Phi lại về nhà mẹ đẻ, ông lo lắng nên đã quyết định xin nghỉ để về nhà nộp tiền cho thằng bé.
Kết quả, vừa mở cửa ông đã thấy con trai mình mặc đầm đỏ bị treo trên xà ngang, tư thế bị trói rất quái dị, người đã sớm tắt thở.
Ngoài ra bên cạnh chân Vu Tiểu Phi còn có một chiếc ghế nhựa bị đá ngã.
Vu Chính Tài nói: “Tôi không bao giờ tin Tiểu Phi tự tử, thằng bé tuy không thường xuyên nói chuyện nhưng hai ngày trước khi gọi điện thoại với tôi, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy thằng bé có ý định tự sát.”
Thạch Tử Mạnh thấy kỳ lạ hỏi: “Mẹ Tiểu Phi đâu? Con mình xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không thấy mặt, không thể chấp nhận được.”
Vu Chính Tài thở dài: ” Mẹ nó gặp ác mộng, hơn nữa khi Tiểu Phi xảy ra chuyện, bà ấy còn đang ở bệnh viện.”
Chẳng lẽ lời đồn là thật?
Phàn Thiển nhìn lên xà ngang trên đầu, ngoài trừ dấu vết do dây thừng để lại thì không có gì đặc biệt.
Cô chuyển hướng nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Quý Từ Đông.
Vừa nhìn là hiểu ngay, trong lòng hai người đều đã có kết luận cho riêng mình.
Đến trưa, đội điều tra quay trở về thành phố.
Phàn Thiển lao đầu vào phòng khám nghiệm tử thi, nửa ngày sau, cô cầm ra kết quả khám nghiệm.
“Thời gian phát hiện nạn nhân là rạng sáng, căn cứ vào thi ban có thể phán đoán thời gian tử vong là một ngày trước đó.
Trên cổ có hai vết hằn, một sâu một nông, có dấu vết giãy dụa và có một vài vết bầm tím, vậy nên nạn nhân đã bị siết cổ đến chết trước khi bị treo lên.
Trên người có cả vết sẹo cũ và mới, đều do bị đánh đập.
Trong kẽ móng tay đầy bùn đất còn rất mới, ngoài ra tại thời điểm khám nghiệm, trong dạ dày nạn nhân còn lưu lại những cọng rau dại và sợi mì gói.”
Báo cáo đã được đưa ra, đây là vụ án mạng tàn bạo, rõ ràng nạn nhân đã bị đánh đập đến chết.
Môi trường sống như thế nào mà khiến một đứa trẻ phải ăn rau dại và mì tôm để chống đói, trên người đầy dấu vết bị ngược đãi?
Mà người hành hạ đứa trẻ trong thời gian dài không phải là ba của đứa trẻ mà là mẹ nó.
Vì theo như lời Vu Chính Tài, ông thường xuyên làm việc ở bên ngoài, một năm chỉ được về nhà hai lần để gặp đứa trẻ nên có thể loại trừ.
Cuối cùng, tin đồn về giấc mơ kỳ quái của Tạ Liễu Phân, mẹ của Vu Tiểu Phi, được lan truyền do ma quỷ gây ra, kết quả bị làm cho sợ hãi phải nhập viện.
Quý Từ Đông cầm bút máy trong tay xoay hai vòng, sau đó gõ hai cái lênbàn: “Thạch Đầu, đưa Tạ Liễu Phân đến đây.”
Trong phòng thẩm vấn.
Phàn Thiển cùng đám người Quý Từ Đông quan sát tình hình bên trong qua tấm kính chắn.
Thạch Đầu hiếm khi nghiêm túc: “Tên?”
“Tạ Liễu Phân.”
.
.
.
.
.
Bà cũng là người phụ nữ bình thường, lo lắng, khi đối diện với câu hỏi của cảnh sát thì trả lời lắp bắp.
“Tối mùng 6, bà đang ở đâu, có ai làm chứng.”
“Tôi.
.
.
.
.
.
Tôi ở nhà mẹ đẻ, mọi người trong nhà có thể làm chứng.”
Thạch Đầu vỗ bàn: “Bà nói dối! Tôi nói cho bà biết, chiều mùng 6 bà chơi mạt chược ở một quán trà cách nhà 50m, thua hết 800 tệ, vết thương trên lưng Vu Tiểu Phi là do bà gây ra vào tối hôm đó… Có đúng không?”
Tạ Liễu Phân hoảng sợ, cả người run lên..
Thật ra bà ta không phải là mẹ ruột của Vu Tiểu Phi, lúc gả cho Vu Chính Tài thì đứa nhỏ mới hai tuổi.
Bình thường có thói quen uống rượu và chơi mạt chược, bởi vì bản thân không thể sinh con nên lấy đứa nhỏ làm nơi trút giận.
Bà ta nói đứa nhỏ này nhát gan, chưa bao giờ kể chuyện bị ngược đãi cho Vu Chính Tài biết.
Người đàn bà trung niên đầy tật xấu, gương mặt sành sỏi lộ ra vẻ thống khổ, mặt tái nhợt, môi run run nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi sai rồi, ngày đó sau khi đánh đứa nhỏ thì tôi trở về nhà mẹ đẻ, tôi thật sự không ngờ rằng Tiểu Phi sẽ tự sát.”
Thạch Đầu bật dậy khỏi ghế, hai tay đập lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Thằng bé không tự sát mà là bị giết.”
.
.
.
.
.
Phàn Thiển đã đứng từ lâu ở bên ngoài, cô hỏi Quý Từ Đông: “Làm sao anh biết Tạ Liễu Phân có vấn đề?” Trước khi có báo cáo khám nghiệm tử thi, anh đã cho Thạch Đầu đi điều tra bà ta.
Quý Từ Đông buông hai tay đang khoanh trước ngực: “Tủ lạnh, đĩa CD, máy giặt.”
“Trong tủ lạnh có cá và thịt bò nhưng trong tủ bếp sử dụng hàng ngày chỉ có một bộ chén dĩa.
Trong phòng khách có một chồng đĩa CD nhạc khiêu vũ quảng trường trên bàn mà sách giáo khoa của đứa nhỏ lại để lộn xộn ở góc bàn.
Trong máy giặt cũng chỉ có quần áo phụ nữ trưởng thành.
Điều này không phù hợp với khung cảnh sinh hoạt của một gia đình hằng ngày, dường như không có sự tồn tại của đứa trẻ.”
Lần đầu tiên Phàn Thiển cảm nhận được suy luận logic vô cùng thuyết phục của anh.
Tư duy tỉ mỉ, phán đoán chính xác giống như cảm giác anh mang đến cho mọi người, êm đềm, lay động lòng người như mặt nước trong đêm tối, bao dung, khiêm nhường như biển trời sa mạc.
Quý Từ Đông nhìn gương mặt ngưỡng mộ của Phàn Thiển, buồn cười nói: “Muốn học sao?”
Phàn Thiển gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Quý Từ Đông nhìn khoảng cách giữa hai người nói: “Khi nào cô có thể an toàn vượt qua được khoảng cách 1,2m với mọi người thì tôi sẽ hướng dẫn.”
Anh nhìn hai má trắng bệch của cô dần dần ửng hồng, ý cười nơi khóe miệng lại sâu thêm hai phân.
Không khó để nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Vẻ lạnh lùng bên ngoài chỉ là do chướng ngại tâm lý không thể tiếp xúc với mọi người, kiêu ngạo lại có chút quật cường, khi gặp tình huống không biết phải trả lời thế nào thì giương đôi mắt ngây thơ, vô tội.
Anh nhớ tới lúc trước khi tức giận với cô, trong lòng lại bổ sung một câu, thích ăn mềm không ăn cứng.
Manh mối vụ án bị đình trệ.
Liễu Phân cũng chỉ là sau khi ngược đãi đứa trẻ, lo lắng bị phát hiện đứa trẻ không chịu được sự ngược đãi mà tự sát nên mới bịa ra chuyện gặp ác mộng, mơ thấy ma quỷ mà thôi.
Bà ta không biết rằng Tiểu Phi đã bị siết cổ đến chết ngay sau khi bà ta rời đi và đứa trẻ bị treo cổ một lần nữa nên mới có dấu hằn thứ hai.
Cục cảnh sát cùng lắm cũng chỉ có thể buộc bà ta vào tội cố ý gây thương tích.
Trong giờ nghỉ trưa, Thạch Đầu đang sắp xếp lại tài liệu thẩm vấn thì thấy một người đàn ông đẹp trai mặc vest đen bước vào.
Cậu dùng bút chọc vào người Phàn Thiển đang ở bên cạnh: “Chị Phàn, bạn trai chị tới.”
Cô đang tự hỏi mình có bạn trai từ khi nào thì thấy Tăng Vân Phàm đang mỉm cười nhìn cô.
“Anh?”
Nhìn thấy dáng vẻ bối rồi, hai má ửng đỏ của cô, anh mỉm cười ngăn cô đứng dậy: “Em cứ ngồi nghỉ đi, anh chỉ tình cờ đi ngang qua đây, chợt nhớ thuốc của em có lẽ sắp hết rồi nên mới tiện thể ghé đưa cho em.” Nói xong anh lấy ra một lọ nhỏ màu trắng từ trong túi xách và đặt nó lên bàn.
“Cảm ơn anh.” Phàn Thiển vẫn luôn cảm thấy Tăng Vân Phàm là người đàn ông dịu dàng nhất thế giới.
Không biết mấy chục năm sau, bà lão nào sẽ chăm sóc anh ở viện dưỡng lão.
Sau khi anh rời đi, Thạch Đầu tò mò nhìn lọ nhỏ màu trắng trong tay cô: “Chị Phàn, người đó đưa thuốc gì vậy? Sao không giải thích gì hết.”
Phàn Thiển: “Trị bệnh tâm lý.”
Thạch Đầu tự gõ đầu một cái, chứng sợ tiếp xúc cơ thể của Phàn Thiển tuy không được truyền ra ngoài nhưng cậu vẫn biết đến, bệnh này có 35% là do tâm lý.
Cậu vội đổi sang chủ đề khác: “Chị Phàn, bạn trai đối với chị thật tốt.”
Phàn Thiển: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”
“Chị và bạn trai quen nhau như thế nào vậy?”
“Anh ấy thật sự không phải bạn trai tôi.”
“Chị Phàn, bạn trai chị làm gì vậy?”
……
Phàn Thiển tức giận, cô không thèm trả lời!
Khi Quý Từ Đông cầm ly nước bước vào thì nhìn thấy cảnh này, anh không thể không lắc đầu nghĩ thầm, sau này không thể để Phàn Thiển tiếp xúc nhiều Thạch Đầu, chỉ số IQ rõ ràng đã bị hạ thấp theo.
Thạch Đầu cũng nhìn thấy Quý Từ Đông, vội cách xa Phàn Thiển hai bước, cậu cũng không biết tại sao lại thấy chột dạ.
Cuối cùng, vẫn cầm tài liệu đi qua: “Lão đại, tôi vừa mới sắp xếp lại tài liệu, phát hiện có một vài điểm rất đáng nghi.”
Quý Từ Đông uống một ngụm nước, ra hiệu cho cậu tiếp tục.
“Liễu Phân trong lúc thẩm vấn có tiết lộ Tiểu Phi chưa bao giờ chống cự khi bị bà ta đánh.
Nhưng chuyện này đã xảy ra vào tối ngày hôm đó, bởi vì thua tiền nên Liễu Phân đã đánh thằng bé, Tiểu Phi không chỉ chống cự mà còn nói với bà ta sớm muộn thằng bé cũng sẽ rời khỏi nơi này.”
Quý Từ Đông trầm ngâm một lát.
“Chuẩn bị đi, chúng ta đến huyện Văn Sơn.”